5:45 sáng tại TP.HCM.
“Reng! Reng! Reng!” cái đồng hồ nhỏ xinh trong phòng vang lên làm cả nhóm khó chịu. Vylee bực tức ngồi dậy trong trạng thái đầu tóc gối bù “Này! Mới sáng sớm mày la cái gì thế? Không thấy người khác đang ngủ sao? Tao cảnh cáo nha! Lần sao mà còn vậy nữa tao đem mày bán sang Trung Quốc ày khỏi la nữa!” ( Lại đe dọa! Chị này đẹp mà hơi khùng! ).
Nói rồi cô lật đật đi vào nhà vệ sinh. Chuyện lạ, hôm nay Vylee chịu thức sớm. Cô ở trong đó một buổi rồi bước ra với bộ dạng thường ngày. Áo săn tay, cờ vạt thắt lỏng, hai cút áo sơ mi thả lỏng. Váy ngắn nữa đùi, giới cao đến đầu gối và chiếc giày thể thao cá tính.
“Này! Haly! Dậy thôi!” Cô lay người Haly, máy tóc xuông mượt xõa ngang vai phấp phơ trong nắng mai “Này! Mày có đứng yên cho tao nhờ không? Mày mà còn xõa xuống lập tức chiều nay mày nằm phơi nắng giữa tiệm làm đẹp liền!” ( Chuyên gia phá hoại cảnh lãng mạng ).
“Haiz! Tức chết đi được! Gọi muốn khang cổ mà không ma nào chịu thức là sao!” Cô tức giận, bước đi “Tránh ra coi!” Cô đá cái gối cản đường không thương tiếc.
Vylee đeo balo trên vai tai thì nghe phon, nếu không tại thằng cha nào khùng cài báo thức sớm và cô ngủ không được thì cô cũng không có lê cái thân ra ngoài này đâu. Cô bước đi, gương mặt thanh tú ẩn hiện dưới nắng mai, cặp lông mi dày khẽ rung động, đôi môi nhỏ tươi tắn mỉm cười. Trong cô bây giờ cứ như thiên sứ nắng mai, vẻ đẹp hút hồn người khác.
Vylee dạo một vòng phố Sài Gòn rồi dừng chân tại một quán ăn. Cô thật sự không biết buổi sáng người Sài Gòn thường hay ăn gì chứ buổi sáng bên Mỹ của cô chỉ đơn giản trứng cuộn và một ly sữa tươi.
Cô đưa mắt nhìn thực đơn quán mà không khỏi chao đầu ‘Nhiều món quá! Ăn hết trong buổi sáng sao?’ cô ngước mắt nhìn người phục vụ “Có bún mắm không?” Cô nói tỉnh bơ làm người phục vụ giật mình và mấy vị khách ngồi trong quán cũng giật mình theo.
“Thưa cô! Quán chúng tôi là quán cao cấp, hoàn toàn không có món đó!” Người phục vụ ái ngại nói “Ồ! Vậy sao! Vậy mà tôi nghe đặc sản Việt Nam có món đó! Không biết! Thật xin lỗi!” Cô gật đầu “Vậy cho tôi một phần sanwich với sữa tươi đi!” Một lần nữa tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
‘Gì vậy trời! Mình lạ lắm sao? Chưa từng thấy người đẹp à?’ “Thưa cô! Xin cô vui lòng chọn món có trong thực đơn!” Người phục vụ như mất kiên nhẫn, lúc này cô lại đưa mắt nhìn vào thực đơn ‘Trời ạ! Sao toàn mấy món sang trọng không vậy trời! Ở Mỹ đúng là thường ăn qua nhưng về Việt Nam không ngờ ăn sáng lại bằng mấy món này!’
“Xin lỗi! Vậy cho tôi một phần cháo hải sản đi!” Cô mỉm cười nói, người phục vụ lúc này mới gật đầu bước đi. Tô cháo hải sản được bày ra trước mắt khiến cô ngước nhìn “Đây là cái gì? Cám heo sao?” Cô ngây người, đưa muỗng mút lên rồi đổ xuống. Không có cái gì cả, hoàn toàn vụn vỡ nhìn thấy mà phát ngán. Quán ăn gì đây.
Cô bực tức đứng dậy “Phục vụ! Tính tiền!” Cô bước lên xách balo rồi đặt một tờ một trăm ngàn xuống bàn khiến cả quán trố mắt rồi quay lưng bước đi trong khi bụng một chút cũng không có. Cô thật sự muốn gây sự với chủ quán nhưng vì lấy danh Việt Kiều nên sợ làm mất mặt vậy nên thôi chứ cô cũng tức đến soi máu rồi.
Đem bộ mặt tức giận, bước đi chưa được vài bước thì nhìn qua đường thấy bóng dáng quen thuộc đang lướt nhẹ “Ô! Đó hình như là Zinjee mà!” Cô cố gắng đưa mắt nhìn “Sao sáng sớm lại lang bang đường phố thế này! Không lẽ tối qua anh ta đi suốt đêm!” Cô thắc mắc nhìn.
Zinjee đang bước đi bỗng có một bàn tay nắm vai anh lại, giật mình anh xoay qua “Cô làm gì ở đây?”.
“Vylee! Thức đi!” Haly lăn lộn nói trong khi mắt thì vẫn nhắm lỳ “Royjee à! Cậu gọi cậu ấy đi chứ!” Haly huýnh huýnh tay Royjee. “Haiz! Phiền quá! Vylee à!” Cô mở mắt nhìn chiếc giường bên cạnh.
Mơ màn, cô giở mền lên xem, ánh mắt bỗng trợn ngược “Vylee!!!” Cô hét lớn làm cả nhóm giật mình, bất giác mấy chàng trai ở dưới đất cũng ngồi xổm dậy nhìn cô “Vylee! Mất tích rồi!” Royjee hốt hoảng nói.
“Sao?” Cả đám trố mắt nhìn “Thôi chết rồi! Cậu ấy có thể đi đâu được chứ! Đường phố Sài Gòn này cậu ấy lại không rành! Mấy lần đi lạc may mà có mình dẫn về! Bây giờ sao đây!” Haly rối rít nói.
“Mình đã bảo sáng phải đi học chung rồi mà! Cái con bé này làm gì thế không biết!” Royjee đứng ngồi không yên.