Tiến vào một vùng đại mạc khác vẫn hoang vắng có đều khi băng qua lại đụng phải lớp sương mù dày đặc “Cứ đi, không sao”, giọng nói vẫn quanh
quẩn trong tai, nhưng ánh mắt thì bị lớp sương mù bao phủ nên không nhìn thấy những thân ảnh phía sau.
Dần dần xuất hiện trước mặt của họ là một căn nhà nho nhỏ, có một
hàng rào gỗ che chắn lại căn nhà, lúc này tiểu oa nữ lên tiếng hỏi “Vỹ,
chàng có đánh lạc hướng họ chứ?”
“Ân, yên tâm” Âu Nhã Vỹ đi vào nhà, vội đặt thân ảnh xuống chiếc
gường tre đơn sơ, sau một hồi lục lội thì hắn vội băng bó vết thương cho tiểu cô nương.
Hoàng Bá Thuần bị Huyền Vũ Dạ Nguyệt đẩy ra, nàng khẽ quan sát nơi
này, rất mộc mạc lại giản dị, trong nhà ngoại trừ chiếc gường đơn sơ,
phía sau còn một tấm bình phong to lớn chắc là chứa dục thùng đi. (Dục
thùng: bồn tắm gỗ)
Nhưng mà động tác của Âu Nhã Vỹ rất ân cần mà thoa thuốc vào chỗ nhạy cảm của phái nữ? Mà còn tỏ ra thông thuộc với nơi này! Chắc chắn Âu Nhã Vỹ với vị cô nương này có quan hệ vượt mức tình bạn!
Nàng làm như Hoàng Bá Thuần, hắn là sắc quỷ không chừn…..sau khi bị
đuổi ra thì vội đi quanh quẩn quanh đây, chắc chắn nơi này được một cao
nhân khác bố trí sắp đặt, khi họ tiến vào rõ ràng thấy xung quanh là núi với cát nhưng khi cố đâm vào thì xuất hiện một màn sương mù trong này
còn có cả nhà với ngọn thác nhỏ, chắc chắn núi đó chỉ là bức bình phong
hoàn hảo che mắt người ngoài, chậc, quả thật trên đại mạc có rất nhiều
cao nhân mà cũng rất nhiều yêu nhân.
“Nàng nghỉ ngơi đi, họ là bằng hữu của ta, ta sẽ tiếp đãi họ”, Âu Nhã Vỹ ôn nhu nói, đôi mắt hiện đầy tình ý thâm sâu, tiểu cô nương mỉm cười nhẹ có lẽ vì đau quá mà mệt mỏi đêm qua nàng ta căn bản không ngủ nên
bây giờ cảm giác buồn ngủ dâng trào.
“Vỹ đại ca” khẽ gọi nhẹ, vì nàng rất biết điều, nụ cười nở trên môi
của Âu Nhã Vỹ cũng như lúc trước không hề thay đổi, hắn cùng nàng bước
ra đi tới chỗ Hoàng Bá Thuần đang đứng, nơi có ngọn thác nhỏ nước suối
trong veo chảy xuống, tạo nên một không khí thanh bình đến yên tĩnh.
“Vì sao huynh cùng nàng ta lại đến đây”, không để Huyền Vũ Dạ Nguyệt hỏi mà Âu Nhã Vỹ đã hỏi trước một bước
“Đến tìm đệ” Hoàng Bá Thuần nghiêm nghị nói, Huyền Vũ Dạ Nguyệt cắn
môi nói “Huynh có biết rằng phụ mẫu của huynh rất lo lắng cho huynh
không”
Bất chợt Âu Nhã Vỹ không nói lên lời, đôi mắt không một chút tự nhiên ngó ngang ngó dọc, lằng nhằng một hồi Âu Nhã Vỹ thở dài, chắp tay lại
đằng sau nhìn bầu trời mà nói “Nếu kiếp sau được làm con của họ, đệ nhất định sẽ tận hết khả năng báo hiếu”
“Ý của huynh là huynh không muốn về trung nguyên?” Huyền Vũ Dạ Nguyệt kinh hô lên, Hoàng Bá Thuần thì nhăn mày vì giọng nói của Âu Nhã Vỹ có
một chút bất bình thường.
Âu Nhã Vỹ chọn im lặng không trả lời, Huyền Vũ Dạ Nguyệt đứng trước mặt của hắn mà nói “Lúc trước huynh không như vậy”
Hắn vẫn cắn chặt răng, kiên quyết không hé lộ ra nửa lời nào cả,
Huyền Vũ Dạ Nguyệt giận dỗi khóc thét lên, Hoàng Bá Thuần vội dỗ dàng
rồi nhìn Âu Nhã Vỹ nói “Vậy đệ muốn răng long đầu bạc với tiểu oa nữ
trong kia?”
“Ân” Âu Nhã Vỹ gật đầu đáp và nói “Đệ với nàng ta đã thành thân, nàng ta là thê tử của đệ”
“Thế chúng yêu nữ cùng tiểu tẩu có thù oán gì?” hắn hỏi, vẫn nhận
được sự im lặng tới mức dị thường chỉ còn tiếng khóc nức nở của Huyền Vũ Dạ Nguyệt thôi
Huyền Vũ Dạ Nguyệt tuy không nói gì chỉ biết khóc như một tiểu oa
nhi, trầm lặng một hồi Âu Nhã Vỹ lại nói “Thuần huynh, huynh cũng đi
băng bó vết thương đi”
Hoàng Bá Thuần thở dài, chỉ biết lắc đầu, đối với một người kiên trì
không mở miệng dù có tra hỏi đến đâu đi nữa thì vẫn không có kết quả
thôi thì đến đâu thì hay đến đó
“Oa, oa, oa”, từ trong nhà vọng lại tiếng khóc của một tiểu hài tử,
nàng cùng Hoàng Bá Thuần nhìn nhau tròn xoe con mắt nhìn Âu Nhã Vỹ phóng như tên lửa vào nhà.
“Ngoan, ngoan, Sương nhi, không cần phải đánh thức mẫu thân” Âu Nhã
Vỹ đi tới phía sau bức bình phong bồng lấy một tiểu hài tử nữ tròn xoe,
mập mạp trên tay mà khẽ lắc lư y như mấy mụ mụ mà dỗ dàng.
Hắn liếc nhìn lên gường thì thở dài rất may là nàng không bị tiếng
khóc làm thức giấc, đem hài tử của hắn ra ngoài rồi nói “Đây là Tư Mã
Sương, nữ nhi của đệ”
“Tư Mã Sương” Huyền Vũ Dạ Nguyệt bấy giờ đã hiểu vì sao hắn một mực
không muốn về trung nguyên, nguyên lai là có hồng nhan chi kỷ nay lại có cốt nhục đầu lòng, nếu đổi ngược vị trí lại thì nàng cũng hành động như hắn.
“Ân”, hắn nở ra nụ cười tươi rói đáp, nàng liền thừa cơ hội vươn tay
tới bế lấy “Thuần, chàng xem, Sương nhi còn đáng yêu hơn cả Mỵ nhi đó”
Hoàng Bá Thuần cũng liếc mắt tới Tư Mã Sương, liền trầm trồ khen vài
câu “Ưm, quả nhiên là rất khả ái, sau này chắc sẽ là một mỹ nhân”
Bất chợt cả ba cùng cười sảng khoái!
Đêm tối sương lạnh, tiếng côn trùng kêu ve ve, một ngọn gió lạnh thổi tới, làm người ta khẽ rùng người “Đệ chưa ngủ?”
Âu Nhã Vỹ xoay đầu lại, dưới ánh trăng phẳng chiếu, Hoàng Bá Thuần nhìn thấy đôi mắt lim dim chứa đựng nhiều tâm sự.
“Ân”, nhếch nhẹ môi, hắn gật đầu đáp.
“Thật ra là có chuyện gì xảy ra với đệ sao?” Hoàng Bá Thuần không thích nói chuyện vòng vo tam quốc, liền đi thẳng vào chủ đề.
Một tiếng thở dài, hắn nói “Thuần huynh, không giấu gì huynh thật ra
nàng ta chính là một trong thất yêu nữ -Yêu Hồn” hôm nay rất may mắn cho hắn khi hắn thấy nàng ta đi đã lâu mà không về liền biết nàng ta xảy ra chuyện nên tới cứu kịp thời, nếu không hậu quả không lường được
Mí mắt Hoàng Bá Thuần khẽ giật giật, phải chăng hắn nghe lầm đi! Một
tiểu khả oa nữ tính tình khôi hài không thể nào là một trong thất yêu nữ được
Âu Nhã Vỹ cười nhẹ nói “Nàng khác với họ, nàng hoàn toàn lương thiện, chỉ tiếc rằng nàng đầu thai nhầm chỗ” phải, mỗi lần nói đến đây hắn
liền đau lòng.
Trầm ngâm một lát, Hoàng Bá Thuần nói “Vậy nàng ta phạm phải tội gì
vì sao lại bị chính các tỷ tỷ mình sát hại?”, nhớ lại thảm cảnh hồi
sáng, hắn không tin rằng họ từng là tỷ muội, trừ phi có chuyện gì đó….
Mắt khẽ đảo liên, hắn xoay đầu lại ngước nhìn lên ánh trắng “Có phải là tranh giành nam nhân!”
Câu này không phải là Âu Nhã Vỹ nói mà chính là do Hoàng Bá Thuần mơ
hồ thốt nên, “Huynh vẫn còn rất tinh mẫn”đáp trả lại cho câu nói của
hắn, Âu Nhã Vỹ chỉ nhếch mép cười yếu ớt, nói.