Một tuần lễ sau. . . . . .
"Hàn Dục a, giúp anh em đi điều tra một chút, rốt cuộc con rắn kia có bí mật gì, chết cũng phải hiểu lý do chứ? Cậu cũng không biết, cuộc sống trong trại lính rất thảm!"
Nghe trong điện thoại di động truyền tới
lời oán trách và van xin, Hàn Dục nghiêng người dựa vào cửa lớn nhìn xe
cộ đông nghẹt phía trước, xem như anh ta đã biết lúc ấy vì sao Bạch Diệp Thành nói thấy được, thì ra là nói A Nhiêm, Bạch Diệp Thành cũng đủ xui xẻo, dĩ nhiên cũng xem như mình may mắn, cố làm ra vẻ khó chịu: "Tôi
biết rồi, tôi sẽ làm !"
"Tôi đường đường hộ pháp, quản lý mấy
chục triệu thủ hạ, tài sản hàng tỉ, bây giờ ở chỗ này để cho bọn họ đánh như con cháu! Cậu biết rất thê thảm không? Tôi đã già khọm rồi, nhất
định ném tôi, vậy tôi có thể quay về nổi sao? Còn nữa, người trưởng ban
kia không có tính người, thô lỗ đè bả vai của tôi, đã hai ngày rồi, bắp
đùi tôi đau giống như bị kim châm, giường cũng không xuống được, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tôi có lỗi ở chỗ nào!"
Hàn Dục không nhịn
được sờ sờ cằm, anh ta nói cho Diệp Thành biết mới có quỷ đấy, Bạch Diệp Thành tức giận sẽ không bạo lỗ đít của anh ta sao? Tiếp tục khổ sở nói: "Người anh em, anh chịu khổ rồi, yên tâm đi, tôi sẽ điều tra, anh ở đó
làm cho thật tốt đi, tôi sẽ mau chóng giúp anh thoát ly khổ ải. . . . . . Ồ! Trình Thất tới, tôi cúp trước!" Nhanh chóng cắt đứt.
"Anh Hàn, tại sao cô gái kia lại tới? Đại ca đang nổi nóng !" Một tên thủ hạ ôm ngực nghi ngờ.
"Hiện tại tới không tốt hơn sao?" Hàn Dục nhíu mày, vào đi thôi, chắc chắn bị đại ca đánh văng ra ngoài, loại phụ nữ này nên cho một chút dạy dỗ để
cho cô biết ai mới là trời một chút.
Lại dám đem Hạo Vũ treo ở cửa chính phủ, ăn gan hùm mật gấu.
Trình Thất dẫn theo một mình Đông Phương Minh, cà lơ phất phơ đi tới cửa lớn
trụ sở Long Hổ hội, nhìn thấy Hàn Dục, trong nháy mắt có chút nghi ngờ,
không đúng, Lạc Viêm Hành là người sĩ diện như vậy, không thể nào không
phân xử anh ta chứ? Hình như đã nghĩ tới điều gì, trêu nói: "Bạch Diệp
Thành đâu?" Lúc ấy chiếc hôn kia thật sự có mấy phần mùi vị háo sắc.
"Anh Thành bởi vì làm việc gì sai, bị phạt đi trại lính!" Thủ hạ không muốn
nói nhiều, trực tiếp trả lời, muốn hiệu quả chính là để cho cô biết, đắc tội với đại ca không phải tốt như vậy, làm nhiều chuyện bị phá hỏng
danh tiếng của Long Hổ như vậy, tự cầu nhiều phúc đi.
"Ồ!"
Một cô gái nào đó thần bí gật đầu, nhìn Hàn Dục cười tà âm dương quái khí
nói: "Hàn Dục, thật ra phải đi là anh chứ?" Trong lời nói như nhắn gởi.
Quả nhiên, Hàn Dục nhíu mày, không đợi cô gái tiếp tục mở miệng, cánh tay
mạnh mẽ nhanh chóng kéo tới một góc, giống như rất lịch sự cười cười:
"Chuyện đó. . . . . . Chuyện đó đã qua, lúc ấy đại ca không hề nhìn đến
tôi, cho nên. . . . . ."
Không nhìn thấy? Không thể nào a, Trình
Thất nhớ lại quá trình lúc đó, chẳng lẽ do lúc đầu thân thể mình chặn
lại? Tại sao trí nhớ vô cùng hỗn loạn, không cách nào chấp vá chỉnh tề,
có lẽ là không thấy chứ, nếu không cũng sẽ không trúng gian kế của Hàn
Dục, càng nghĩ nụ cười càng mở rộng: "Tốt, tên nhóc anh đủ âm hiểm đấy!"
"Người không vì mình, Trời Tru Đất Diệt!" Hàn Dục nói như vậy xong, nịnh nọt
nói: "Như vậy đi, cùng lắm thì về sau ở trước mặt đại ca tôi nói tốt dùm cô mấy câu? Để cho anh ấy quên chuyện ngày đó? Cô yên tâm, có tôi ở
đây, anh ấy không tìm cô gây phiền toái!" Vỗ ngực một cái.
Hết
cách rồi, bị người ta tóm lấy nhược điểm, không thể không cúi đầu a, vốn tưởng rằng đêm đó Trình Thất uống nhiều không nhớ rõ, không ngờ cô gái
này uống không ít rượu, lại nhớ rất nhiều.
Trình Thất thoải mái
cười to mấy tiếng, hào sảng vỗ bả vai, Hàn Dục đột nhiên nghiêm túc:
"Anh cảm thấy có khả năng sao? Trại lính? Phạt đi làm lính hả? Anh biết
quá trình làm lính sao? Rất khổ sở, anh nói nếu như Bạch Diệp Thành biết do anh hãm hại anh ta sẽ như thế nào? Tôi nghĩ anh ta nhất định sẽ tìm
người bạo hoa cúc của anh!" Thống hận một người, lại không muốn anh ta
chết, đây cũng là trừng phạt tàn nhẫn nhất.
Cô tin tưởng Bạch Diệp Thành làm được.
Hàn Dục đần độn, lại có thể có suy nghĩ giống anh ta, nói cách khác, một
khi sự việc đã bại lộ, lỗ đít của mình. . . . . . Lắc đầu một cái điều
chỉnh tốt suy nghĩ, cũng không làm bộ làm tịch, lạnh lùng nói: "Cô muốn
như thế nào?"
"Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn. . . . . ." Trình
Thất ngoẹo cổ, suy nghĩ hồi lâu sau đó nhún vai: "Bây giờ còn chưa có
nghĩ kỹ, chờ tôi nghĩ xong sẽ nói cho anh biết!" Khi dễ cô ngu à? Hiện
tại Bạch Diệp Thành mới chịu tội một chút? Nói không chừng còn chưa đi
đến trại lính, tự nhiên muốn chờ tên kia khổ không thể tả lúc trở lại uy hiếp.
Hơn nữa, hiện tại quả thật cô không có chỗ nào phải dùng
tới Hàn Dục, đường lui này để đến khi nào từ nước ngoài trở về, vô cùng
tự tin lướt qua, đi thẳng tới văn phòng công ty.
Hàn Dục nhắm mắt chụp ót, bị cô gái này nắm đầu không thả cũng không phải là chuyện tốt, anh ta suy nghĩ muốn tìm được biện pháp mau sớm cứu ra anh em.
"Cốc cốc cốc!"
"Hội Trưởng, Trình tiểu thư đến rồi!" Xinh đẹp nhân viên tiếp tân lễ phép dẫn cô gái vào nhà, sau khom lưng chào, thối lui khỏi.
Trình Thất thưởng thức được cảnh hoành tráng của văn phòng làm việc, cách bố
trí TV căn bản giống như văn phòng làm việc của lão tổng, màu đen và xám tro làm chủ, vô cùng đơn điệu, có câu nói là kẻ thù gặp nhau, hết sức
đỏ mắt, hồi lâu mới bình luận: "Tục khí!" Không phải là chỗ làm việc
sao? Tại sao rực rỡ như vậy?
"Phốc!"
Lạc Viêm Hành còn
đang chờ cô gái gào khóc thảm thiết, ôm bắp đùi cầu xin tha thứ, nhưng
lại đi thăm quan phòng làm việc của anh, rồi chê tục khí? Có biết bên
trong thiết bị bao nhiêu tỷ hay không? Ngẫm lại, cô gái đến nay ngay cả
văn phòng làm việc cũng không có, liền không nhịn được nở nụ cười: "Tại
sao tôi nghe được mùi vị chua nặng như vậy?"
Một cô gái nào đó
trừng mắt liếc, có cái gì mà đắc ý? Cao ngạo kéo qua ghế trượt ngồi đối
diện người đàn ông, dứt khoát nói: "Đêm đó tôi thừa nhận tôi uống không
ít rượu, tuyệt đối không phải cố ý, đặc biệt tới nói xin lỗi!"
"Ơ, Trình bang chủ đến nói xin lỗi là loại thái độ này?" Tâm tình của Lạc
Viêm Hành cực độ tồi tệ, nhưng không biết tại sao cô gái tự mình tới cửa nói xin lỗi, trong lòng rất sảng khoái, nhớ tới thô bạo đêm đó, chậc,
chậc, chậc, cuối cùng tìm về một chút tôn nghiêm của đàn ông rồi.
Quả thật Trình Thất không hề có ý hối cãi: "Tôi là người làm việc tương đối thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng, ghét nhất dài dòng dây dưa, có lỗi thì phải lấy ra thành ý, anh cũng đừng nghĩ tìm cách làm khó
tôi, như vậy đi, làm một giao dịch!"
"Nói một chút coi!"
"Không phải vẫn muốn thu mua Phi Vân Bang của tôi sao? ok, thành toàn cho anh!" Đem một xấp tài liệu ném tới.
Quả nhiên, người đàn ông im lặng, hấp dẫn này anh không có cách nào từ
chối, sau khi nghe Hạo Vũ đọc xong tài liệu, cười nói: "Người biết thời
thế mới khôn ngoan, không tệ!" Nhìn như lười biếng nhưng đôi tay đã nắm
tài liệu thu mua vào trong tay, vừa muốn ký tên. . . . . .
Trình
Thất nghiêng người nằm sấp thân thể, đè lại bàn tay muốn viết xuống:
"Xem ra Lạc Nhị gia khôi phục không tệ, như vậy đêm đó đối với anh không hề tạo thành uy hiếp quá lớn làm cho tôi có chút không cam lòng!"
"Cô đùa bỡn tôi?" Người đàn ông bén nhọn cau mày.
"Tôi là người vung tiền như rác, như vậy, còn nhớ rõ 17 năm trước tôi đã nói với anh, muốn đến đất nước của anh để tăng thêm kiến thức không? Thật
ra chỉ muốn nhìn thế giới bên ngoài một chút, về phần đất nước của anh,
tôi nghĩ còn nhiều thời gian, có một ngày sẽ đi, có thể Phi Vân Bang đột nhiên đổi tên, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái, muốn
đi ra ngoài đi một chút!" Không còn hơi sức cúi đầu.
Lạc Viêm
Hành bởi vì chuyện thống nhất quên hết tất cả, bội phục quyết định của
cô gái, đồng ý nói: "Cô đi đi, nên buông lỏng một chút, như vậy nhé, sau khi cô trở về chúng ta bàn lại chuyện này!"
Trình Thất vuốt vuốt mái tóc, cúi đầu thẹn thùng tiếp tục nói: "Tôi. . . . . . Tôi muốn anh
đi theo tôi!" Bộ dạng muốn cho người hiểu lầm, lại không muốn làm cho
người ta hiểu lầm giải thích: "Anh đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là. . . . . . Muốn có một phiên dịch. . . . . ." Dường như nhìn thấy người đàn
ông khó xử, thật có việc ngăn trở rồi sao ? Hay nổi lên lòng nghi ngờ:
"Anh yên tâm, để bày tỏ lòng chân thành, đoạn đường này tôi làm nguời
giúp việc cho anh, như thế nào?"
Một người đàn ông nào đó vuốt
vuốt cây viết trầm tư, cũng không phải muốn mượn cơ hội trả thù chứ?
Nhưng xem hợp đồng này một chút, đáng giá mạo hiểm: "Chỉ hai chúng ta,
tôi không dẫn theo người, cô cũng không mang theo, như thế nào?" Xem như giữ lại người của cô, cô gái nhỏ này cũng không dám làm bậy.
Mẹ
nó, gãi đúng chỗ ngứa a, cô gái không nhịn được giật nhẹ khóe miệng:
"Cái này đương nhiên là không có vấn đề, du lịch giải sầu nha, sau lưng
có một đống người, rất không tiện?" Đừng tưởng rằng cô không biết anh
đang nghĩ mưu ma chước quỷ gì, muốn cài người của cô hả? Tính đi tính
lại cuối cùng cũng tính cho bản thân, có ý tứ, xem ra người này để tâm
quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.
Chỉ là cô không biết
người đàn ông làm như vậy còn có ý sâu sắc, mặt ngoài Lạc Viêm Hành
không hề có thay đổi bao nhiêu nhưng trong lòng lại nổi gió phun mây, là người mù, để cho cô lập tức tiếp nhận e rằng có chút khó khăn, cộng
thêm thật sự muốn đi hưởng thụ một chút tình huống không có người trợ
giúp, anh có thể còn sống không?
Xem như là khiêu chiến khổng lồ nhất.
Trong căn phòng bí mật, Khâu Hạo Vũ hết sức phản đối: "Đại ca, cô gái này quỷ kế đa đoan, anh ngàn vạn lần không được bị lừa, nơi này nhất định là có chuyện, chớ bị cô ấy lừa một lần nữa!"
Lạc Viêm Hành không nghĩ
như vậy, Trình Thất muốn đi du lịch, không mang theo Đông Phương Minh am hiểu ngôn ngữ vài quốc gia, cố tình điểm danh muốn anh, nói rõ trong
lòng cô thật ra đã sớm thích anh, cảm giác này vô cùng mãnh liệt, anh
nghĩ. . . . . . Cô sẽ không lừa anh chứ? Nếu như ngay cả đi du lịch cũng lừa anh, nói rõ trong lòng của cô chưa từng có anh, tất cả chỉ là tự
mình đa tình.
Có lẽ là yêu thích, nhưng suy nghĩ một chút đi
chung đường khá dài, trai đơn gái chiếc lệ thuộc vào nhau, một khách
sạn, một gian phòng. . . . . . Không nhịn được nuốt nước miếng: "Cứ
quyết định như vậy đi, nơi đến ai chọn?"
"Tôi chọn, oa, tôi chưa
bao giờ xuất ngoại, tôi trở về chọn nước nhỏ, làm cuộc hành trình lãng
mạn, tôi đi đây!" Vội vã chạy ra khỏi cửa, rất sợ bị nhìn ra mờ ám, đáng chết, mới vừa rồi luống cuống, phải đi làm việc, không phải đi chơi, vì sao mong đợi như thế?
Lãng mạn. . . . . . Lạc Viêm Hành lọt vào trạng thái mơ mộng, cuộc hành trình lãng mạn.
Ngoài cửa Hàn Dục vừa mới vào nhà thiếu chút nữa ngã quỵ, tại sao đại ca cười khúc khích? Dụi mắt, thật sự cười khúc khích, xong rồi xong rồi,
xem ra sau này bớt đi trêu chọc Trình Thất này, nói chính xác ngày nào
đó gà rừng trở thành Phượng Hoàng rồi.
Dường như vừa tìm được cảm giác mười bảy năm trước, làm cho người đàn
ông nào đó quên tất cả phiền não ngày trước, cái gì giết cha giết mẹ, số mạng long đong, cũng bị bốn chữ của cô gái mà loại bỏ ngoài tai, cả
trái tim không ngừng đập thình thịch cuồng loạn không quy luật, Trình
Thất chính là Trình Thất, mặc kệ qua bao nhiêu năm, mặc kệ bao nhiêu
lần, cô chính là cô bé ngày xưa.
Cô gái không có trực tiếp trở về bệnh viện mà hẹn người bạn lâu năm Kỳ
Dịch đến quán đồ nướng gặp mặt, trong lòng cuồng loạn như ma, cùng người trong lòng đi du lịch là chuyện hạnh phúc nhất của mỗi cô gái, nhưng
dường như cô lại đặt mình trong hầm băng núi lửa, cô thích anh . . . . . . Không đúng, vượt ra khỏi thích, bắt đầu từ khi nào, thật không nhớ
rõ, yêu sao, cô chưa yêu, không biết xử lý loại quan hệ này như thế nào.
Thật có thể buông xuống được sao? Đến lúc đó bỏ đi, sau khi cả đời không qua lại với nhau, có thể giống như nữ chính trên TV hay không, cả đời
cũng buồn bực không vui? Đáng chết, tình cảm thật là một thứ phiền lòng.
"Cảnh sát đẹp trai lại tới !"
"Hôm nay có tinh thần hơn!"
"Đó là bởi vì người yêu ở đây!"
Cô thu ngân che miệng cười trộm.
Kỳ Dịch là đầy tớ nhân dân, ngay cả đồng phục cảnh sát cũng không kịp
thay, thân thể cao gầy vừa xuất hiện, nhất thời chiếm được ưu ái của tất cả phái nữ, ít đi lạnh lùng thường ngày, mỉm cười ngồi xuống bên Trình
Thất: "Thật xin lỗi, mới từ hiện trường tội phạm trở lại!"
"Xem ra vụ án không nhỏ nha, hơn nữa thành công?" Nhìn anh cười giống như Trung Quốc muốn thống nhất thế giới.
"Đúng vậy a, phía trên lên tiếng, lần này sau khi thành công sẽ đề bạt
tôi làm Phó Cục Trưởng, bọn họ nói tuổi của tôi không còn trẻ, vị trí
cục trưởng lần này có thể đảm nhận, cô cũng biết, những ông già kia rất
kiêu ngạo, cho dù tôi có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không cách nào thu
phục họ, nhưng vị trí cục trưởng sớm muộn là của tôi đấy! Cứ cho là tám
năm mười năm đi!" Rót đầy một ly cho cô gái.
Hai mắt Trình Thất tỏa sáng: "Vậy rất tốt a, anh làm cục trưởng, vậy tôi đây có núi dựa chắc hơn rồi !"
"Tôi cũng nghĩ như vậy. . . . . . Chuyện gì, cô tìm tôi không phải đơn
giản chỉ là ăn cơm như vậy chứ?" Ý thức được lời nói đắc ý quên hình
tượng, vội vàng dời đi.
Một cô gái nào đó nghe vậy thở dài một tiếng, nâng lên ly tự giễu cười
nói: "Tôi phát hiện tôi yêu Lạc Viêm Hành rồi, anh nói làm sao tôi lại
yêu anh ta?" Phiền chết rồi.
Tôi phát hiện tôi yêu Lạc Viêm Hành rồi. . . . . .
Kỳ Dịch âm thầm lặp đi lặp lại câu nói này mười lần nhưng dường như vẫn
chưa đủ nặng nhẹ, mí mắt rũ xuống, anh còn tưởng rằng. . . . . . Cô đã
sớm thích anh chứ, thì ra chỉ là một hiểu lầm, khi người khác nghe được
cô gái mình yêu hơn mười năm, cũng bởi vì cô cũng yêu anh hơn mười năm,
đột nhiên nói yêu một người khác thì nên dùng thái độ gì để đối đãi?
Đau lòng muốn chết? Hay kinh ngạc? Hay không biết làm sao?
Trong lòng Kỳ Dịch trăm mối ngổn ngang, nói không ra cảm giác gì, trái
tim bị đè ép không cách nào thoát ra, cổ họng bị thứ gì bóp chặt, đau
đến không cách nào thở nổi, nhưng anh là một người đàn ông, không giống
cô gái có thể tùy ý thổ lộ như vậy, lấy nước mắt để giảm bớt khổ sở,
cuối cùng ngửa đầu dịu dàng cười cười: "Thật sao? Ánh mắt cô không tệ,
lựa chọn Lạc Viêm Hành đúng là không sai, tuổi trẻ tài cao, vóc dáng
đường hoàng, tôi nghĩ cũng không cô gái nào không ưa thích!"
"Cái gì hả, thời gian trước không phải anh còn bảo tôi ít lui tới với
anh ta sao? Nói anh ta không phải người tốt, hơn nữa anh làm sao vậy?
Không phải ghét nhất xã hội đen sao?" Trình Thất kỳ quái nhìn người bạn
lâu năm một chút, miệng giống như bôi mật, nghĩ đến cái gì đó, trêu ghẹo nói: "Tôi biết rồi, không phải tên nhóc anh cũng muốn nịnh nọt tôi chứ? Ngay cả anh cũng cảm thấy tôi và anh ta đi cùng nhau mới an toàn?"
Cho tới bây giờ cô không cảm thấy mình kém hơn so với bất cứ ai khác.
Kỳ Dịch cầm đũa, giống như nhai sáp nến nuốt xuống, giả vờ như không có
chuyện gì xảy ra: "Nếu là lui tới bình thường, đương nhiên tôi phản đối, bất quá cô thưởng thức anh ta, muốn kết hợp cũng không giống nhau, sau
này chuyện này thành, cũng đừng quên người bạn cũ tôi đây, nghe nói
trưởng cục cảnh sát thành phố là người của anh ta chứ? Nói tốt cho tôi
một chút!" Lần đầu tiên có sự kích động, muốn rời xa quán đồ nướng này,
có lẽ nơi này. . . . . . Về sau cũng không còn tâm tình tới nữa?
Trình Thất liếc người đàn ông một cái, thôi, tìm lộn đối tượng rồi, vốn
muốn nghe một chút phản đối, nói một chút khuyết điểm của người đàn ông
kia, như vậy buông tay sau này sẽ không khổ sở, buông tay. . . . . .
Buồn cười nhất chính là nắm cũng chưa từng nắm, hào phóng giơ ly rượu
lên nói: "Quên đi, không nói nữa, uống vài chai nha!"
"Tốt!"
Vẻ mặt tươi cười trò chuyện gần hai giờ, lúc rời đi, Kỳ Dịch vội vàng tính tiền, vừa định đi liền bị vừa người thu ngân kéo lại.
"Đại cảnh quan, rốt cuộc lúc nào thì kết hôn? Tôi còn chờ anh đến nơi của chúng tôi làm tiệc rượu !"
Đây không thể nghi ngờ là rắc muối vào vết thương của người đàn ông, tư
cách tốt đẹp không làm cho anh nổi giận, cười một tiếng cho qua, cho đến khi đi tới chỗ không người mới không còn hơi sức tìm hẻo lánh ngồi
xuống, móc ra thuốc lá hút một ngụm lớn, nếu như. . . . . . Nếu như thổ
lộ sớm một chút, có thể khá hơn một chút hay không? Trước kia cấp dưới
còn cười anh, quá buồn chán, quá kín đáo, anh vẫn không quan tâm, chuyện ngày hôm nay nói cho anh biết, mình quả thật quá kín đáo.
Bất đắc dĩ ngẩng mặt nhìn trời cao vẫn không ngăn được hai hàng lệ chảy
xuống, gương mặt kiên cường lộ ra đau thương không nói ra được, còn
đại ca xhđ c63.2
nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt thì cô gái vô cùng giống thiếu nữ bất lương, hút thuốc lá, uống rượu, ăn uống đánh nhau, không một cái gì không dính vào, vừa bắt đầu cũng vô cùng chán ghét, cho đến sau khi điều tra mới
biết, tất cả cũng không phải do cô mong muốn.
Một lòng chỉ vì đám người bèo nước gặp nhau, cũng không suy nghĩ vì
mình, vô luận bị chèn ép như thế nào, luôn có thể đứng lên bằng thời
gian nhanh nhất, một ý chí phấn đấu cho dù rất nhiều người đàn ông cũng
không cách nào làm được, bắt đầu từ lúc đó, ánh mắt luôn không nhịn được xoay quanh, đi tù năm năm, anh không có đi thăm cô, bởi vì anh biết rõ
cô không muốn để cho anh nhìn thấy cô nghèo túng.
Thật sự cho rằng, mình biểu hiện rất tốt sao?Bốn mươi năm nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu không có anh, sao có thể ra ngoài nhanh như vậy? Muốn gặp,
nhưng không thể gặp, mỗi lần vừa thấy mặt không phải gây gổ chính là mắt lớn trừng mắt nhỏ, chỉ hi vọng có thể đi con đường đúng đắn mà thôi,
liên tiếp khuyên nhủ không thay đổi, cuối cùng vẫn là anh thua trận,
không thể không đồng ý với cô.
Vốn tưởng rằng quan hệ rốt cuộc đã tốt lên, có thể nói chuyện kết hôn
rồi, nhưng lại yêu người khác, vậy Kỳ Dịch anh được xem là gì?
Trừ đồng ý chúc phúc, anh còn có thể nói gì?Khổ cả đời, rốt cuộc tìm
được người chồng, người đời cũng sẽ yên lặng cầu phúc cho bọn họ chứ? Mà anh luôn miệng nói tiếng yêu cô, có lý do cầm gậy đi đánh uyên ương?
Tại sao một người muốn nói yêu một người, thì phải đẻ cho cô hạnh phúc?
“Chỉ cần em cảm thấy vui là được rồi!” nhìn chằm chằm khe hở trong tàn
thuốc lá, bất đắc dĩ cười cười: “Cũng tốt, Trình Thất, kiếp sau tôi mặc
kệ em có lý do gì, chỉ có thể sống cùng tôi!”
Ha, lối thoát này không sai, vì em, cũng vì tôi.
“Phạm Đế Cương?Đây là địa phương quỷ quái gì?Chị Thất chị muốn đi?” Ma
Tử nâng db thét chói tai, cô biết lần này chị Thất đi du lịch là vì
chuyện chính, nhưng quốc gia này cô cũng không có nghe qua, đáng tin
sao?
Trình Thất áp vào ghế sa lon, gật đầu: “Dĩ nhiên, nói làm thì làm ngay,
quốc gia này rất đẹp, ngoài Trung Quốc, là quốc gia nhỏ nhất trên thế
giới, ngược lại tôi muốn xem phong tục như thế nào!” Cũng có chút không
thể chờ đợi rồi.
Mọi người nhất trí tán thành, chẳng những có thể xem văn hóa nước khác,
còn có thể làm việc, không tệ, lần này chị Thất bị đả kích quá lớn nên
đi ra ngoài giải sầu rồi.
Ma Tử có chút suy tính, nhưng không biết nói thế nào, bởi vì mặc kệ cô
nói gì, cũng không cách nào thay đổi chủ ý của những anh em khác, hơn
nữa đi xử lý lô hàng kia của Lạc Viêm Hành cũng không đáng tin, quá nguy hiểm, quốc gia không thu được hàng, Lạc Viêm Hành nói một câu là do Phi Vân Bang giở trò quỷ, vẫn không thể lái xe tăng tới oanh tạt pháo?
Khúc Dị chết tiệt kia, tại sao vẫn không trở về? Chỉ cần cô nghĩ biện
pháp lấy được tiền, có lẽ chị Thất sẽ thay đổi chủ ý, trước mắt Phi Vân
Bang có chút bản lãnh này, làm sao đối kháng với quốc gia? Không được,
trước khi chị Thất trở lại cô phải từ nơi Khúc Dị cầm tiền về, cô thích
nơi này, có rất nhiều kí ức, nói đi là đi, cô không làm được.
Không phải là kết hôn sao? Cùng lắm thì về sau đối xử tốt với Khúc Dị
tốt hơn một chút, sinh đứa bé mập mạp cho anh, xem như báo ân rồi, nếu
như sau này anh chán cô, thích cô gái xinh đẹp, cô đi là được, ít ra bảo vệ được mạng của các anh em, còn có thể tiếp tục ở lại thành phố F.
Hơn nữa không nhất định sẽ thảm như vậy, sinh con trai trước, đến lúc đó sẽ thừa kế gia sản của Khúc Dị, con trai của cô không thể không cho cô
dưỡng lão, kế hoạch rất hoàn mỹ phải không? Cần gì làm chuyện đầy kích
thích như vậy? Đi trại lính lấy hàng cũng không thể tưởng, nhiều súng
như vậy, đến lúc đó bán cho người nào? Đặt ở bên cạnh giống như bom hẹn
giờ?
Chị Thất người này gọi là Kiều Hoa, cũng là đương sự bán lô hàng này cho Lạc Viêm Hành, chị đi ra ngoài mấy ngày, tôi sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với anh ta, sau đó đem hàng bán giá thấp cho anh ta, tôi nghĩ anh ta sẽ không từ chối!” Tiểu Lan để xuống một tấm hình.
Ma Tử thật buồn bực, tìm được người mua rồi?Vậy đến lúc đó hàng không có lấy được, phải bồi thường cái mạng nhỏ, Khúc Dị, Khúc Dị, rốt cuộc bao
giờ anh trờ lại?Gấp chết cô.
Trình Thất vỗ vỗ Tiểu Lan bả vai: “Con bé này, càng ngày càng bản lãnh,
chuyện này giao cho mọi người làm, tôi trở về thu dọn một chút, ngày mai lên đường đi Phạm Đế Cương!” Đúng dậy duỗi lưng một cái, trong ánh mắt
lưu luyến của Salsa, đi ra khỏi phòng bệnh.
Thắng bại phải trông vào hành động lần này!