Đây là một khách sạn 5 sao, tấm nhựa trong suốt trải thành mái che lộ thiên, phóng tầm mắt nhìn tới, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao và ánh trăng lưỡi liềm. đám người tập hợp thành nhóm vây xung quanh cả đại sảnh, vẻ ngoài dối trá, mặc trang phục hoa lệ tham gia tiệc tối, chủ đề thảo luận cũng đơn giản là dối lòng xã giao với đối phương.
Ma Tử cố ý chọn một góc bình thường, cùng mọi người ngồi xuống, không muốn bị người quấy rầy.
Salsa vừa vào nhà liền nhìn thấy người đàn ông mặc áo đuôi tôm kéo La Hiểu Hiểu xuyên qua trong đám người, nụ cười thoải mái giống như vô cùng quen thuộc, La Hiểu Hiểu mặc dạ phục, cao quý trang nhã, chưa từng so sánh mình với người khác, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên La Hiểu Hiểu thích hợp đứng ở bên cạnh anh.
Nếu như là mình, sợ rằng đối mặt với những phú thương, một chữ cũng nhả không ra.
Lộ Băng thọc Ma Tử, ý bảo nhìn về phía Salsa đã mất hồn.
Ma Tử nhún vai, bày tỏ sớm nhìn đến, cô nói tình yêu này thật kỳ diệu, trong lòng Salsa cũng chỉ là đứa bé, cũng có thể hiểu thấu, bởi vì có thân thể hai mươi lăm tuổi, Khâu Hạo Vũ này tìm mọi cách tổn thương, cô vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, có câu nói mặc dù tơ tình mong manh nhưng kiên cố nhất, bất kỳ vũ khí sắc bén đến cỡ nào cũng không thể chặt đứt, kể từ sau khi thích Khúc Dị, cô không còn tức giận.
Bởi vì cô hiểu, cho nên tự đáy lòng hi vọng Salsa có thể được thỏa mãn mong muốn, có lúc người tàn tật so người bình thường càng hiểu làm thế nào để yêu một người, bởi vì cô thật lòng không có việc khác, trong lòng không chứa đựng danh lợi, quyền thế, khổ sở, dục vọng, cũng chỉ có một người đàn ông, dễ dàng không nói yêu, một khi yêu, sẽ bất chấp tất cả truy tìm, không biết vui buồn yêu ghét, cuộc đời muôn vẽ, chỉ cần người kia cho một chút ấm áp sẽ giống như có toàn bộ thế giới.
Có lúc cô cũng nghĩ mình là Salsa thì tốt biết mấy, cũng sẽ không giống như bây giờ bởi vì đối phương không gọi điện thoại hỏi thăm mà buồn buồn không vui, nếu là Salsa sẽ để xuống tự tôn chủ động tới cửa, mà cô lại không làm được.
Là tự ái và mặt mũi bức bách cô không thể mặt dày mày dạn. . . . . .
Hôm nay Lạc Viêm Hành và Chị Thất không đến, đã hẹn đi hái hoa ngắm trăng rồi, dường như tất cả mọi người đều vui vẻ hơn so với cô, kể từ sau khi Chị Thất mang thai, Lạc Viêm Hành bảo vệ một tấc cũng không rời, chỉ trách cái bụng cô không có tiền đồ, không mang thai, nếu không Khúc Dị cũng sẽ ngày ngày báo cáo, kể từ hôm đi khách sạn ra ngoài cũng chưa từng xuất hiện, giống như đó là tình một đêm mà thôi.
Mặc dù không có yêu cầu cao, nhưng cũng không thể mấy tháng không thấy bóng dáng chứ? Hoàn toàn không có tin tức, lại không thể chủ động thăm hỏi, quên đi, vẫn nên suy nghĩ biện pháp cố gắng kiếm tiền, nói còn sẽ còn, nói gì không quan tâm bề ngoài, đều là lời ngon tiếng ngọt dùng để lừa gạt phụ nữ, có lẽ cảm thấy mới mẻ, ha ha, thật là tổn thương người.
Không thấy người, dĩ nhiên không có tâm tình vui đùa, cầm lấy một chai Whisky vừa uống ừng ực vừa cười nói: "Thuận theo tự nhiên đi!" Khâu Hạo Vũ không thích Salsa, có biện pháp gì? Hơn nữa, Salsa cũng không phải là không ai thèm lấy, anh ta không lạ gì, bọn họ cũng không lạ gì anh ta.
Tiểu Lan siết chặt đũa cắn răng nói: "Đáng ghét, tìm ai không được, lại có thể tìm La Hiểu Hiểu, các người nói không phải thẩm mỹ quan của anh ta có vấn đề? Đàn ông các người đều là một đám động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới!"
"Em có ý gì? Chúng ta là loại người như vậy sao?" Lộ Băng không đồng ý đầu tiên: "Nhìn anh đi, ba nghìn mỹ nữ chỉ lấy một cái gáo uống nước!" Cợt nhã ngắt cằm nhỏ cô gái, mặc dù tình cảm của anh ta và Tiểu Lan không có nóng bỏng như Chị Thất và Lạc Viêm Hành, cũng không khổ sở như Salsa nhưng cũng coi là cùng sinh cùng tử, đã là người thân chung lòng.
"Vậy anh nói xem, tại sao anh yêu em ?" Tiểu Lan trợn mắt.
"Bởi vì em là em, cho nên anh yêu em, có phải nhìn hâm mộ Chị Thất và chồng của Chị Thất hay không? Cảm thấy tình cảm như vậy mới yêu nghiêm túc?" Không phải cô muốn đi ăn máng khác chứ?
Tiểu Lan chu miệng: "Chúng ta rất nhạt nhẽo !"
Lộ Băng thở dài: "Ai không nghĩ khắc cốt ghi lòng? Nhưng anh không muốn chuyện không may, làm người không thể cầu xin quá nhiều, người biết đủ thường vui vẻ, bình thường mới hạnh phúc!" Nhận thức của mình thật là càng ngày càng cao, móc ra chiếc nhẫn nháy mắt nói: "Thật sự cho rằng anh chưa chuẩn bị sao? Chỉ là chờ một đêm trăng sao gió tuyết mà thôi, hôm nay không thích hợp, hôm khác đi!" Lại đem chiếc nhẫn cất vào.
Thấy cô gái chớp mắt cảm động liền nói tiếp: "Tiểu Lan, anh biết rõ bây giờ anh chưa có nơi chốn, nhưng em yên tâm, từ khi biết em, bản thân anh đã nỗ lực thay đổi mình, trong lòng anh, em là hình bóng anh không thể thiếu, ngày nào đó hình bóng mất đi, anh nghĩ anh cũng sẽ. . . . . ."
"Phi phi phi, nói cái gì đó, được rồi, em biết rồi, Lộ Băng, em cũng vậy, mặc kệ tương lai chúng ta sống hay chết, đều phải ở chung một chỗ!" Chỉ tùy tiện phát bực, không ngờ người đàn ông này nhạy cảm như vậy, càng ngày càng may mắn mình có thể gia nhập Phi Vân Bang, vừa muốn rót rượu cho người đàn ông, liền nhìn đến một bóng dáng không nên xuất hiện đập vào mi mắt, kinh ngạc há to miệng: "Này, này, này không phải Thái Thủy Vân sao?"
Mọi người cùng nhau quay đầu, sau đó nhất trí chắc lưỡi.
Nơi cửa lớn, Thái Thủy Vân trang điểm lộng lẫy kéo một người thanh niên vừa nói vừa cười, tay của người đàn ông như có như không xẹt qua cái mông của cô, mà cô gái chỉ ngượng ngùng đánh lồng ngực anh ta, người mù đều nhìn cho ra hai người quan hệ không cạn, ở đám đông như thế, sợ rằng đã đến lúc công bố hoàn cảnh.
Ma Tử cũng không còn đau buồn, biến hóa này cũng quá nhanh, giống như hôm qua còn tin thề son sắc nói yêu Mạc Trung Hiền, hôm nay liền tìm tri âm khác, cuộc sống muôn vẻ, thay đổi trong nháy mắt, nhưng không nghe nói Mạc Trung Hiền đã ly hôn? Dám công khai tìm tình nhân? Thật muốn nhìn người đàn ông bị thiến kia lúc này như thế nào.
"Nhìn Thái Thủy Vân, thật không ngượng ngùng, dù sao đi nữa cũng phải sau khi ly hôn chứ?"
"Đúng vậy, nhưng nghe nói sau khi Mạc Trung Hiền ngã, cô ta vẫn cùng Bạch tiên sinh ở chung một chỗ!"
Lộ Băng nhíu mày, nghiêng người rút ngắn khoảng cách: "Các người nói Mạc Trung Hiền ngã?"
Hai người phụ nữ cùng gật đầu: "Đúng vậy, hai tháng trước tất cả sản nghiệp của Quốc Hào cũng bị Long Hổ thu mua!"
"À? Có chuyện này?" Ma Tử hít một hơi lạnh, tại sao cô không biết: "Vậy bây giờ Mạc Trung Hiền không phải hai bàn tay trắng sao ?"
"Đúng vậy, một phân tiền cũng không để lại cho anh ta, nghe nói hiện tại ở trong xóm nghèo, giống như đang ở trong chung cư phía tây, dù nói thế nào Thái Thủy Vân này cũng là tiểu thư con nhà giàu, sao có thể đi theo anh ta chịu tội? Vợ chồng vốn giống như chim rừng, tai vạ đến đều tự bay đi, dạo này, đi nơi nào tìm hôn nhân mỹ mãn?" Người phụ nữ gật gù đắc ý.
Tiểu Lan khinh thường chê cười: "Cái này gọi là gieo gió gặt bão, không trách được người khác, chỉ tiếc lãng phí một cách vô ích, năm đó Chị Thất dụng tâm lương khổ, hao tốn rất nhiều đầu óc, lại bồi dưỡng được một tên hề như vậy!" Mỗi lần nghe bọn họ nhắc tới Mạc Trung Hiền, cũng hận đến cắn răng nghiến lợi, vong ân phụ nghĩa, không bằng cầm thú.
Đông Phương Minh cũng không ném đá xuống giếng, vô cùng cảm thán: "Tính đi tính lại, cuối cùng lại trở về lúc ban đầu!" Người sống được tự tại một chút thì tốt hơn, anh tin tưởng hôm nay Mạc Trung Hiền đã suy sụp giống như một con chó rồi, nếu anh ta có một nửa nghị lực của Chị Thất, sợ rằng hai tháng cũng đủ để có được một căn nhà, cho dù nói như thế nào cũng xuất từ Đại học Thanh Hoa.
Tạo nghiệp chướng Trời vẫn còn tha thứ, tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Salsa thấy Khâu Hạo Vũ và La Hiểu Hiểu dường như muốn rời khỏi, vừa định đi qua hỏi cho rõ, tại sao không thích cô, nhưng nhớ đến đã từng phát lời thề độc với Trình Thất, cuối cùng buông tha, bọn họ muốn đi đâu? Đi làm loại chuyện đó sao? Làm thế nào, cô không cách nào đi ngăn cản, làm thế nào?
Đang lúc cô gái bối rối thì Khâu Hạo Vũ lại ôm La Hiểu Hiểu chậm rãi đi đến, giốnh như muốn đánh tiếng chào hỏi, bưng một ly rượu trên bàn nói: "Sau mùng 7 tháng 7 sẽ là người một nhà, hi vọng mọi người có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, Hạo Vũ kính các vị một ly!" Ngửa đầu uống hết.
Ma Tử khinh bỉ nghiêng đầu, bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Không dám !"
Salsa cầm chặt ly rượu, không nhìn đến người đàn ông một cái.
Có lẽ Khâu Hạo Vũ đoán được nhất định bị Trình Thất uy hiếp, thật đúng là nghe lời, có phải về sau cũng sẽ không nhìn lại anh một lần hay không? Nghĩ đến đây, không khỏi tức giận: "Đúng rồi, còn có một việc muốn tuyên bố với mọi người, ngày mùng 7 tháng 7 hôm đó, cũng là ngày tôi cùng với Hiểu Hiểu lập gia đình !"
Salsa chợt ngửa đầu, lập gia đình? Anh muốn kết hôn sao? Cô dâu là La Hiểu Hiểu sao?
La Hiểu Hiểu lần nữa được yêu mà sợ, nhưng ngạc nhiên, cầu hôn không phải nên hỏi trước cô sao? Tại sao . . . . . .
"Khâu Hạo Vũ, anh kết hôn hay không có liên quan gì đến chúng ta? Anh đừng quá đáng, anh biết rõ Salsa. . . . . ." Ma Tử kích động lật bàn trước, là tới thị uy sao? Còn ngại bị thương không đủ sâu? Quá khi dễ người rồi.
Lộ Băng nhanh chóng kéo cô bạn đang nổi giận ngồi xuống, trách móc: "Câm miệng!" Không thấy nhiều người đã chú ý tới nơi này sao? Về sau Salsa làm sao làm người.
Salsa cũng không sao cả, đột nhiên phát hiện mình thật giống như trưởng thành, đứng dậy nhe răng vui vẻ cười nói: "Như vậy chúc mừng!" Bưng ly rượu lên bắt chước Trình Thất, phóng khoáng uống hết, sau khi lau khô nước mắt, xoay người đi ra ngoài.
"Thế nào? Salsa tiểu thư mất hứng?" Khâu Hạo Vũ không hề buông tha cô, đi vòng qua chặn đường lại, tròng mắt nhìn xuống bộ dáng cô gái rõ ràng hoa lê đẫm mưa lại gượng cười, trong lòng truyền đến từng trận co rút đau đớn, đã như vậy còn yêu sao? Châm chọc nói: "Biết tại sao tôi không chọn cô không ?"
Cô gái bất lực lắc đầu, cô chỉ muốn tránh né, tại sao muốn cản trở cô? Cô nên làm gì? Hai mắt đẫm lệ nhìn về bốn phía, phát hiện tất cả mọi người đang dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn cô, mà người thích nhất lại đang khoe khoang giống như ôm một cô gái khác chứng tỏ với cô, thật ra không cần thiết như vậy, cô vẫn biết mình không tốt, không xứng đôi.
Khâu Hạo Vũ cao ngạo xoa cánh môi La Hiểu Hiểu cười tà: "Bởi cô là người không thành thật!" Tại sao không nói cho anh bí mật của cô? Chẳng lẽ sợ anh bắt cô giao cho những nhà khoa học làm thí nghiệm sao? Cứ không tin tưởng anh ?
"Ô ô ô tôi không có. . . . . ." Salsa không còn hơi sức lắc đầu.
"Không nói cũng không quan hệ gì, dù sao tôi cũng không có hứng thú biết, được rồi, tất cả giải tán đi, Hiểu Hiểu, chúng ta đi!" Rất thất vọng lôi kéo La Hiểu Hiểu dẫn đầu đi ra cửa chính.
"Chúng ta đi đâu?" La Hiểu Hiểu cố ý nói lớn tiếng khiêu khích, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Salsa.
"Đi nhà tôi !"
Salsa lui lại mấy bước, người không thành thật, cho dù khi còn bé, người nhà cũng không nói cô như vậy, thật ra không phải cô không thành thực, mà cô không hiểu đến tột cùng những người này muốn cái gì, vẫn phủ nhận mình không ngốc, theo kịp nhịp với người chung quanh, thì ra đã cách nhiều năm, vẫn không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, lúc cha vứt bỏ cô thì cô cũng không biết đến tột cùng mình đã làm sai điều gì.
Chị nói cô là kẻ ngốc, cha em hoàn toàn không muốn em, em còn chờ cái gì? Không phải cô muốn chờ, không phải cô không biết bị vứt bỏ, từ lúc cha rời đi, cô cũng biết ông ấy không cần cô nữa, nhưng không biết đi nơi nào mới chờ, còn nhớ rõ sắc mặt của mẹ lúc đó, vì để bọn họ vui lòng, cho dù cho uống thuốc gì cũng sẽ không từ chối, uống xong khổ sở đắng chát đi nữa cũng không có một câu oán hận nào, chưa bao giờ không vâng lời, cũng mặc kệ cô biểu hiện khá hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không vui lòng.
Rõ ràng nghe lời hơn em trai, cô không hiểu nổi rốt cuộc tại sao khiến người ta chán ghét như vậy, hiện tại cô giống như đã hiểu một chút, cô và bọn họ không phải cùng một loại người, không phải cùng một loại người. . . . . .
Thấy Salsa như mất hồn biến mất trước mắt, Ma Tử vỗ mạnh cái ót: "Phải làm thế nào mới có thể làm cho cô quên tên khốn kiếp này?"
"Căn bản cũng không phải là người!" Lần đầu tiên Tiểu Lan kích động muốn giết người, vừa muốn đi ra ngoài đuổi theo, nhưng bị Lộ Băng kéo lại: "Anh buông ra, không may bị lạc thì làm thế nào?"
"Anh thấy hôm nay Salsa không giống như trước kia, để cho cô ấy một mình yên lặng một chút, có lẽ nghĩ thông suốt một số chuyện! Hơn nữa, nơi này đến Bách Hoa Uyển không xa, cô ấy biết đường!"
Quả thật, Salsa đi đúng đường, nhưng sau khi đến Bách Hoa Uyển cũng không dừng lại mà đi thẳng về phía trước, mãi đến trạm xe lửa thì mới dừng bước lại, nhìn bức tượng trải qua gió sương vẫn còn đây, ban đầu đứng ở nơi đó, đợi một ngày một đêm, cũng cho rằng cô không hiểu tình cảm, sớm quên ba mẹ, làm sao có thể quên mất được ?
Dường như trong 25 năm qua vẫn luôn làm người khác vui lòng, chưa từng suy nghĩ cho mình cái gì, cho rằng chỉ cần bọn họ vui vẻ cũng sẽ không bị đuổi đi, cho nên mặc kệ Tiểu Bát làm gì, cô cũng lựa chọn tha thứ, cho rằng anh sẽ cảm kích, lại càng phát hư, nếu như sớm nghe lời của chị một chút, có phải cũng sẽ không khổ sở như vậy hay không?
Vịn bức tượng trợt ngồi trên đất, thật giống như trở lại hoàn cảnh hơn mười năm trước, chờ đợi cha, chỉ khác chính là suy nghĩ, khi đó đầu óc trống rỗng, không có nhiều chuyện phức tạp, càng lớn dường như càng mệt mỏi, đột nhiên thật muốn trở lại lúc ban đầu.
‘Tinh tinh tinh’
Thấy là chị, mở ra điện thoại di động nức nở gọi: "Chị!"
Một đầu khác, Trình Thất hung ác nhìn chằm chằm Lạc Viêm Hành, nghe được cô gái mang theo giọng mũi, dò hỏi: "Em. . . . . . Có khỏe không? Chuyện lúc nảy chị đã nghe nói. . . . . ."
‘Chị, chị nói cho em biết, nếu như. . . . . . Nếu như em không bắn súng nữa, có phải chị cũng đã sớm không cần em nữa hay không ?’
Lần đầu tiên cô gái có rất nghiêm túc, Trình Thất tắt chìa khóa xe nhưng không có lập tức xông tới tìm người, mà chạy về phía sân cỏ trước cửa, chân không giẫm trên cỏ mềm mại đi tới một cây đa, giống như thư giãn, ngồi xuống, nghĩ thật lâu mới nói: "Đúng vậy!"
‘Ô ô ô ô ô em đã biết cho nên mới cố gắng luyện tập, ô ô ô ô em thật sự ngốc như vậy sao? Ngốc đến nổi là gánh nặng cho tất cả mọi người ô ô ô ô! ’
Trình Thất ngửa đầu cố gắng đè nén nước mắt, khẽ cười nói: "Em hiểu lầm rồi, ban đầu chị cũng là kẻ vô tích sự, cộng thêm khi đó còn nhỏ ngu ngốc, chắc chắn sẽ không mang theo em, nhưng hiện tại chị trưởng thành, xem như bây giờ em không biết gì, cũng sẽ nghĩ đến em, chị chưa bao giờ lừa em, em cũng đã biết, nếu chị nói không biết, em tin không? Ngay cả chính chị cũng không tin, nói cho chị đi, em thương anh ta như vậy sao?"
Salsa cảm nhận được ấm áp, nhưng không vui: "Em không biết, chỉ muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh ấy, là bạn bè duy nhất em cảm thấy muốn dựa vào, ngoại trừ các anh chị ra, em cũng không tiếp xúc với người ngoài, chỉ có Tiểu Bát, anh ấy vui vẻ, em càng vui vẻ hơn anh ấy, không muốn anh ấy bị thương, không muốn anh ấy khổ sở, không muốn anh ấy không để ý tới em !"
"Hiện tại anh ta sắp kết hôn!"
"Chỉ cần anh ấy vui vẻ, em chúc phúc cho anh ấy !" Thật lòng chúc phúc, chỉ cần anh vui vẻ: "Chưa bao giờ thích một người như vậy, trong đầu đều là anh ấy, chị, em trưởng thành rồi phải không ? Cho nên mới phải khổ sở?" Không trách được đều nói không muốn lớn lên.
Trình Thất rất ít nghiêm túc như vậy, cùng cô gái nói chuyện phiếm, vừa định hỏi cô ở nơi nào thì bên kia liền truyền đến tiếng tút tút, đứng dậy sải bước đi qua bàn đá, bất đắc dĩ nói: "Em phải đi làm một chuyện, đi trước đây !" Móc ra chìa khóa, mặt không vẻ gì chạy thẳng tới nhà để xe.
Lạc Viêm Hành khẽ gật đầu nói: "Ừm!"
Sau khi đến một ngôi biệt thự thật giống như hàng năm không người ở, Trình Thất cũng không dài dòng, trực tiếp đạp cửa đi vào, quả thật nhìn thấy Khâu Hạo Vũ đang ôm La Hiểu Hiểu vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cũng lười phải mở miệng, tiến lên kéo cánh tay đi ra bên ngoài.
"Này, cô làm gì đấy? Trình Thất, cô đừng làm loạn!" La Hiểu Hiểu không thể tin được cô gái này lớn mật như thế, tự xông vào nhà dân không nói, còn mạnh mẽ bắt người.
Trình Thất lạnh lùng trợn mắt nhìn sang, sau đó nhìn Khâu Hạo Vũ nói: "Đi với tôi đến chỗ này!" Có lẽ sau khi Khâu Hạo Vũ biết, cũng sẽ không khi dễ Salsa nữa, nếu không, xem như chơi cứng với Lạc Viêm Hành, cô cũng sẽ giết anh ta.
Khâu Hạo Vũ nhún vai nói: "Đi thôi!" Đại ca thật là dự liệu như thần, cô gái này thật tìm tới, anh thật muốn xem cô gái ngốc kia có bí mật gì không thể cho ai biết.
La Hiểu Hiểu giận đến dậm chân, thiếu chút nữa đã gạo sống nấu thành cơm chín rồi, hô lớn: "Trở về sớm chút, tôi sẽ anh trở về đấy!"
Nghe vậy một cô gái nào đó hừ nhẹ nói: "Đều nói ngựa tốt phối yên tốt, anh cũng chẳng qua như thế!" Đạp mạnh cần ga, hất bụi đi.
Khâu Hạo Vũ không muốn tranh cãi, lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa sổ thủy tinh, chẳng lẽ muốn trực tiếp giết người bịt miệng sao? Cô gái này có thể làm được.
Theo đuổi suy nghĩ của mình đi tới mục đích, Trình Thất mở cửa xe nói: "Xuống!"
Vẻ mặt Khâu Hạo Vũ nghi ngờ, sau khi xuống xe không hiểu nhìn ba chữ trạm xe lửa: "Cô dẫn tôi tới nơi này để. . . . . ." Câu nói kế tiếp bởi vì cô gái ngồi ở dưới bức tượng mà dừng lại, tại sao cô cũng ở đây?
Salsa không phát hiện người thân đã đến, đôi tay ôm đầu gối như vậy, ngồi bất động tại chỗ, thật giống như đang chờ người nào, giữa hai lông mày dường như lộ ra tuyệt vọng, giống như một đứa bé bị người vứt bỏ, nhìn cửa trạm xe lửa cũng không chớp mắt, Khâu Hạo Vũ khó hiểu: "Cô cho cô ấy đi đến đón người?"
"Tôi nghĩ cô ấy đi đến đây, tôi nhặt được cô ấy lúc cô ấy mười tuổi, tình cảnh lúc ấy không khác hiện tại, cô cứ đứng ở chỗ như vậy, suốt cả một ngày cả đêm, một giọt nước không uống, vẫn nhìn cửa trạm xe lửa, tôi tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia thu xếp cho cô ấy ở tại bức tượng, cho cô ấy một bọc bánh bao và một bình nước, sau đó mua vé đi mất, lúc ấy tôi không để ý, nhưng ngày thứ hai tôi trở lại thì cô ấy còn đứng ở chỗ cũ, bánh bao không ăn, nước cũng không mở ra, cứ chờ đợi người đàn ông kia như vậy!"
Khâu Hạo Vũ choáng váng, nguyên nhân gì cũng đã nghĩ đến nhưng không ngờ là nguyên nhân này, hai mắt trợn tròn: "Nhặt được? Có ý gì?"
Hai tay Trình Thất nhét vào túi quần, dựa vào xe cười khổ: "Người đàn ông kia là cha của cô ấy !"
"Tại sao vứt bỏ cô ấy ?" Người đàn ông có chút kích động, trong mắt lộ ra ý nuốn giết người.
"Nếu thật tốt, dĩ nhiên sẽ không vứt bỏ, nhất định là có nguyên nhân, trời sanh cô ấy bị chướng ngại trí lực, sau khi tôi nhặt được cô ấy, trong vòng năm năm đi vệ sinh đều ở trong quần, không cách nào tự điều khiển, bây giờ xem như tốt một chút, biết đi nhà cầu, là bọn Ma Tử dạy cho cô ấy, tốn không ít tâm huyết, hôm nay những gì đứa bé chín tuổi có thể làm được thì cô ấy đều làm được, nhưng không ngờ cô ấy còn hiểu tình cảm, có lẽ cô ấy hiểu nhiều hơn nhưng chưa nói mà thôi! Vẫn tích cực biểu hiện, chỉ sợ bị vứt bỏ lần nữa, giống như một con chó nhỏ cả ngày nghĩ làm cho chủ vui lòng, khổ sở mệt mỏi đi nữa cũng sẽ không oán trách."
Khâu Hạo Vũ đột nhiên cảm thấy khó thở, cả người không còn hơi sức, sững sờ nhìn chằm chằm cô gái ngốc không rời, không trách được có lúc anh cảm giác đó chính là đứa bé, người bình thường cũng không thể không biết quá trình phá thai: "Xin lỗi!"
Trình Thất không biết anh ta đang nói với mình hay nói với Salsa, cầu xin: "Sau này đừng trở lại tổn thương cô ấy nữa, cô ấy không sai, chỉ là bị ông trời trêu cợt, anh biết bị cha mẹ ruột vứt bỏ cảm giác ra sao không? Anh không biết, tôi cũng không biết, cảm giác kia nhất định không dễ chịu, biết tại sao kỹ thuật bắn súng của cô ấy tốt như vậy không ? Là kế tiếp của thiên phú, chủ yếu là vì cô ấy sợ bị tôi ghét bỏ, vẫn khổ sở rèn luyện, mỗi một chuyện cô ấy đều làm vô cùng nghiêm túc, hy vọng có thể làm được tốt nhất, nhưng cũng không làm được gì, chúng tôi chỉ có thể khen ngợi, đối với một đứa bé mà nói, cô ấy đã rất thành công!"
"Xin lỗi!"
Hai hàng nước mắt không ngừng theo khuôn mặt trượt vào cổ, tròng trắng mắt bị tia máu ăn mòn, đau giống như vạn tên xuyên tim, trong đầu xuất hiện hình ảnh những ngày qua, dường như ngay từ ban đầu, anh cũng chưa từng cho cô ấm áp, thật vất vả biểu hiện một lần, cuối cùng vì cứu anh mới bị thương, tại sao anh có thể xát muối vào vết thương của cô?
"Anh muốn làm gì?" Trình Thất thấy người đàn ông muốn đi đến, nhanh chóng ngăn lại: "Cô ấy không cần đồng tình, tôi dẫn anh đến là hy vọng về sau không cần đến khi dễ cô ấy !"
Hai mắt của Khâu Hạo Vũ đỏ ngầu nhìn về phía Trình Thất: "Tôi biết rõ trước kia làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô ấy, nhưng đây không phải là đồng tình, tôi yêu cô ấy, sau này cô ấy là người của tôi, đừng ai nghĩ khi dễ cô ấy !" Hất ra tay sải bước đi qua.
Trình Thất gãi gãi cái ót, cái gì vậy? Anh ta yêu Salsa? Chuyện này cũng quá đột ngột chứ? Hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận, lại muốn ngăn cản thì đã tới không kịp rồi.
Salsa cảm thấy có người đến gần, nhìn thấy Khâu Hạo Vũ, lập tức cúi đầu, mặc dù rất khổ sở, nhưng cô cũng không muốn chết, chị ngậm đắng nuốt cay nuôi cô lớn, còn chưa kịp báo đáp, cứ thế mà chết đi, chị nhất định sẽ rất thất vọng , hơn nữa tại sao anh tới nơi này? Không phải đang cùng La Hiểu Hiểu làm chuyện kia sao?
Khâu Hạo Vũ chậm rãi ngồi xổm người xuống, sau đó bắt chước theo cô gái, dứt khoát trực tiếp ngồi xuống đất, dưới ánh đèn đêm mờ nhạt, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, anh nên nói như thế nào đây? Lời nói quá thâm ảo, cô cũng sẽ không hiểu, sau một lúc nín khóc cười: "Đang đợi cha?"
"Ừm!" Salsa thành thực gật đầu.
"Không hận ông ấy sao? Ý của tôi là không tức giận ông ấy làm lạc cô ở chỗ này sao?"
"Là bản thân tôi quá ngốc !"
Người đàn ông nghe vậy, lệ như suối trào, lắc đầu tiếp tục cười nói: "Cô tuyệt đối không ngốc, hơn nữa rất hiền lành, cô nghĩ xem, đứa bé nào ra đời cũng muốn lựa chọn nơi đầu thai, mà cô nhất định không nhẫn tâm để khác đứa bé vừa sanh ra liền ngã bệnh, cho nên cô cứu nó, tự mình lựa chọn con đường của nó, nếu như không phải là cô, hiện tại đứng ở nơi này chính là một người khác!"
Salsa mê man quay đầu sang, như hiểu như không nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: "Thật ra tôi không nên ngốc như vậy đúng không? Bởi vì tôi cứu người, cho nên mới ngốc như vậy?"
Đứa ngốc, như vậy cũng tin, chưa từng gặp qua người đơn thuần như vậy, đưa tay lau đi nước mắt cô gái, gật đầu nói: "Ừ, hơn nữa cô không phải ngốc, chỉ là trong đầu cô thiếu một vật, cho nên mới khác với chúng tôi, nếu cô có vật này, khẳng định thông minh hơn so với chúng tôi!"
Cô gái rất muốn cười, lại rất muốn khóc, cuối cùng lựa chọn cong môi, khóc ròng nói: "Anh không cần nói với tôi lời như vậy có được không? Về sau tôi cũng sẽ không đi phiền anh nữa, ngày đó là tôi không đúng, không nên đẩy cô ấy, tôi cũng không biết tại sao mình lại như vậy, xin lỗi ô ô ô xin lỗi. . . . . ."
"Không phải là lỗi của cô, là lỗi của tôi, nên nói xin lỗi là tôi, không nên nghi ngờ cô, không chịu hiểu rõ cô, xem nhầm trân châu là mắt cá, tha thứ cho tôi được không? Về sau để cho tôi chăm sóc cô, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cô, bởi vì anh yêu em!"
"Anh. . . . . . Yêu thích tôi ?" Salsa không tin hỏi lại.
Khâu Hạo Vũ hút hút lỗ mũi, nặng nề gật đầu: "Rất yêu thích, thích đến hận không được ban đầu nhặt được em là anh, yêu thích hơn so với bất cứ người nào, thích đến cảm thấy toàn thế giới chỉ có anh mới có thể đối xử tốt với em, Salsa, em vẫn thích Tiểu Bát sao?"
Salsa cũng đưa tay lau đi nước mắt cho người đàn ông, nhếch miệng cười nói: "Tôi yêu thích Tiểu Bát, chỉ yêu thích Tiểu Bát, vẫn yêu thích!"
"Tiểu Bát cũng yêu bé ngốc Salsa !" Nghiêng người bế ngang, trán kề trán: "Anh sẽ dùng cuộc đời của anh bù đắp ấm áp cho em !"
Trình Thất lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người vẫn còn rơi lệ, tại sao biến thành như vậy?
"Anh có thể tưởng tượng được rồi, cô ấy và chúng ta không giống nhau, suy nghĩ không giống nhau!"
Khâu Hạo Vũ không nóng không lạnh, cọ cái trán cô gái, lạnh nhạt nói: "Không sao, có một người thông minh là đủ rồi!"
"Cô ấy sẽ không giống La Hiểu Hiểu, làm nũng, làm vui lòng người đàn ông!"
Người đàn ông nhếch môi cười nói: "Tôi sẽ làm cho cô ấy vui là đủ rồi!"
"Cô ấy sẽ như đứa bé, vô cớ gây rối, sẽ không hiểu chuyện, sẽ. . . . . ."
Khâu Hạo Vũ quay đầu cắt đứt: "Cô nói không phải do chính cô sao? Yên tâm, về sau cô ấy là tất cả của tôi, là máu thịt không thể thiếu trong thân thể tôi, cám ơn cô chăm sóc cô ấy trong những năm này, cô sẽ có báo đáp !"
Salsa bất mãn lầm bầm: "Chị, anh ấy biết sai rồi, chị cũng đừng nói anh ấy nữa!"
Khóe miệng Trình Thất co giật: "Chị cũng chỉ muốn tốt cho em, không có tiền đồ, Khâu Hạo Vũ, tôi cảnh cáo anh, nếu dám khi dễ cô ấy, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh !" Tại sao lại thành cô cầm gậy đánh uyên ương rồi ? Một người muốn đánh một người nguyện chịu đựng, gia đình không có phúc.
Salsa vội vàng vùi mặt vào trong ngực của người đàn ông, có chỗ dựa cảm giác thật tốt.
Khâu Hạo Vũ mím môi cười cười: "Không dám! Chọc ai cũng không dám chọc cô đâu ?"
"La Hiểu Hiểu làm thế nào?" Đây mới là chuyện cô muốn biết nhất.
"Cô ta à? Hừ, một cô gái tham lam hư vinh, cô thật cho rằng tôi là gian thương à? Là cô ta lợi dụng tôi trước đấy, tương kế tựu kế thôi!"
"Chậc, chậc, chậc, Khâu Hạo Vũ, anh có phải đàn ông không? Dùng thủ đoạn thấp kém đối phó với một đứa bé, không xấu hổ à?"
Một người đàn ông nào đó thật vô tội: "Tôi biết cô ấy là đứa bé sao? Chính cô không nói sớm cho tôi biết, nếu không cũng sẽ không ồn ào như vậy, Trình Thất, muốn trách thì trách cô, tôi đã sớm thích cô ấy rồi, bởi vì thật sự không hiểu nổi cô ấy, cho nên không có nắm chắc có thể lâu dài, nếu như hai chúng tôithật không có duyên phận, đều do cô tạo thành, chuyện này có gì hay mà che giấu ?"
Trình Thất không cảm thấy mình làm sai: "Tôi không hi vọng anh tội nghiệp cô ấy !"
"Tội nghiệp? Khâu Hạo Vũ tôi làm chuyện không có tính người với người yêu sao? Đó là cô tự nghĩ vậy. . . . . . Được rồi, được rồi, được rồi, ngàn sai vạn sai lỗi của tôi, tôi đáng chết, tôi không phải là người, được chưa? Cô yên tâm, bắt đầu từ giờ khắc này, cô ấy là bảo bối trong lòng Khâu Hạo Vũ tôi, đối xử như tổ tông, ok?" Nếu không phải xem là chị dâu tương lai, anh mới lười nói nhảm với cô, trực tiếp ôm người đi mất.
Vẫn là người thân của bé ngốc này, làm sao lại có loại người thân khó dây dưa thế này ? Đúng vậy, về sau anh phải thận trọng, tuyệt đối không thể bị bắt được điểm yếu, bé ngốc nghe lời cô như vậy, nếu như muốn tách ra cũng chỉ cần một câu nói, đột nhiên cảm thấy ngày khổ nạn sẽ không dứt.
Một cô gái nào đó không biết làm như vậy đúng hay không, dù sao Khâu Hạo Vũ cũng gần 30 tuổi, hiểu đúng mực, anh không thương, tuyệt sẽ không tự tìm phiền toái, gật đầu nói: "Được rồi, tôi tạm tin tưởng anh một lần, Khâu Hạo Vũ, từ trước đến giờ tôi không cho người ta cơ hội, sai cũng sai rồi, nếu anh dám chán ghét đi tìm cô gái khác, Mạc Trung Hiền là kết quả cuối cùng của anh, tôi cũng không uy hiếp người, tốt nhất tối nay anh an ủi cô đi!"
Sau khi chờ xe đi xa, Khâu Hạo Vũ cười nhạo một tiếng, liếc một cái: "Cô ấy thật đúng là quá coi trọng mình rồi !"
"Anh không thể dùng ánh mắt này nhìn chị, Tiểu Bát, chị của em cũng là chị của anh, không thể không kính trọng chị!" Vui vẻ giáo dục.
Chị? Đùa gì thế? Để cho anh gọi Trình Thất bằng chị? So về tuổi không có khả năng, ý nghĩa của chị dâu và chị gái khác nhau, nhưng vì dụ dỗ mỹ nhân vui vẻ, gật đầu nói: "Em nói cái gì chính là cái đấy, tối nay đến nhà anh, kể cho anh nghe một chút chuyện của em trong những năm này, cũng nói cho em biết một chút chuyện của anh, có được không?"
Salsa nghĩ đến cái gì, hai ngón trỏ đâm lẫn nhau: "Em. . . . . . em không làm chuyện kia, rất đau!" Lần trước dạy dỗ còn khắc trong lòng, thậm chí để lại bóng ma cực lớn, không phải vạn bất đắc dĩ, cô rất ít nói từ chối.
Chuyện kia. . . . . . Khâu Hạo Vũ bừng tỉnh, cũng do lúc đó anh quá thô lỗ, vừa đón xe vừa kê vào lỗ tai nói: "Lần này nhất định không đau, ngoan, không nên nói nữa !"
"Vậy anh thả em xuống!" Ôm như vậy, rất kỳ cục, không biết còn tưởng rằng cô là đứa bé đấy.
Người đàn ông lại buộc chặt cánh tay: "Không có việc gì, em không nặng, về sau ăn nhiều một chút, quá nhẹ rồi!" Ôm mới phát hiện được chân thật, sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Salsa giống như đứa bé, chỉ chốc lát liền quên mất ân oán thường ngày, vui mừng hớn hở ôm cổ người đàn ông liến thoắng không ngừng: "Thật ra em rất nghe lời, hơn nữa còn biết làm cơm chiên trứng gà, một lúc nữa em làm cho anh ăn?"
"Vậy anh quá vinh hạnh rồi, không cho ăn vạ!"
Sau khi đặt cơm chiên trứng gà lên bàn, Khâu Hạo Vũ nhìn vật thể đen đen màu vàng một chút, nhìn ánh mắt mong đợi của cô gái, dở khóc dở cười: "Em xác định đây là cơm chiên trứng gà mà không phải trứng gà xào đạn?"
Salsa không hiểu: "Là cơm chiên, không phải đạn! Hơn nữa đạn không thể ăn được !"
Em còn biết không thể ăn sao ? Chấp nhận đứng dậy mang tạp dề: "Về sau anh sẽ quản lý phòng bếp, nếu em nhàn rỗi không có việc gì thì quét dọn phòng, sắp xếp chăn, lúc không có chuyện gì làm thì đi làm với anh !" Trong căn phòng bí mật quá buồn bực, sẽ quen sao?
"Không phải không có việc gì làm, em phải đi làm ở chỗ của chị, bọn họ không thể không có em !"
"Không cần đi làm, anh có thể nuôi em !" Bưng cái mâm đi về phía phòng bếp, thuần thục bắt đầu rửa sạch, sau đó lấy ra một củ cải trắng cắt khối.
Oa, Tiểu Bát còn có thể nấu cơm, càng ngày càng thích anh: "Không được, em nhất định muốn đi. . . . . . Tiểu Bát. . . . . ." Chờ người đàn ông nhìn sang, chỉ La Hiểu Hiểu từ phòng ngủ đi ra ngoài, hơn nữa còn bọc một khăn tắm, nhìn dáng vẻ mới vừa tỉnh ngủ, tại sao cô ta còn ở chỗ này? Còn tưởng rằng sớm đã đi rồi.
La Hiểu Hiểu nghiêng đầu không hiểu chậm rãi tới gần, sau khi thấy Khâu Hạo Vũ cầm dao đi ra, đầu ngón tay run rẩy chỉ qua: "Anh. . . . . . Các người. . . . . . Đây là chuyện gì ? Tại sao cô ta lại ở chỗ này?" Nổi giận đùng đùng, đừng nói với cô nhanh như vậy liền có mới nới cũ.