“Ưm….”
Dụ Bằng ngồi dậy, thân thể mệt mỏi cực độ do tác dụng của thuốc làm hắn không thể nào tỉnh táo ngay tức thì.
Thậm chí hắn ta còn không nhớ được mục đích mình đến đây hay đêm qua đã làm ra những chuyện gì.
“Mẹ kiếp, cái gì đây.”
Nhìn thấy bên cạnh là một cô gái trần truồng, Dụ Bằng mới giật mình nhớ ra mục đích chính mình đến căn phòng này.
Chẳng phải là để quay lại cảnh ân ân ái ái của Danh Hoài và cô ả này sao? Sao nhân vật chính lại biến thành hắn rồi?
Cô gái bên cạnh nghe được động tĩnh cũng thức giấc.
“Aaaa… anh..
sao anh…”
Cô gái cũng cực kì bối rối.
Cô vốn theo kế hoạch là ngủ với Danh Hoài.
Thế mà đêm qua chỉ vì say xỉn mà rối loạn lên hết cả.
“Anh… sao anh lại uống say mà mất hết cả lý trí vậy hả? Anh điên à.
Chẳng phải anh nói thứ thuốc đó sẽ phát huy tác dụng à?”
Cô gái tức tối trách móc.
Dụ Bằng điên tiết hét lên.
“Câm miệng.”
Hắn cũng đang không biết tại sao chuyện thành ra thế này.
Chắc chắn là Danh Hoài gây chuyện.
Nếu cậu ta không ra mưu kế thì chắc chắn kế hoạch đã thành công rồi.
“Cô đi đi.
Mẹ nó, không ngờ tên đó lại cao tay như vậy.”
Dụ Bằng lầu bầu mặc quần áo vào trong, trong đầu thì luân chuyển ngàn vạn mưu kế để xoay chuyển tình huống này.
Hắn biết Danh Hoài đã đưa hắn vào tròng thì chắc chắn cũng chuẩn bị chứng cứ để uy hiếp hắn.
Hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được.
“Anh dậy rồi à.
Cũng đúng, tác dụng của thuốc chắc là giảm bớt nhiều rồi nhỉ.”
Danh Hoài và Ngọc Cảnh Anh bình tĩnh bước vào phòng, tựa như đã đoán được cục diện này vậy.
Dụ Bằng hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Danh Hoài, như muốn ăn thịt uống máu của cậu vậy.
Danh Hoài không chỉ phá tan kế hoạch của hắn mà còn chơi hắn một vố đau đớn nữa.
“Mày…”
“Sao nào? Anh tự đào hố chôn mình bây giờ trách chúng tôi nữa sao?”
Giọng điệu Ngọc Cảnh Anh đầy ý tứ, lại lộ rõ vẻ xem thường, càng khiến Dụ Bằng xấu hổ.
Hắn ta cắn chặt răng, quyết định không để bản thân thua thiệt.
“Danh Hoài, A Anh, đêm qua anh chỉ là say quá không kiểm soát được nên mới mượn phòng của hai em một chút.
Danh Hoài, em thấy anh say sao không ngăn cản anh.
Rõ ràng là có ý định làm xấu mặt anh trước mặt A Anh mà.”
Mở miệng là ụp nồi.
Còn ụp một cách trơn tru như vậy, không hổ danh là kẻ có miệng lưỡi giỏi mà.
Nhưng dù cho miệng lưỡi có giỏi đến đâu mà có chứng cứ phản bác lại thì cũng vô dụng.
Danh Hoài mở tivi lên.
Trong đoạn video là hình ảnh Dụ Bằng và cô gái đem thuốc bỏ thêm vào nước ngọt, sau đó chạy đến chỗ giường lắp một cái camera.
Toàn bộ những hình ảnh hạ lưu nhất của Dụ Bằng đã được ghi lại.
Mặt Dụ Bằng đỏ như máu, hai tay nắm chặt muốn xông vào đánh nhau với Danh Hoài.
Bất quá Danh Hoài thái độ cực kì bình tĩnh, tay cầm chiếc usb trên tay.
Hai mắt khiêu khích nhìn hắn.
“Danh Hoài, mày muốn làm gì?”
“Câu này phải để tôi hỏi anh mới phải.
Dụ Bằng, anh là người anh hàng xóm của A Anh.
Tôi tôn trọng anh cũng chỉ vì vậy mà thôi.
Thế nhưng anh lại năm lần bảy lượt muốn ám hại chúng tôi.
Dụ Bằng, anh đừng hòng qua mặt chúng tôi, cũng sẵn sàng trả giá cho hành động của mình đi.”
“Mày..
mày…”
Dụ Bằng cho dù tức anh ách cũng không thể nào phản bác được.
Nếu chuyện này để nhà họ Ngọc biết, e rằng hắn sẽ không gặp được kết cục tốt đẹp gì.
“Hừ..
bỏ đi.
Tao không tính toán với tụi mày nữa.”
Dụ Bằng nói xong rời căn phòng về lại phòng của mình.
Danh Hoài nhìn theo bóng lưng của hắn, cũng hiểu được chuyện này hoàn toàn kết thúc rồi.
Một kẻ tâm cơ như vậy cậu tuyệt đối sẽ không để bên cạnh A Anh đâu.
Ngọc Cảnh Anh trong lòng cũng bức bối, không ngờ người bên cạnh mình lúc nhỏ lớn lên lại trở nên xấu tính như thế.
Cũng may bên cạnh anh luôn có Danh Hoài ở bên a.
Cả hai nắm tay nhau đi dạo trong vườn sinh thái, cả người như được thư giãn gân cốt vậy.
“A Hoài a, em phát hiện anh ta có vấn đề từ khi nào vậy?”
“Từ lúc mở chai coca.
Dù cho hắn đã vặn rất kĩ nhưng lúc em mở không có tiếng xì bọt như thường, em đoán là hắn ta đã bỏ cái gì đó vào rồi.”
“Vẫn là A Hoài thông minh a.
Nếu chỉ có anh một mình, anh sẽ rơi vào bẫy của hắn ta mất.
Danh Hoài quả nhiên là hoàng tử của anh mà.”
Ngọc Cảnh Anh thật sự rất thích khái niệm hoàng tử này.
Lúc nhỏ anh vẫn luôn mong muốn mình trở thành một hoàng tử bảo vệ công chúa của mình.
Không ngờ sau khi lớn lên, anh không chỉ trở thành hoàng tử, mà còn tìm được một hoàng tử vừa ý cho bản thân mình.
Nhân duyên đúng là tốt đẹp làm sao.
Chỉ là kế hoạch đi chơi anh mất công bày ra lại không thành, anh tiếc hùi hụi a.
Thấy vẻ mặt tiếc nuối của anh, Danh Hoài liền bẹo cái má phính của anh, dỗ dành.
“Chỉ còn đêm nay, vậy chúng ta đi tắm suối nước nóng.
Được không?”
“Suối nước nóng?! Được a.”