Nói là sẽ gọi người ta thức dậy nhưng Kim Taehyung nhìn thấy "chồng" của mình đang ngủ thì không dám đánh thức. Hắn tiếp tục làm việc, còn gọi người chuẩn bị thêm một phần bánh phô mai. Jeon Jungkook có vẻ rất thích những món beo béo, ngậy ngậy dễ ngán. Cậu ăn rất tốt, một phần sẽ là Taehyung muốn vỗ người ta múp míp một chút. Giám đốc biết cậu muốn, sẽ ngay tức khắc làm liền.
Đại ca quen giấc, ngủ đến hai giờ chiều đã tự giác thức dậy. Cậu ôm chăn nhìn quanh, không thấy Kim Taehyung cũng chẳng có thắc mắc gì. Đây là công ty còn hắn là giám đốc, đương nhiên bận bịu vô cùng. Taehyung dành chút thời gian ngủ trưa cùng cậu, chắc chắn đã quý lắm rồi.
"Anh dậy rồi hửm? Đi rửa mặt đi, rồi em cho quà!" Kim Taehyung ở ngoài cửa bước vào, hắn còn đeo cả kính. So với vẻ khó gần của giám đốc, lúc hắn đeo kính đương giống một cậu học sinh vừa tốt nghiệp. Trẻ trung lại thông minh vô cùng. Jungkook nhìn mà mê đắm, mê đuối.
Giám đốc đứng yên nhìn cậu, Jungkook cũng tròn xoe mắt nhìn hắn. Hệt như thời gian đã dừng lại, trong mắt chỉ có mỗi đối phương mà thôi.
"Anh Jungkook."
"Anh?"
"Cục cưng!" Kim Taehyung gọi đến tiếng thứ ba, Jungkook mới giật thót kêu lên. Cậu lật đật mở chăn, hai chân chạm sàn đã cảm thấy lạnh. Đại ca không nói giám đốc cũng phì cười nắm tay cậu.
"Lạnh lắm đúng không? Lần sau phải mang dép vào đấy, nhỡ bị làm sao... em sẽ có lỗi lắm!" Kim Taehyung ngồi xuống xỏ dép cho người kia, bầu lúng túng biết chừng nào. Bản thân vốn chỉ là một người bình thường, không có công ăn việc làm, đến nổi tiền bạc cũng phải xoay sở bằng hàng tá suy nghĩ. Bây giờ thấy giám đốc giàu có, tài giỏi cúi đầu mang dép cho cậu thế này khiến Jeon Jungkook đầu óc choáng váng vô cùng.
Giám đốc nghe điện thoại, hắn đứng trước kệ sách. Giọng nói trầm khàn, có vẻ như đang nghiêm túc, tiếng có phần lớn, hình như là đang tức giận. Biểu cảm rất khó coi, Jungkook tiếp xúc với hắn một khoảng thời gian cũng có thể gọi là lâu. Taehyung rất dễ nổi nóng, đầu lông mày sẽ xô vào nhau. Rất căng thẳng.
"Tôi đã nói như vậy từ trước! Huống hồ anh còn không chịu nghe... làm dưới trướng tôi, dù anh có lớn hơn bao nhiêu tuổi thì buộc phải nghe lời của tôi. Nếu không làm được thì nghỉ việc đi!" Kim Taehyung bực tức như vậy, lúc hắn ngồi phịch xuống sofa cũng làm bầu ăn bánh không được. Jungkook cố gắng cúi đầu ăn bánh, vị phô mai béo ngậy, ngon lành khó cưỡng. Ấy thế nhưng giám đốc có vẻ không bớt giận được, hắn đang nhìn cậu nhưng hàng lông mày vẫn xô vào nhau.
Taehyung hạ giọng hỏi, hắn dùng ngón trỏ lau lai khoé miệng dính kem của bầu. Lại cố nặn ra một câu mềm mại. "Ăn ngon không?"
Jeon Jungkook vì loại câu hỏi này mà cuống quýt, cậu vừa kịp liếm nhẹ phần kem trên muỗng bánh sau đó lập tức đẩy qua hắn. "Ăn... cậu ăn thử đi, ngon lắm!"
Đại ca bụng tròn do dự với muỗng bánh mà bản thân đút cho hắn, dẫu sao cậu cũng liếm qua rồi. Nếu hắn không chịu ăn, cũng chẳng chê cậu dơ thì chắc chắn người nhục nhã sẽ là cậu. Jungkook vội cười hề hề, rụt tay lại. "Tôi... múc cho cậu, aa?... cái khác."
Vị phô mai ngậy béo lan toả khắp khoang miệng, Kim Taehyung khẽ rùng mình vì độ ngọt của nó. Giám đốc không hẳn sẽ là người thích đồ ngọt, nhưng nếu cho hắn đánh giá thì thứ này cần phải có một chút gì đó ngọt ngào chứ không phải béo ngậy như thế này được. Chỉ cần một muỗng, đủ làm giám đốc hãi tới nằm mơ cũng sợ luôn rồi.
Jungkook bàng hoàng, nhưng cậu cũng dần cảm thấy bản thân cần xoa dịu hắn. Kim Taehyung tốt với cậu, bầu cũng cần phải đối xử tốt với hắn. Đại ca vươn cánh tay đầy hình xăm giữ trên vai hắn, ngượng ngùng chui vào lòng Taehyung. Cậu thẹn thùng đỏ mặt, mông vừa vặn bị tay hắn giữ lấy. Môi dẩu ra một chốc để hôn vào giữa trán hắn, nơi mà hai đầu lông mày đang cau có.
"Đừng giận nữa... cậu- ừm... em không cần phải nghiêm túc như thế mà. Nhăn mày như vậy sẽ không đẹp trai đâu... Taehyung! Đừng như thế nữa nhé." Jungkook hôn xong, còn tỉ mỉ xoa xoa ngón tay trên đó. Cái bụng tròn nũng nịu biết bao, cứ cọ cọ hắn mãi.
"Em không giận, nên anh hôn nhé? Hửm, không phải ở trán đâu... hôn môi ấy." Jeon Jungkook dựa lưng vào sofa hưởng thụ mật ngọt, nếu đại ca bụng tròn đã dỗ dành hắn thì Kim Taehyung cũng chẳng ngại đòi hỏi những cái hôn.
Nếu vị bánh kia làm hắn khó chịu, thì xin phép xin lỗi rằng Kim Taehyung đã đánh giá sai. Cùng là một vị bánh, nhưng thưởng thức ở trên môi Jeon Jungkook thì đúng thật là hấp dẫn hơn nhiều. Ngon lành và khoẻ khoắn nữa.
"Hmm, không hôn nữa... em, em cắn anh" Jungkook mím đôi môi bóng loáng nước, vì yêu nên mới thẹn thùng. Vì yêu nên mới ngại ngùng xấu hổ, đại ca sẽ thẳng thắn bày tỏ một chuyện gì đó đen tối với những người xung quanh. Chỉ riêng người cậu thật lòng yêu, thì không thể dễ dàng nói ra một cách mượt mà được.
Người ta biết yêu, đương nhiên cũng biết ngượng ngùng đấy mà.
__