Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Hóa ra là như vậy
“Vậy ngươi là ai? Ngươi là đệ tử của Tây Phong Âu?” Hoàng Bá Dạ Sương không khỏi nhìn Liễu Thất hoài nghi vì công phu của Liễu Thất thoạt
nhìn rất giống Tây Phong Âu, nhăn mày, Liễu Thất nói “Là đại tỷ của
ngươi”

“Ách” nàng bị Liễu Thất hù dọa đến độ không tin vào sự thật quá mức
hoang đường này, ngay cả những người xung quanh nàng cũng không tin lấy
gì mà nàng tin?

Độc Cô Thát Vân cười khúc khích nói “Nàng ta quả thật là Tư Mã Trác Nhi, là đại tỷ ngươi”

“Nhưng, cái này… ngươi….ngươi….là nam nhân” Huyền Vũ Dạ Nguyệt cũng
muốn tin, trước khi ra đi Độc Cô Thát Tề tiếc nuối nhìn chằm chằm vào
Liễu Thất mới chịu tan biến, nhưng là hắn có yết hầu nha!

“Vì ta có thuật ẩn thân” Tư Mã Trác Nhi nhàm chán trả lời qua loa,
Hoàng Bá Dạ Sương tròn to mắt ra nhìn lấy Độc Cô Thát Tề, ông gật đầu

“Nhưng ông…tam thúc luôn kêu nàng ta là Thất nhi”

“Đó là nhũ danh của ta, kiếp trước ta tên Liễu Thất Thất là đặc cảnh
hoàng gia cảnh sát Đại Lục” Tư Mã Trác Nhi nhìn Hoàng Bá Dạ Sương, thâm
tình nói

“Nguyên lai ngươi cũng là người xuyên qua” chã trách sao Huyền Vũ Dạ
Nguyệt bán tín bán nghi, dù có thông minh đi nữa thì nàng cũng không
đoán ra được thì ra Liễu Thất cao ngạo tự tại mang khí chất nam nhi lẫm
liệt lại là nữ nhi ~~

“Vậy ngươi nói ta là Tư Mã Sương, đáng lý ta nên là con ruột của Âu
Nhã Vỹ cớ sao lại…” ngắt lời nàng, Tư Mã Trác Nhi nói “Ta đã nói lão ta
không có rộng lượng như Âu Nhã thúc thúc, trước khi rời khỏi phụ thân

hai tháng thì mẫu thân đã có mang rồi chỉ tại Âu Nhã thúc thúc muốn giấu mẫu thân thôi”

Bất giác khuôn mặt mọi người liền nhăn lại, quả thật Âu Nhã Vỹ rất vĩ đại, nuôi con hộ kẻ khác đã đành mà còn xem như ruột thịt, thử hỏi nam
nhân trên đời này liệu có mấy ai như Âu Nhã Vỹ?

“Vả lại, nếu bản thân muội không phải là Tư Mã Sương thì căn bản không thể tin tưởng bọn ta được”

Cũng phải họ đều là đồ hại dân hại nước, kẻ thì lạnh như băng, người thì quỷ dị biến thái khó lường, ai mà tin tưởng họ chứ?

“Khi muội gặp chuyện bọn ta luôn cảm nhận được muội, mặc dù muội mang dòng máu chính thống của Tư Mã gia, nhưng muội vẫn có một chút huyết
thống của Độc Cô gia, còn phần Tư Mã Sương trước kia thì đã về trở lại
thế giới bên kia rồi” thì ra là thế, nguyên lại là vậy, không có ai chết cả chỉ là chuyển đổi linh hồn với nhau thôi, chả trách Hoàng Bá Dạ
Sương khi xưa luôn ngớ ngẩn hóa ra là người bị hại (*-`ω´- )

Tới đây Hoàng Bá Dạ Sương hỏi “Vì sao phụ thân lại qua đời, chẳng phải phụ thân bất tử sao?”

Ngồi hõm xuống, Tư Mã Trác Nhi giải thích “Vì hắn giúp muội xuyên qua muốn bù đắp cho muội, cũng như nhị thúc giúp tỷ xuyên qua liền phải
thiệt mạng vì trái lại ý trời, hắn sở dĩ không tìm chúng ta là do hắn có nổi khổ, khi giúp muội xong hắn phải tự phong ấn mình lại để tránh khỏi cái chết vì hắn cũng như nhị thúc đoán ra 16 năm sau muội có đại kiếp
nên mới mang thân ảnh hai chúng ta trở về đây và…bảo vệ muội”

Độc Cô Thát Tề đã nhịn tới khí cùng lực cạn, nên liền hóa thành cát
bụi trong vũ trụ để bù đắp lại lỗi lầm mình phạm phải “Vậy tức là phụ
thân mãi mãi chìm trong kiếp luân hồi không được siêu sinh?” mắt rưng
rưng nàng hỏi

Nói tới đây Tư Mã Trác Nhi không thể nói thêm lời nào, Hoàng Bá Dạ
Sương liền hướng tới Độc Cô Thát Vân hỏi “Tam thúc, có phải thế không?”

Khi Độc Cô Thát Phong chết liền biến thành cỗ cương thi, nhưng khi
Độc Cô Thát Tề ra đi lại biến thành không khí trong không trung.


“Không” thấy mọi người không trả lời, nàng đau lòng hét lên Tư Mã
Trác Nhi liền ôm chặt lấy nàng “Người Độc Cô gia không được yếu đuối,
trên đời này ai mà không tránh khỏi sinh lão bệnh tử, thay vì khóc thì
ta nên vui vì tâm nguyện của hắn đã hoàn thành”

Thật xin lỗi, Hoàng Bá Dạ Sương – ta làm không được, ta từng ước mơ
có một gia đình, nay đã có rồi, nhưng “Ô…ô…ô…” càng nghĩ thì nàng càng
cảm thấy tủi thân, liền khóc bát nháo lên

Nhăn mày Tư Mã Trác Nhi đành trao Hoàng Bá Dạ Sương về cho Hoàng Bá
Hạo Minh, hành động của Tư Mã Trác Nhi cũng vô tình không kém gì Thiên
Tình!

“Đưa cho ta thuốc giải” sau khi biết thân phận thật sự của Tư Mã Trác Nhi, Huyền Vũ Dạ Nguyệt chìa tay ra, hung bạo nhìn Tư Mã Trác Nhi đòi
thuốc giải.

“Thuốc giải?” ngẩn đầu lên, Hoàng Bá Dạ Sương ngây ngô nhại lại

“Căn bản không có thuốc giải” Tư Mã Trác Nhi lãnh đạm nói

“Nhưng hắn sắp trở thành muội phu của ngươi” đối diện với thái độ vô
tình của Tư Mã Trác Nhi, Huyền Vũ Dạ Nguyệt rống lên, đó là sinh mạng
của con nàng, nàng làm sao mà không lo?

“Nhưng hiện giờ thì chưa” Tư Mã Trác Nhi vội phản bác, tuyệt không lộ ra nửa điểm áy náy.

“Cái gì”, nàng hét lên nhìn Hoàng Bá Hạo Minh, hỏi “Huynh bị trúng độc?”

“Mẫu thân, ngươi nghi oan cho nàng ta rồi” Hoàng Bá Hạo Minh vội giải thích, quả thật nàng ta có cho hắn uống thuốc độc hòa lẫn xuân dược,
bây giờ toàn thân hắn đã khỏe lại không những loại bỏ thuốc độc của Tư

Mã Trác Nhi mà độc dược của Yêu Nghiệt cũng đã hóa giải

“Đây…cái này….” Huyền Vũ Dạ Nguyệt không hiểu gì cả, ngớ người ra

“Đó chẳng qua là xuân dược thôi ta muốn thử lòng hắn, nếu khi đó nhà
ngươi ngăn cản hắn hoặc là hắn không chịu uống, thì ta nhất định giết
chết hắn” Tư Mã Trác Nhi nhoẻn môi cười tà mị mà nói

Tới đây Huyền Vũ Dạ Nguyệt hiểu ra mọi chuyện, uống thì chịu đựng đau đớn 8 canh giờ, không uống thì bị giết chết, quả thật Tư Mã Trác Nhi
rất nham hiểm, và chơi thâm lắm >

“Bởi vì muội muội ta chịu đựng thống khổ khi bị độc dược hành hạ,
không lý nào ta lại không trả thù dùm cho muội muội ta” nhún nhún vai Tư Mã Trác Nhi nở lên nụ cười hại dân hại nước, nói thêm “Xem như ngươi là một trượng phu tốt đi”

Chịu đựng độc dược cùng xuân dược trộn lẫn lại, đây là cảm giác thống khổ chỉ có Hoàng Bá Hạo Minh biết được, lúc đó hắn thật hoài nghi và
không hiểu ý tứ của Tư Mã Trác Nhi cho tới giờ đây hắn mới biết ai tốt
ai xấu.

“Hạo” ta cắn môi vì hắn mà đau lòng, nhìn kỹ ta mới thấy hắn từ khi nào mà có quầng thâm mắt, chứng tỏ hắn thật sự rất đau đớn.

Hoàng Bá Hạo Minh khẽ nựng vào má nàng, lộ rõ sủng nịnh nhìn thấy
cảnh này Tư Mã Trác Nhi liền lộ ra chút xíu tà tứ, xoay người đi lẩn
tránh cảnh tình tứ này, hành động của Tư Mã Trác Nhi hoàn toàn lọt vào
mắt của một người!

Tiến gần tới thân ảnh của Thượng Quan Đan Phụng đang bất tỉnh nhân sự thì Huyền Vũ Dạ Nguyệt hoàn hồn la lên “Liễu Thất, ta cấm ngươi làm
bậy”

Nhếch môi cười tà mị không chút lưu tình nói “Nàng phải chết”

“Tỷ…tỷ tỷ, đừng sát nàng ta” Hoàng Bá Dạ Sương vội vào cuộc ngăn cản Tư Mã Trác Nhi ‘đại khai sát giới’.

“Không giết nàng ta thì muội sẽ chết, không ai đụng vào người của Độc Cô gia sẽ sống sót” khẩu khí thật lớn, lạnh tới mức những kẻ xung quanh cũng phải nhường Tư Mã Trác Nhi 7 phần.

“Muội…muội biết tỷ tốt cho muội, nhưng mà nàng ta là muội muội của
hảo bằng hữu muội, muội đã hứa với người kia sẽ đưa Đan Phụng trở về

bình an, được không tỷ” đôi mắt lim dim tựa như cầu khẩn, Hoàng Bá Dạ
Sương nói.

Qua hồi lâu “Không có khả năng” Tư Mã Trác Nhi lạnh lùng khước từ sự
cầu xin của nàng, vì tốt cho nàng nên Tư Mã Trác Nhi không từ mọi thủ
đoạn giải quyết hết những kẻ đối với nàng bất lợi “diệt cỏ phải diệt tận gốc” chính là đạo lý làm người của nàng

“Tỷ” nàng la lên, nhìn Hoàng Bá Hạo Minh muốn hắn cầu khẩn, nhưng
Hoàng Bá Hạo Minh là dạng người cùng tâm tư như Tư Mã Trác Nhi, bất kỳ
kẻ nào dám làm ra chuyện bất lợi với người thân hắn thì hắn tuyệt không
tha thứ, chỉ là thủ pháp của mỗi người có chút khác biệt thôi.

Huyền Vũ Dạ Nguyệt cắn chặt môi, Thượng Quan Hiển Dật đã nhờ vả nàng
nhất định phải giúp ông tìm ra đứa con này, nay tận mắt chứng kiến
Thượng Quan Đan Phụng sắp phải nhận lấy cái chết đau đớn thì lòng nàng
day dứt có, ái ngại có

Mặc dù Thượng Quan Đan Phụng tâm cơ tàn độc nhưng dẫu sao nàng ta
cũng chỉ 15 tuổi, chỉ là một bé con nhất thời suy nghĩ không thông, nàng thật sự muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại sợ khí thế của Tư Mã Trác Nhi.

“Lúc trước Thất nhi không như vậy” thấy mọi người đều đau khổ, Độc Cô Thát Vân liền lên tiếng khuyên can.

“Mọi chuyện không thể gộp chung mà nói, nếu để nàng ta tồn tại, thì
muội muội ta ắt gặp nguy hiểm” Tư Mã Trác Nhi bình thản nói, mạng người
đối với nàng thật sự rẻ mạt như vậy sao?

“Nhưng cũng có cách khác” thấy Tư Mã Trác Nhi không phải là không nói lý lẽ, vả lại Độc Cô Thát Vân – ông cũng không ưa cảnh chém giết.

Ngước mắt lên nhìn lấy Tư Mã Trác Nhi, Hoàng Bá Dạ Sương liền nói “Cảm tạ đại tỷ đã thành toàn”

Mắt đảo liên, hướng tới Độc Cô Thát Vân nói “Chính ngươi nói đó, ngươi phải giải quyết, ta chưa từng cho ai cơ hội lần thứ 3”

Lần trước là ở trong khu rừng, bây giờ, thật không hy vọng sẽ có lần
thứ ba, nếu không…nàng cũng thật không ngại đem toàn gia của họ hủy thi
diệt tích, cho nên tiểu nữ nhân tốt nhất không nên để ta chạm mặt ngươi
lần thứ ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận