Vylee cũng không trả lời, chỉ im lặng mà nhìn anh. Nhìn sâu trong đôi mắt đó cô nhìn thấy sự tổn thương mà anh đang che giấu, dường như cô chỉ muốn nhìn anh như thế này, chỉ muốn nhìn anh thật lâu. Cho đến bây giờ cô cũng không biết sẽ có ngày mình lại muốn nhìn anh lâu đến vậy.
Zinjee cảm giác có gì đó không bình thường, anh nhìn thẳng vào mắt người con gái trước mắt, cô lần này lại không tìm cách trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt trong suốt như pha lê đó khiến anh không khỏi có chút kỳ lạ, tâm tư trong đôi mắt đó anh dường như có thể nhìn thấy được rất rõ.
“Có phải....em...đã biết!” Zinjee nhìn thẳng vào mắt cô mà nói ra từng chữ, tâm tư của người con gái này quá đơn thuần, làm sao có thể giấu được anh. Chỉ khi cô suy nghĩ gì cả anh mới có thể không đọc ra chứ còn thường ngày chỉ cần một cái liếc mắt anh cũng đủ biết cô muốn gì và nghĩ gì.
Vylee không cảm thấy lạ trước câu nói của anh, người con trai này lúc nào cũng vậy, luôn nhìn thấu tâm tư của cô đến lạ. Nhưng có ai biết, tâm tư của chính mình anh lại không thể thấu hiểu được. Người con trai này khiến cô càng yêu lại càng cảm thấy đau sót.
“Zinjee! Có phải tôi đã biết chuyện không nên biết không?” Vylee nhìn thẳng vào mắt anh nhẹ nhàng nói ra từng chữ “Không! Những điều này em đáng lẽ phải biết!” Zinjee đối mặt với cô nhẹ nhàng nói.
“Đó là sự thật?” Vylee hỏi như đã khẳng định, trong giây phút này cô chỉ muốn xác nhận lại sự thật đó dù biết đối với anh khi nhắc lại vẫn là sự đau khổ không nguôi. Zinjee khẽ rụt ánh mắt lại, trốn tránh ánh mắt của cô, đưa mắt nhìn về một phía xa xăm nào đó.
Anh khẽ nhắm mắt lại, kí ức như hiện về. Nỗi đau đó với anh mãi mãi là không thể quên! Rất lâu sau anh mới khẽ gật đầu “Đúng! Là thật!” Giọng nói mang âm điệu đầy sự u buồn cùng tổn thương.
Vylee hiểu vì mỗi khi nhắc đến chuyện này không ai lại không cảm thấy đau sót cả “Zinjee! Tôi có thể nói với anh một chuyện không?” Vylee khẽ nhìn anh, dịu dàng nói. Chưa bao giờ cô nghỉ cô và anh sẽ có ngày nói chuyện với nhau thế này, cô cũng không nghỉ sẽ có ngày cô thật sự nghiêm túc mà nhìn anh.
Zinjee nhìn qua cô, ánh mắt thay cho sự đồng ý. Vylee im lặng lúc lâu, nhắm mắt lại, hít một hơi mạnh vào như để lấy dũng khí rồi quay sang nhìn anh, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng như vậy.
“Tôi có thể....là người tiếp theo không?” Giọng nói của cô vẫn như thanh âm của một khúc nhạc đệm buồn vang bên tai, nghe cảm tưởng như đã rất lâu rồi anh không được nghe. Sự ấm áp cùng nỗi đau đang trổi dậy, bất giác quay sang nhìn người con gái này.
Giọng nói này! Có phải anh đã từng nghe không? Đúng! Anh đã từng nghe! Giọng nói quen thuộc mà đối với anh giờ là quá xa cách, ba năm trước đã từng có cô gái mang âm điệu nhẹ nhàng này! Đã từng có cô gái cũng mong muốn một lần bước vào cuộc đời anh và cũng đã một lần bước ra không lời từ biệt. Nghĩ đến đây tim anh đau nhói.
Vylee nhìn người con trai trước mắt, ánh mắt anh lạnh đến rung người nhưng trong đôi mắt đó cô thấy từng dòng ký ức đã bất chợt hiện về. Zinjee nhìn cô rất lâu, hình bóng này của cô quen thuộc trong anh đến kỳ lạ. Nhưng anh phải nên biết người con gái này không phải là cô gái trước kia anh từng yêu! Hai người là hoàn toàn khác nhau.
Zinjee lấy tay nắm chặt bờ vai cô, dường như bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh“Em là muốn làm người tiếp theo tổn thương tôi sao?” Giọng nói chậm rãi nhưng chất chứa đầy sự tổn thương. Vylee bất giác nghe tim mình đau nhói, ánh mắt cô có một tia dao động kì lạ.
Đúng! Người con trai này đã hoàn toàn mất niềm tin vào tất cả, anh đã không thể mở lòng cho ai nữa rồi nhưng dù gì cô vẫn muốn anh hiểu tình cảm cô đã cất nơi sâu nhất trong tâm hồn là dành cho ai?
“Không! Tôi muốn là người tiếp theo mang đến hạnh phúc cho anh!” Với sự tra hỏi đó cô ngược lại càng bình tĩnh, càng nhẹ nhàng. Zinjee khẽ cười, một nụ cười đau đến tê tái “Và cũng là người tiếp theo làm tổn thương tôi?” Anh nhìn cô, trong câu nói chất chứa đầy sự tổn thương.
Vylee nhìn anh, người con trai này cho cô một nỗi đau, sự thương cảm cùng tình yêu mà trước giờ cô chưa từng có! Zinjee không nói, anh khẽ nhìn cô rồi chợt quay đi “Quên đi, những chuyện ngày hôm nay! Xem như em chưa từng nói!” Zinjee không quay đầu lại, thanh âm vẫn lạnh lùng đến quen thuộc.
Bóng dáng đó bước đi rồi khẽ mất dần sau bóng đêm, không gian chỉ còn lại hơi sương giá lạnh. Một giọt nước mắt khẽ rơi, lắng đọng, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự tổn thương.