“Náo loạn đủ chưa”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt xuất hiện, theo sau là Hoàng Bá Thuần và Hoàng Bá Thuật, bọn họ đều ngao ngán với không khí chung quanh tại
đại sảnh, đi tìm cả nửa buổi khiến thân thể họ mệt nhọc thì không nói đi cư nhiên nhà họ sắp bị phá tan đi không phải là quân địch cũng không
phải là cừu nhân mà chính là con trai bảo bối của họ! Huyền Vũ Lăng đang đỡ lấy phụ thân hắn nói “Đại bá, biểu huynh điên rồi”
Quay mặt lại đối diện với họ không còn là con trai của họ đích sát là một tên ôn thần “Tránh ra”
“Hạo Minh”, Hoàng Bá Thuần giận dữ, rầm lên, gân xanh hiện đầy trên
trán, đủ thấy hắn phi thường giận dữ, mặc dù hắn thông cảm cho con trai
hắn nhưng đều là người trong nhà vì sao lại đả thương nhau?
Hồn hắn lập tức được chiêu về, hắn bình tâm lại thu hồi hết sát khí
nhìn xung quanh mình thì hắn cắn chặt môi, đá mạnh cái bàn gần bên cạnh
mình nhất hiện giờ hắn không biết kiếm gì để phát tiết ngoại trừ đồ vật.
“Hạo Minh, con yên tâm đi, nhất định Dạ Sương sẽ kiếm lại được mà”
sau khi hết giận dữ Huyền Vũ Dạ Nguyệt khẽ khuyên bảo, không phải họ
không muốn mang theo Hoàng Bá Hạo Minh, mà là bất đắc dĩ, họ biết tính
tình của Hoàng Bá Hạo Minh giấu sau lớp áo nho nhã như một nhân sĩ,
nhưng bên trong lại là một núi lửa sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào rất
khủng khiếp a.
Đối với chuyện kẻ khác hắn rất minh mẫn xử trí, nhưng đối với chuyện
của bản thân hắn thì hoàn toàn không biết xử trí ra sao! Đó mới chính là điểm thất bại nhất của hắn.
“Mẫu thân”, hắn bất lực gọi, liền ngồi xuống ghế, bộ dạng bây giờ của hắn cực kỳ thê lương như cha chết không bằng, hắn chưa từng thấy mình
vô dụng tới mức này, chỉ biết ngồi nghe ngóng tin tức về nàng!
Không, lúc này hắn cần minh mẫn, vội chỉnh trang lại trang phục của
mình “Hạo Minh”, Hoàng Bá Thuần ngăn cản hắn đi ra ngoài, hắn liền nói
“Phụ thân an tâm, hài nhi biết tự xử lý”
Hoàng Bá Thuần thở dài nói “Bây giờ đã là giờ tý, rất khuya rồi, phụ thân đã cử người đi tìm, an tâm đi”
Hắn không hề an tâm chút nào lại nói “Phụ thân dù về phòng hài nhi cũng không ngủ được, chi bằng để hài nhi đi một chuyến”
“Không cần”
Cái này không phải Hoàng Bá Thuần phát ra, mọi người lập tức chú ý đến người phát ra giọng nói đó
Một bóng người phát ra tiếng ‘cộp, cộp’ tiến tới, dần dần hiện lên một thân ảnh được bao bọc dưới tay của tên nam nhân hiện tại.
“Sương nhi” Hoàng Bá Hạo Minh vội lao tới, ôm trầm lấy thân ảnh mềm
mại của Hoàng Bá Dạ Sương hoàn toàn không để ý nhân vật trước mặt.
“Ấy, khoan đã”, Hoàng Bá Thuần vội ngăn cản thân ảnh muốn bay đi mà
kinh hô lên, nhưng muộn rồi kẻ đó không hề dừng lại cước bộ cứ như một
tinh linh xuất thần cần bay về trời, mới xoay người đã biến mất chứng tỏ nam nhân đeo mặt nạ này rất lợi hại.
Và cũng khiến tâm của Hoàng Bá Thuần được gỡ bỏ nút thắt, xác định đây không phải là cừu nhân!
“Cũng muộn rồi không còn sớm nữa, vậy đi”, lằng nhằng suy nghĩ một
hồi Hoàng Bá Thuần lạnh lùng nói với những thân ảnh phía sau, rồi cùng
Huyền Vũ Dạ Nguyệt đi tới thư phòng, nàng mới hỏi “Huynh khẳng định
không phải là tên đại ma đầu đó?”
“Không”, hắn an tâm gật đầu mà trả lời, Huyền Vũ Dạ Nguyệt thở dài
nói “Xem ra lúc trước có cao nhân giúp đỡ, nay cũng có một cao nhân giúp đỡ, huynh đoán xem hắn là ai”
“Không biết, chỉ biết hắn nhất định không tổn hại Dạ Sương” Hoàng Bá
Thuần đăm chiêu nói, vì kẻ có năng lực cứu người từ trong tay bọn yêu
nữ, tuyệt đối không tầm thường, mà kẻ đó lại năm lần bảy lượt cứu giúp
Dạ Sương nên hắn tin sẽ không hại tới Dạ Sương.
“Vậy tạm thời chúng ta cũng có một giấc ngủ yên”, Huyền Vũ Dạ Nguyệt
thở dài, xoa xoa lấy bầu mắt của mình vì mấy đêm trằn trọc không ngủ
được sắp biến thành đồng loại của loài gấu trúc rồi.
“Huynh cũng không chắc rằng nam nhân kia có thể đánh bại hắn ta”
Hoàng Bá Thuần bình tâm sờ sờ cằm nói, hoàn toàn không chú ý đến thân
ảnh trước mặt hắn đã ngã khụy xuống đất.
“Tiểu thê tử”, hắn vội bước ra khỏi ghế, đỡ lấy thân ảnh của mềm nhũn của Huyền Vũ Dạ Nguyệt.
“Yên tâm đi, chúng ta người đông thế mạnh, muội đừng làm huynh sợ”, hắn vội ôm chặt lấy nàng khẽ an ủi
“Không, muội không sợ, muội không sợ”, đôi mắt đẫm lệ nhưng nàng vẫn kiên trì nói.
“Được, được”, hắn hoàn toàn nuông chiều nàng minh họa theo nàng
“Muội sẽ chính tay trả thù cho Vỹ đại ca, cho Linh muội, nhất định là thế” tinh thần không phân định, ở trong lồng ngực của Hoàng Bá Thuần,
nàng nói loạn.
“Được, nhất quyết trả thù”, nói xong hắn liền đau lòng, ôm chặt nàng
hơn, mặc cho nàng nói gì, hắn cũng nói ‘Được’, xem ra ân oán của đời
trước, kéo dài tới bây giờ cần phải giải quyết.
………
Khi tỉnh lại thì ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt nàng, nàng nhìn xung quanh, di, như thế nào lại là phòng của nàng, hôm qua là mơ sao?
Đột nhiên có một cánh tay choàng tới ôm lấy nàng, chắc hôm qua chỉ là một giấc mơ thôi, mặt trời đã lên ba xào vì sao hôm nay hắn ngủ muộn
như vậy? Mặc dù biết được sự thật đi chăng nữa thì hắn cũng không nên
khiến kẻ khác dị nghị nha!
“Hạo, huynh không cần phải đến Thiên Cơ Các sao”, khẽ chọt chọt lấy
má hắn, lúc hắn ngủ cứ y như một tiểu hài tử, hơi thở đều đặn, mí mắt
vừa cong vừa dài xác thật hắn là mỹ nam đích thật, ngủ cũng đẹp vậy sao?
A, thiên, thật ghen tỵ chết đi được!
“Sương nhi”, bất chợt hắn cầm chặt lấy tay nàng, mở mắt ra nhìn lấy nàng, thì nàng ngạc nhiên “Ngô”
Hắn ghì chặt nàng vào lòng hắn, sợ rằng nàng sẽ biến mất một lần nữa, quả thật hắn không muốn nghĩ tới ngày hôm qua thêm một lần nữa
“Hạo”, ta cũng vòng tay qua ôm chặt lấy hắn, những giọt ký ức hôm qua đã quay về, thì ra hôm qua không phải là giấc mơ, mà là sự thật, Đan
Phụng muốn giết ta, thiên, nàng làm sao nói cho Đan tỷ biết Đan Phụng vì ta mà bán cả mạnh cho bọn yêu nữ?
Ôm đủ rồi, hắn nớ lỏng nàng ra hỏi “Cuối cùng vì sao họ lại bắt muội đi, ai là chủ mưu sau chuyện này?”
Nàng biết chắc chắn một trăm phần trăm cái tên này không bao giờ bỏ
qua cho nàng “Hạo, chẳng qua chỉ là vài tiểu cô nương không biết điều
thôi, đừng quá đa nghi”
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm long lanh nước của nàng “Phải không?”
Tự trấn an bản thân của mình không được để lộ chuyện, ngã nhào về
phía hắn (lại dùng chiêu này ) ôm lấy hắn nàng nói “Ân, chẳng qua chỉ
một vài nhân vật tầm thường thôi” vừa nói mắt nàng khẽ đảo liên một hồi.
Có lẽ do nàng vùi mặt vào lòng hắn mà hắn không nhìn được vẻ quái dị
từ trên người nàng, thở dài, hắn xoa xoa lấy lưng nàng nói “Đừng bao giờ dối gạt huynh, nếu không muội biết hậu quả chứ”
Nghe giọng nói của hắn khiến ta run liên hồi, ta cười hì hì để che
giấu đi sự chột dạ, vờ như nịnh nót “Đại nhân, thiếp thân nào dám dối
gạt ngài a”
Nựng nhẹ má nàng, hắn tạm thời cho qua mọi chuyện!
Ở trong lòng ngực hắn, bao nhiêu hình ảnh của hôm qua cứ trào về
khiến nàng đau tới điếng người, đành cắn chặt môi để xoa dịu đi sự đau
đớn trong lòng.