Vylee cuối cùng cũng hiểu ra, khi giữ một trái tim vốn dĩ đã rạn nứt ở bên cạnh mình là sự đau khổ cho cả hai người. Cô thật sự không có được anh nên sẽ không cố sức giữ lấy nữa. Cô sẽ buông tay!
Những ngày về sau Vylee đã trầm tĩnh hơn rất nhiều, cả nhóm nhìn cô cứ tưởng là cô do vì chuyện cân nặng mà không vui nên đôi lần vẫn cứ an ủi mà cô thì chỉ cười nhẹ cho qua. Có ai biết hai tuần nay cô đã giảm cân thành công rồi! Nhưng rõ chuyện không vui không bắt nguồn từ lý do đó.
Những ngày cô im lặng là những ngày mà cô cố gắng giữ cho tâm trạng mình ở trạng thái ổn định nhất. Cô muốn bình tâm suy nghĩ lại rồi sẽ tìm được hướng đi riêng cho chính bản thân cô. Dù sau cô cũng còn tương lai của mình, còn những thứ mà mình cần phấn đấu.
...................
Vylee đứng trên sân thượng nhìn xuống dưới, nơi có dòng người qua lại, nơi phố xá đông đúc đầy thân quen. Nơi đây cô đã từng sống hết một năm, vui có, buồn có mà đau khổ cũng có.
Vylee đứng lặng người nhìn ra phía xa kia, nhắm mắt lại hít thở tí không khí chỉ còn thuộc về bản thân cô. Cô cứ nhắm mắt như vậy mà đâu hay, phía sau mình đã có bóng dáng thân thuộc đang bước đến. Vylee khẽ mỉm cười “Anh đến rồi à!” Giọng nói mang sự nhẹ nhàng hòa quyện cùng nỗi đau.
Người con trai đó không trả lời, chỉ đứng lặng như vậy mà nhìn cô. Vylee biết anh vẫn thường như vậy, im lặng làm người khác thấy khó chịu nhưng đối với cô từ lâu đã trở thành một thói quen rồi.
“Zinjee à! Anh có thể kể cho tôi nghe về người con gái đó không?” Cô nhẹ nhàng mở mắt ra rồi ngây thơ quay đầu lại nhìn về phía anh. Câu hỏi đó của cô khiến anh bất giác giật mình. Người con gái đó! Những từ này khi nhắc lại tim anh cũng cảm thấy đau nhói.
Anh khẽ nhắm mắt lại, những dòng ký ức chợt hiện về, đã lâu rồi anh không còn thấy người con gái đó nữa. Đã lâu rồi trong ký ức anh cô chỉ còn là kỷ niệm vậy mà đã lâu rồi anh cũng vô thức mà nhớ về cô.
Vylee biết anh đang nghĩ đến chuyện gì, cô không muốn nói nữa, chỉ muốn lặng nhìn anh như vậy. Cảm nhận sự yên tĩnh kia một chút, vì cô biết lát nữa có lẽ sự yên tĩnh này sẽ không còn nữa.
Zinjee bất giác thở dày, mắt vẫn không mở “Em thật sự muốn nghe?” Anh mệt mỏi mà hỏi cô. Vylee đưa cặp mắt trong suốt nhìn anh, Zinjee từ từ mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đó tim anh quặn thắt, nỗi đau đến khó tả.
“Cô ấy...” Anh kéo dày chữ, đôi mắt vẫn không rời khỏi cô. Rồi bỗng nhiên đưa đôi bàn tay to lớn chạm nhẹ vào gương mặt cô, đôi bàn tay của anh lớn đến nỗi có thể bao hết lấy gương mặt cô. Anh khẽ nhìn cô rất lâu nhưng cô biết trong đôi mắt đó không có hình bóng của mình mà đang hiện diện bóng hình của người con gái khác “Có đôi mắt rất giống em!”.
Lúc lâu anh mới mở miệng nói. Câu nói vừa rồi của anh khiến tâm hồn cho trấn động một chút nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nở ra một nụ cười khổ như tự chế nhạo bản thân mình. Thì ra là người con gái đó có đôi mắt rất giống cô nên lúc nào anh cũng không né tránh mà nhìn thẳng vào cô. Đó cũng chỉ qua là muốn bắt gặp lại hình bóng của người kia thôi. Vậy mà lâu nay nhiều lần cô đã ảo tưởng anh thích cô. Cô đúng là ngây thơ mà.
Anh biết rõ dù cô có đôi mắt rất giống người con gái kia, ánh mắt trong suốt, ngây thơ và thuần khiết đó khiến anh không lẫn vào đâu được nhưng anh cũng biết rõ cô không phải vật thay thế của cô ấy nên sẽ không có sự nhầm lẫn nào ở đây cả.
Vylee im lặng mà nhìn anh, ánh mắt chất chứa đầy sự tổn thương “Cô ấy rất xinh đẹp đúng không?” Giọng điệu của cô nhẹ nhàng hơn bao giờ hết nhưng anh nghe vào lại cảm thấy sót xa. Khẽ gật nhẹ đầu “Ừm! Cô ấy rất xinh đẹp, là người con gái vô cùng dịu dàng, đáng yêu và tốt bụng!”
Vylee khẽ mỉm cười, nụ cười trên môi chính cô là sự cảm thông, chia sẻ cũng là sự tổn thương “Vì thế nên anh yêu cô ấy!” Câu nói này của cô lại khiến anh giật mình, khẽ buông gương mặt cô ra, nhìn về một hướng khác.
Đúng! Anh yêu nét dịu dàng, trong sáng của người con gái đó. Anh không thích những cô gái hay bạo lực và vụn về nhưng hình như đối với anh người con gái trước mắt đã sở hữu hết tất cả các nét đó. Cô có trong sáng nhưng không dịu dàng, cô vừa bạo lực lại vừa vụn về. Vylee là điển hình mẫu con gái mà anh không muốn tiếp xúc, vậy mà....
Anh im lặng lúc lâu mới nhìn cô “Đúng! Tôi yêu cô ấy!” Sự khẳng định đó khiến trái tim cô một lần lại một lần đau nhói. Vết cắt đó lại rỉ máu, là do cô kiên quyết bắt anh nói mà, sao giờ lại đau khổ hả? Cô thấy trong mắt anh có sự tổn thương cùng niềm yêu thương sâu sắc người con gái đó.
Vylee khẽ nhắm mắt lại, hít vào một hơi như để lấy dũng khí. Từ giây phút này! Giây phút anh tuyên bố trong lòng anh người con gái kia quan trọng nhất thì cũng là lúc cô đã nhất quyết phải bắt ép bản thân mình buông tay và hoàn toàn từ bỏ người con trai này. Vì nếu không sự tổn thương của cô sẽ nhiều đến chất thành chồng luôn cho xem.
“Nam Khánh Phong!” Cô thẳng thắng mà gọi tên anh. Sự chịu đựng trong lòng cô đã vượt quá giới hạng, không thể dịu dàng mà nhẫn nhịn nữa. Nghe thấy tên mình bị người khác gọi tàn bạo như vậy, anh chợt giật mình mà nhìn lên. Ánh mắt cô bây giờ là hoàn toàn tức giận.
“Tôi không nói với anh nữa! Nghe này! Anh yêu ai hay ghét ai, những chuyện liên quan đến anh từ nay về sau tôi sẽ không quan tâm đến nữa!” Vylee phẫn nộ là to tiếng nói, đến khi Zinjee định mở lời thì “Anh im lặng nghe tôi nói đi! Sự chịu đựng của tôi vượt hơi quá giới hạng rồi!”
“Zinjee! Anh không yêu tôi cũng được! Nhưng đừng bao giờ đem cái bóng của người con gái đó áp đặt lên một người nào đó! Với họ đây là sỉ nhục anh có biết chưa! Từ nay về sau tôi sẽ không bước vào cuộc sống của anh nữa! Đứng bên lề quan sát tôi cũng sẽ không làm!” Vylee thật sự đã lấy hết dũng khí để nói, bi thương không phải hai chữ giành cho cô.
“Nghe này! Tôi không cần anh trả lời bất cứ câu hỏi gì của tôi cả nhưng mong anh hiểu và biết được rằng khi một người yêu một ai đó mà không được đáp trả lại thì lặp tức họ sẽ có hai sự lựa chọn. Một là theo đuổi đến cùng còn hai là từ bỏ để buông tay!”
“Anh cũng biết tôi không phải là người con gái có thể theo đuổi đến cùng nên tránh bị tổn thương tôi sẽ chọn cách buông tay. Từ giây phút này anh sẽ không còn quan trọng trong cuộc sống của tôi nữa! Nhưng hãy nhớ, xem như hôm nay anh làm tổn thương người con gái như tôi thì chắc rằng anh sẽ trả giá đắt! Tôi ra sẵn cái giá cho anh luôn rằng bắt đầu vào một lúc nào đó tôi chắn chắc sẽ có một cô gái đến đòi món nợ ân tình này giùm tôi!”
“Đó là người con gái mà anh yêu thương thật lòng! Nhưng mà tôi chỉ nói vậy thôi, đừng có mà sợ tôi quá rồi không dám yêu một ai nữa! Tôi không đủ bản lĩnh làm anh tổn thương đâu nhưng tôi chắc người con gái đó thừa rồi! Nếu có gặp thì yêu thương cô ấy một chút nghe chưa! Đừng để tôi phải thấy anh sống đau khổ hay làm tổn thương một ai nữa đấy! Rõ chưa!”
“Tôi...” Zinjee định mở lời thì liền bị chặn ngang.
“Bây giờ anh quyết định nói yêu tôi đã quá muộn rồi! Tôi không còn yêu anh cách đây một giây trước rồi! Tôi bỏ anh rồi! Là tôi bỏ anh đó! Từ giây phút này tôi sẽ chính thức tuyên bố! Vũ An Thy này sẽ bước ra khỏi cuộc sống của Nam Khánh Phong! Mãi mãi cũng không bước vào! Nhưng nếu có thiệp cưới thì mời tôi một tiếng! Tôi phải đi rồi! Tạm biệt!”
Vylee hùng hổ tuyên bố rồi bước đi trong ánh nhìn ngơ ngác của anh. Nhưng không phải cô là vậy đâu, chỉ vừa bước ra khỏi đó tinh thần hổ báo vừa rồi đã không còn nữa thay vào đó là “Khánh Phong! Chúc anh hạnh phúc!” Vylee lấy tay lau đi nước mắt trên khóe mi mỉm cười nói.
Đã quá đủ cho sự tổn thương này rồi! Cô phải kết thúc nó thôi! Cô phải bắt đầu lại từ đầu. Đúng! Vừa rồi cô nói cô sẽ bước ra cuộc sống của anh là thật, cô ra đi cũng là thật. Vì cô muốn kết thúc nó, muốn ình một khoảng thời gian để bình tâm lại mọi chuyện.
Cô sẽ rời khỏi đây! Đây là quyết định cuối cùng của cô, nơi đây có quá nhiều thứ khiến cô phải vươn vấn nhưng nếu ở lại đây nó chỉ cho cô một nỗi đau, hoàn toàn không có tương lai. Nên thật là cô phải ra đi thôi! Nhiêu đó đã quá đủ rồi.
Cô phải đi rồi! Mấy ngày hôm nay cô đã suy nghĩ rất kỷ, cô sẽ không vì bản thân mà ở lại, như vậy đau khổ sẽ càng đau khổ. Cô sẽ buông tay! Vì cô nghĩ mình không nên bước vào cuộc sống của anh, với lại cô cần thời gian để quên.
Biết đâu ở một nơi nào đó cô sẽ tự nhiên tìm thấy được sự bình yên đích thực, ở một nơi nào đó cô sẽ gặp được một người thật sự yêu thương cô. Rồi biết đâu chừng có ngày cô sẽ dũng cảm đối mặt mà trở về.
Không chừng ở một nơi đó cô nhất định sẽ cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Biết đâu vài năm nữa khi gặp lại nhau anh sẽ có cuộc sống của riêng mình. Cô mong và rất mong là như vậy.
Nam Khánh Phong! Sống cho tốt vào! Tạm biệt anh! Người con trai em từng yêu!