Kim Taehyung rời đi trong khi trời còn chưa sáng, trên đôi giày mới toanh có vài vệt nước mưa, nhưng chẳng bằng sự khó hiểu trong lòng hắn hiện tại. Áo sơ mi trắng bị vài hạt nước từ những chiếc lá rơi trúng, giám đốc trẻ trước khi đi, sớm đã cởi áo vest ra cho người kia ôm rồi.
Jungkook mớ ngủ, khư khư giữ chặt áo hắn. Kim Taehyung không cởi, cậu sẽ không chịu buông tay. Hắn xoa xoa gò má mềm, chậm rãi khoá môi Jeon Jungkook bằng một nụ hôn không lâu, nhẹ nhàng ma sát. Nhưng đủ khiến hắn cảm thấy đủ, trong những tháng ngày mà cả hai xa nhau.
Bề ngoài chính là như vậy nhưng giám đốc sau đó bỏ sạch công việc ở dự án mới. Công ty cũng không thèm tới, điện thoại thuê bao. Tự bản thân nhốt mình ở trong phòng, rèm cửa kéo kín chẳng để lộ một giọt nắng nào. Máy tính hay điện thoại cứ sáng lên, Kim Taehyung như tháng ngày ôn thi đại học chăm chú không thôi.
Vừa lẩm nhẩm vừa tính toán, sau đó gỡ mắt kính ngồi im.
"Bụng anh ấy to thế này, phải hơn hai tháng nhưng chắc nhỏ hơn sáu tháng nhỉ?" Taehyung ướm vào bụng mình, rồi ngó nghiêng tấm hình minh hoạ trên máy tính, đầu óc hắn loạn hết cả lên. Chắc chắn rằng, chuyện này còn gấp hơn là lúc hắn thi đại học.
"Nếu là năm tháng thì lúc đó anh ấy vẫn còn qua lại với mình... không phải chứ? Hay cứ trực tiếp hỏi luôn nhỉ?" Kim Taehyung càng nghĩ càng phát rồ, người ta đã có ý muốn cắt đứt mọi quan hệ. Giám đốc trẻ chẳng còn cớ gì để liên lạc với cậu nữa cả.
Đoạn, Kim Taehyung tắt máy tính. Hắn cầm điện thoại áp vào bên tai. "Bác sĩ ơi, tôi muốn đặt lịch hẹn."
Dẫu sao hắn cũng chẳng quan tâm mặt mũi, mà nếu như trong bụng Jeon Jungkook có là con của người khác thì vẫn sẽ là hắn nuôi. Nếu không phải hắn, thì chẳng có ai có quyền giành hết.
Giám đốc cầm chìa khoá trên tay, nhất quyết đến trung tâm thương mại sắp sửa cho bạn bầu. Hắn có nhiều quyết định, dù có thể hay không cũng phải thử.
Jeon Jungkook là người hắn thích, Kim Taehyung chắc chắn phải ôm được người ta ở trong vòng tay.
"Anh đi đâu thế? Buổi chiều, mẹ sẽ đến đấy ạ." Lee Sarang ló mặt ra khỏi bếp, trên người còn đeo tạp dề, mặt mày tươi tỉnh.
"Đi sắm đồ đón chồng lớn và con về sống cùng." Kim Taehyung không thèm nghĩ ngợi, hắn dứt khoát đi ra ngoài. Đừng nói đến tiếp xúc da thịt, nói chuyện cũng là một người bắt đầu, một người phũ phàng hết tất thảy. Ở cùng một chỗ nhưng số lần gặp mặt chưa đến ba lần.
Giám đốc lượn một vòng trong trung tâm thương mại, gặp cái gì liên quan đến bầu bí cũng mua. Gối dành cho bầu, kem chống rạn da, vớ y khoa, tất tần tật những thứ cần thiết hắn đều chốt đơn. Kim Taehyung vừa mua lại vừa chậm rãi như muốn đưa thứ mình cầm trên tay cho vào hình ảnh mà người nào đó đang lén chụp.
Đừng nói Kim Taehyung thâm, hắn làm như vậy cũng chỉ muốn ôm được Jeon Jungkook ở trong lòng. Muốn cùng cậu kết hôn, muốn cùng nuôi con của đại ca.
"Chụp được chưa?" Kim Taehyung thanh toán tiền, hắn nghiêng đầu hỏi người nào đó đang bịt kín mặt. Quần áo cũng đều là màu đen.
"Được rồi, ngài nói còn phải chụp thêm một lần nữa? Ở bệnh viện hửm?"
"Ừ, làm tốt một chút. Tiền tôi sẽ chuyển cho anh sớm." Taehyung gật đầu, hắn vẫn tiếp tục muốn đi xem cửa hàng đồ trẻ em. Đồ chơi trẻ con cũng bắt đầu bỏ vào giỏ, đồ con nít vốn dĩ rất thích mắt, vừa tinh sảo lại vừa màu sắc rất đáng yêu.
Kim Taehyung nhìn mãi không chán, hiện tại vốn đã tiêu một đống tiền chỉ vì mua nhảm nhí luôn rồi.
Riêng Jeon Jungkook hiện tại ủ rũ như chiếc lá héo úa, ăn cơm lâu hơn mọi người, ngủ cũng chẳng chịu ngủ. Cậu ngồi trên ghế, nhìn bụng qua lớp áo, chạm nhẹ một chút, lại tiếp tục chạm thêm tẹo nữa.
Tay Kim Taehyung ấm áp, sờ qua một lần đã để lại cho cậu cảm giác rất dễ chịu. Hắn nói nhớ cậu, Jungkook tất nhiên tin đó là sự thật. Nhưng cậu vẫn sợ, giám đốc là người giàu, học thức ở một tầm mà Jungkook không đời nào với tới.
Bây giờ còn mang thai, cứ thẳng thắn nói với hắn sẽ biến thành ăn bám trong mắt Kim Taehyung. Nhưng đại ca cũng biết nếu cậu không chịu nói thì người thiệt thòi sẽ là mình, Jungkook vẫn chỉ là một bạn lớn lần đầu tiên mang thai, ít nhiều gì cũng sẽ tủi thân khi thấy chồng người ta dẫn bầu đi khám. Còn cậu, nếu không đi cùng đàn em thì cũng chỉ tập tễnh đi một mình.
Sắp đến lúc được biết trong bụng là bé trai hay bé gái, Jungkook thật sự nôn nóng. Hơn hết, cậu vẫn luôn ao ước rằng Kim Taehyung là người nắm tay đại ca, trong lúc cả hai nhìn thấy đứa nhỏ trên màn hình siêu âm.
Vừa nghĩ lại vừa buồn, cuối cùng cũng chỉ thở dài. Jungkook vỗ nhẹ hai bờ má, mông nhấc khỏi ghế, tập chung vào thứ mà bản thân muốn làm để chống quên đi vài ba suy nghĩ tội nghiệp.
Khi trở ra trên tay đã bưng một ly sữa, chậm rãi thổi nguội. Jungkook nhấm nháp một chút bánh quy, lại thổi phù phù. "Không đáng nhớ, mình là người nói ra lời đó... nên phải chấp nhận thôi! Bây giờ uống sữa để con mau lớn!"
___
vẫn như fic niên hạ kia của em thì người nào lớn hơn sẽ là chồng lớn, người nhỏ tuổi sẽ là chồng nhỏ. vậy nên, jeon jungkook là chồng lớn, kim taehyung là chồng nhỏ nha.
khẳng định rằng vì em muốn xây dựng niên hạ tôn trọng người yêu, nên tất cả mọi fic mà em viết niên hạ đều là top là chồng nhỏ cả hêhh