>Có lẽ Tây Phong Âu là một thần toán nhưng không không tính toán ra Tư Mã Trác Nhi đã hoàn toàn biệt tích, ngay cả thân xác của Tư Mã Linh Nhi họ cũng tìm không được đừng nói chi là Tư Mã Trác Nhi, cả hai vợ chồng
nhìn nhau, chỉ biết thở dài và làm theo bức thư của Tây Phong Âu.
Hai người, hai ngựa, cùng phi thân trong đại mạc rộng lớn, tất cả chỉ như một giấc mộng, tất cả cũng trở lại về quy luật vốn có của họ, sau
lần đi đại mạc đó, họ hứa vĩnh viễn cũng không đặt chân vào mảnh đất đau buồn này thêm một lần nữa……
“Vậy, Dạ Sương là lệnh ái của Âu Nhã thúc thúc?” Hoàng Bá Thụy Minh
kinh ngạc bật lên khỏi ghế mà hỏi, thiên, tại sao bây giờ hắn mới biết
chứ….
Kể tới đây thì Hoàng Bá Thuần không biết phải nói làm sao, chính là hắn cũng không biết thì làm sao mà nói?
“Thảo nào, lệnh muội….không hề giống chúng ta”, Hoàng Bá Dạ Mỵ dựa thẳng lưng vào ghế, đờ đẫn thất thần nói
“Giaỏ biện”, Tú La Lệ kích động mà nói, Huyền Vũ Dạ Nguyệt đang
thương tâm muốn chết, mỗi khi nhớ lại nàng đều khóc thảm thiết thế mà có kẻ lại nói họ ‘giảo biện’?
“Công chúa, ý của ngươi là nói hai phu thê chúng ta lừa ngươi?” khóe mắt cay cay Huyền Vũ Dạ Nguyệt lạnh lùng mà nói.
“Tuyệt không có ý đó” Tú La Duệ nhìn thấy bộ dạng của Huyền Vũ Dạ
Nguyệt thì vội lên tiếng giải thích, “Không thể, nàng ta là con của các
người, các người không nên đùng đẩy” Tú La Lệ điên cuồng, lắc đầu không
tin đó là sự thật, nàng không tin, tuyệt không tin.
“Công chúa” không chỉ mỗi Hoàng Bá Thuần rống lên, ngay cả Hoàng Bá
Hạo Minh cũng không niệm tình mà gọi tên nàng một cách cảnh cáo.
Tú La Lệ cắn chặt môi, ngồi xuống ghế dù tâm không can lòng, tình
không muốn nhưng vẫn phải im lặng vì không khí ở đây rất lạnh lẽo khiến
người khác phải tái cả mặt.
“Thụy Châu, đứng lại”, khi thấy thân ảnh của Hoàng Bá Thụy Châu lén
lén lút lút bỏ đi thì Hoàng Bá Thuật kinh hô lên khiến nàng ta liền sợ
hãi đến ngã quỵ xuống, Hoàng Bá Thuật lạnh lùng kéo cánh tay cùng thân
ảnh của Hoàng Bá Thụy Châu bắt nàng ta phải quỳ trước mặt của Hoàng Bá
Thuần nói “Nói, biết rõ tội của mình chưa”
“Phụ thân….nói gì….Châu nhi…không hiểu”, Hoàng Bá Thụy Châu ấp úng
có, sợ hãi có, chỉ cúi đầu mà chối tội không dám nhìn thẳng tròng mắt
giận dữ của phụ thân nàng, đây là lần đầu nàng thấy phụ thân nàng đáng
sợ như vậy.
“Không hiểu, thật không hiểu sao?”, Hoàng Bá Thuật nhại lại, giọng nói tràn đầy phù phiếm mà nói.
“Thật ra có chuyện gì?” Hoàng Bá Thụy Minh chứng kiến từ đầu tới cuối vội đi tới hỏi han, muốn đỡ lấy thân ảnh của Hoàng Bá Thụy Châu lên
“Không được đỡ!”
Hắn liền buông tay, cũng là lần đầu tiên hắn thấy phụ thân hắn dữ dằn như vậy.
“Có nói không”, Hoàng Bá Thuật hỏi lại lần nữa, khẩu khí tràn đầy thanh âm giận dữ.
“Phụ thân”, nàng đầm lìa nước mắt nhìn lấy Hoàng Bá Thuật, mắt hắn
liếc sang Dạ Nhất đang đứng kế bên, tiện tay rút đi trường kiếm của Dạ
Nhất ra“Nhị đệ/Nhị thúc/TiểuThúc”, tất cả mọi người đều kinh hô lên khi
thấy Hoàng Bá Thuật cầm kiếm kề sát cổ của Hoàng Bá Thụy Châu
Nàng liền sợ hãi, khóc thảm thiết “Nín”, hắn hống lên, mặc kệ những
thân ảnh đang cản trở hắn, hắn liền nói “Hôm nay không nói rõ, từ nay về sau Hoàng Bá gia sẽ không có Hoàng Bá Thụy Châu”
“Không, Châu nhi nói, Châu nhi nói, đừng giận”, Hoàng Bá Thụy Châu
nghe được lời nói này liền nắm lấy chân của Hoàng Bá Thuật run rẫy
“Nói”
“Năm…năm…năm trước, có một hôm….Châu nhi….đi ngang qua thư phòng…thấy cửa khép hờ….nên Châu nhi….tiện chân đi vào…..trong phòng có một bức
họa…bức họa của….nữ nhân….mà bức tranh đó….nữ nhân đó….rất giống….rất
giống với Dạ Sương.., khi đó…..đại bá đi vào, Châu nhi….liền nấp đi…thấy đại bá…nhất mực….nhìn chăm chăm…..chăm…chăm…nhìn vào bức họa…không chớp mắt…..nên….nên Châu nhi liền…liên tưởng….Dạ…Sương chính là…đứa
con…ngoài giá thú…của đại bá…nên….”
Nói xong nàng ta liền khóc lên, khuôn mặt của Hoàng Bá Thuần đã méo đi phân nửa, Hoàng Bá Thuật thối hết toàn mặt
“Vậy chính là muội….muội…đẩy….Dạ Sương xuống hố băng”, nói tới đây
Hoàng Bá Thụy Minh vội chen vào hắn không tin nổi muội muội từ nhỏ luôn
khả ái lại có hành động hồ đồ đến vậy, đến đây tất cả mọi người cũng
hiểu và sáng tỏ ra vì sao Hoàng Bá Thụy Châu một mực chống đối và ghen
ghét với Hoàng Bá Dạ Sương.
“Muội…muội….ô….ô…. nhưng mà..Dạ Sương…vẫn còn sống mà…ô…ô….” Hoàng Bá Thụy Châu khóc ròng lên, khóc thập phần thảm thiết.
“Cút, cút đi”, Hoàng Bá Thuần giận dữ rống lên chỉ tay vào thân ảnh
của Hoàng Bá Thụy Châu mà nói, năm xưa hắn cùng Âu Nhã Vỹ cũng có tình
giao hảo cũng tình là ‘cẩu bằng trư hữu’ sau này khi khuất đi hắn làm
sao mà gặp mặt lại vị bằng hữu ở địa phủ kia!
Sở dĩ hắn biết được là do hôm đó từ trong phòng Dạ Sương ra hắn lập
tức tiến thẳng tới phòng của đại ca hắn, hỏi rõ mọi chuyện, đến đây hắn
thật có lỗi với Âu Nhã Vỹ.
Còn riêng về Hoàng Bá Thụy Châu có lẽ nàng ta không biết Tư Mã Sương thật sự đã bị nàng ta làm cho ‘hương tiêu ngọc vẫn’
Điều này làm cho Hoàng Bá Thuần thập phần khổ sở day dứt không yên,
rõ ràng là hắn đã hứa với cả hai là chăm sóc hài tử của hai người vậy mà lại để cho Tư Mã Sương chết đi, thì ra, thì ra đệ đệ hắn đã giấu hắn
một sự thật trọng đại như thế, nguyên lai là thế thì ra hôm đó đệ đệ
nghe hắn nói xong chuyện này thì sắc mặt liền tái mét đi, hóa ra là thế.
Lùi lại hai ba bước, Hoàng Bá Thuần cảm thấy toàn thân bất lực liền
ngồi vào ghế, dáng vẻ thập phần bi ai, hôm đó hắn có tra hỏi ra sao đệ
đệ hắn cũng thủy chung không nói, thậm chí còn trốn tránh hắn!
Hắn ở trước mặt của đệ đệ hắn nói: Nếu hắn biết ai là hung thủ đẩy Dạ Sương vào hố băng, hắn tuyệt không bỏ qua……
Hắn liền nhìn lấy Hoàng Bá Thuật, Hoàng Bá Thuật chỉ biết cúi đầu
xuống đất thà đối diện với mặt đất chứ không dám đối diện với đại ca
hắn.
Thiên, lúc nghe xong đại ca hắn kể, hắn trở nên bất an, ăn không ngon ngủ không yên, vì sao con gái của hắn có thể làm như thế? Hắn thật muốn một đao giết chết con gái hắn cho rồi….nhưng…người đời thường có câu:
“Hổ dữ không ăn thịt con”, hắn làm sao mà nỡ sát hại con mình đây?
Còn đại ca của hắn, cũng thề độc….Thụy Châu, phụ thân chỉ có thể giúp con giữ gìn mạnh sống của mình, còn lại là do con tự tạo…..
“Đại bá….” Hoàng Bá Thụy Châu giọt ngắn giọt dài mong Hoàng Bá Thuần
tha thứ nhưng mà Hoàng Bá Thuần thủy chung vẫn làm mặt lạnh với nàng,
tất cả mọi người trong đại sảnh đều không nói lên lời nào chỉ có tiếng
khóc thảm thương của nàng ta mà thôi.
Một tiếng hừ nhạo báng, không biết từ khi nào trên mái ngói của Huyền Vũ sơn trang xuất hiện một thân ảnh màu đỏ, sự kinh bỉ tràn ngập trên
khóe miệng, nam tử lộ thập phần ngạo mạn liền phi thân đi.