Vu Phiêu Phiêu hưng phấn nhìn Tô Dĩ Nam cùng Khương Điềm, cô ta còn lén lấy điện thoại ra để quay lại khoảnh khác bẽ mặt này của Khương Điềm.
Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Tô Dĩ Nam vội vàng cầm lấy ngón tay của Khương Điềm, nôn nóng hỏi:
"Tay của em có bị thương không?"
Ánh mắt lo lắng của Tô Dĩ Nam chẳng khác nào một tia sét đánh thẳng vào mọi người.
Chuyện này cũng khủng bố quá rồi.
Mít Ướt mà ai cũng có thể bắt nạt nay lại dám cầm hộp bút ném vào người đại ca.
Nhưng Tô đại ca không những không tức giận mà còn lo lắng cô bị thương?
Hình ảnh này thật sự khó có thể tin.
Vu Phiêu Phiêu nắm chặt điện thoại, con ngươi đen nhánh như thuốc độc, ngọn lửa ghen ghét đang lan ra toàn thân cô ta.
Dựa vào cái gì chứ? Ngoại trừ một gương mặt không tồi thì Khương Điềm làm sao có thể so được với cô ta? Nhưng ngày thường cô ta chủ động bắt chuyện với Tô Dĩ Nam hắn còn coi như không nhìn thấy, thì làm gì có chuyện hắn sẽ vừa dỗ dành vừa lo lắng giống như bây giờ?
Trong khi tất cả mọi người đều đang hoảng sợ vì Tô Dĩ Nam không những không tức giận mà còn dỗ dành Khương Điềm thì cô lại quay sang trừng mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Biến!"
Mọi người lại được đổi mới tam quan thêm một lần nữa.
Nghĩ thầm: dù Tô đại ca có nhẫn nhịn giỏi thế nào đi chăng nữa, nhưng đã đến mức này thì chắc chắn sẽ nổi giận.
Nhưng Tô Dĩ Nam lại cười hì hì nói: "Được được, anh biến ra chỗ khác.
Em đừng tức giận."
Sau đó chỉ thấy Tô đại ca cầm sách vở ra ngoài hành lang đứng.
Mà Khương Điềm còn gục mặt xuống bàn, một bộ không thèm quan tâm.
Buổi chiều tan học Khương Điềm vẫn không thèm để ý đến Tô Dĩ Nam.
Lần này nhất định phải cho hắn một bài học nho nhỏ, nếu không sau này Tô Dĩ Nam lại nhân lúc cô ngủ mà làm cô thì cô chịu thế nào được?
Nhưng bây giờ không để ý tới Tô Dĩ Nam, Khương Điềm lại có thêm một phiền toái.
Cô không về nhà của mình được, nhà Tô Dĩ Nam cũng không thể.
Vốn dĩ có thể ở ktx nhưng Khương Tuyết không muốn trọ ở trường.
Ba mẹ cô cũng sợ người ngoài khua môi múa mép cho nên càng không cho phép cô ở ktx.
Bây giờ Khương Điềm chỉ có thể đi tìm một việc làm thêm, có thể làm vào sau khi tan học.
Hơn nữa cô cũng muốn cố gắng tích cóp tiền trong khoảng thời gian này.
Nếu dựa theo tiến trình của đời trước, dù nhà cô có tiền thì chắc chắn cũng sẽ không đồng ý cho cô học đại học.
Bởi vì người nhà cô cảm thấy, một khi cô đi nơi khác học họ sẽ không quản nổi cô nữa.
Đến lúc cần có người đổi thận cho Khương Tuyết cũng không có.
Nghĩ đến đây Khương Điềm càng thêm kiên định chuyện đi tìm việc làm thêm.
Ở trên mạng tìm hồi lâu, Khương Điềm phát hiện có một quán cafe cách trường 3km đăng thông báo tuyển dụng nhân viên phục vụ.
Mỗi buổi tối chỉ cần ở lại trông quán, một tháng ít nhất cũng được 2 3 ngàn tệ.
Nếu tích góp 1 năm thì hoàn toàn đủ để cô học đại học.
Vì thế Khương Điềm lập tức đến quán cafe phỏng vấn.
Tuy rằng lúc đầu ông chủ còn ghét bỏ việc cô nhỏ tuổi.
Nhưng trước khi Khương Điềm trọng sinh đã từng làm thêm ở quán cafe, ngoại trừ phục vụ cô còn biết pha chế.
Chủ tiệm lập tức gật đầu, để Khương Điềm tới quán làm luôn.
Nhưng chủ tiệm vừa ra khỏi cửa đã đi thẳng đến một chiếc siêu xe màu đỏ, cung kính nói:
"Tô thiếu gia, tôi đã dựa theo lời phân phó của cậu mà thuê cô Khương.
Còn cố tình tỏ ra không thích sau đó mới bị cô ấy thuyết phục, cô Khương chắc chắn sẽ không nghi ngờ."
Chủ tiệm cong eo nhìn Tô Dĩ Nam cười cười.
"Ừ, không tồi.
Trong thẻ này có 300 vạn, đủ để ông mở một quán mới."
Tô Dĩ Nam đưa cho ông một tấm thẻ.
Chiều nay lúc hắn phát hiện Khương Điềm muốn đi làm thêm nên đã mua luôn quán cafe này.
Hắn thật sự không nỡ để Khương Điềm ra ngoài làm việc vất vả.
11 giờ đêm.
Khươnh Điềm thấy thời gian đã muộn, đang chuẩn bị đóng cửa thì Tô Dĩ Nam lại cõng túi nghênh ngang bước vào.
"Tiệm đã đóng cửa rồi.
Anh muốn mua cafe thì mai hãy quay lại." Khương Điềm lạnh lùng nói.
Chỉ là khi nhìn thấy Tô Dĩ Nam cô lại nhịn không được muốn cười.
"Còn 5 phút nữa mới 11 giờ, chỗ các em chỉ viết 11 giờ mới đóng cửa.
Cho nên bây giờ vẫn là thời gian làm việc.
Anh muốn một ly cappuchino."
Đôi tay thon dài của Tô Dĩ Nam chống lên quầy bar, cả người hơi hướng về phía trước.
Mùi thơm tươi mát của hắn xộc đến khiến cả người Khương Điềm hơi run rẩy.
"Vậy anh chờ một chút."
Lúc Khương Điềm chuẩn bị xoay người đi lấy cafe, bỗng nhiên phía sau có một cỗ sức lực đánh úp lại.
"Anh buông em ra." Cô giãy giụa.
"Không buôn! Trừ phi em cho ông đây nếm thử vị tiểu nộn bức của em đã.
Cái tội dám làm anh nhớ cả đêm."
Vốn dĩ Tô Dĩ Nam còn muốn chờ Khương Điềm chủ động gọi cho mình, nhưng hắn bực bội chờ cả đêm mà trong lòng cô lại chỉ mải suy nghĩ về việc làm thêm.
Tay hắn vói vào váy cô rồi nhanh chóng kéo quần lót xuống, sau đó lại tách ra hai chân của cô, cuối cùng cúi đầu nhắm ngay hoa huyệt phấn nộn của cô mà vươn lưỡi liếm.
"A! Anh đừng có liếm chỗ đó!" Khương Điềm thét to.
Lúc này bỗng vang lên tiếng đẩy cửa, Khương Điềm lập tức trợn trừng mắt, thiếu chút nữa cô đã quên bây giờ còn chưa chính thức đóng cửa.
Trừ bỏ Tô Dĩ Nam thì mọi người có thể tuỳ thời đi vào!!!