Đại Ca

Nhưng dù ngũ tạng bốc cháy, Ngụy Khiêm cũng chỉ thoáng lảo đảo, thậm chí trừ Ngụy Chi Viễn thì không ai chú ý tới.

Ngụy Chi Viễn nắm lấy tay gã, cảm thấy tay gã nóng hầm hập, lập tức giật mình: “Anh hai, anh…”

Ngụy Khiêm làm lơ hất tay cậu, rảo bước vào giữa đám đông.

Dù chờ gã trên mặt đất thật sự là một thi thể bầy nhầy, gã cũng phải tận mắt nhìn cho rõ.

Ngụy Chi Viễn vừa toan cất bước đuổi theo thì đột nhiên nghe thấy đằng xa có người gọi: “Cậu Khiêm! Tiểu Viễn!”

Ngụy Chi Viễn quay đầu lại, thấy xe Lão Hùng đậu gần đó, người đông nghẹt nên họ không qua được, cửa xe mở, chị Hùng xòe ô đứng đó nhảy lên nhảy xuống í ới gọi, mà ở bên cạnh là Tống Tiểu Bảo đang cúi gằm đầu.

Đúng vậy – Ngụy Chi Viễn thở phào, cậu phát hiện mình cũng quên khuấy điều này – cao thủ dân gian nào có thể dùng hỏa nhãn kim tinh nhận ra Tống Tiểu Bảo kỳ thực đã mười sáu tuổi rồi?

Ngụy Chi Viễn rảo bước kéo tay Ngụy Khiêm lôi ra khỏi đám đông, vặn vai quay gã lại: “Anh, đừng sốt ruột nữa, tìm thấy Tiểu Bảo rồi, ở đằng kia kìa.”

Ngụy Khiêm nhìn theo tay cậu em, giây lát sau thân thể căng như dây cung chợt thả lỏng, không khỏi lảo đảo.

Sau đó gã tự mình đứng vững, mặt không cảm xúc, không thấy vui mừng cũng chẳng hề giận dữ, chỉ muộn màng phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm cả mồ hôi lạnh lẫn nước do tuyết tan ra.

Gã rùng mình một cái.

Chị Hùng là người nhiệt tình, vừa nghe chuyện liền nhờ rất nhiều bạn bè chú ý giúp, cũng khéo là một người bạn thân vừa vặn ngoài giờ làm giáo viên phụ đạo dàn hợp xướng cho trung tâm hoạt động của thiếu niên, Tiểu Bảo ăn mặc cực kỳ nổi bật, cô giáo kia nhìn thấy là có ấn tượng ngay, hai vợ chồng Lão Hùng bấy giờ mới lái xe đến thử vận may.

Thật ra trò Tống Tiểu Bảo này từ nhỏ đã nhát cáy, bản chất vốn là một mầm non Hán gian phản bội, hiếm khi nóng đầu, mới có hành động vĩ đại đến vậy.

Nhưng sự oai hùng trong đời cô bé y như phù dung sớm nở tối tàn, vừa bị gió lạnh thổi là nguội hết nhiệt huyết, lập tức hối hận, phản ứng đầu tiên của Tiểu Bảo lúc ấy chính là nhân đêm chạy về nhà, vờ như chuyện này chưa từng xảy ra, rốt cuộc sờ túi mới phát hiện đi quá nhanh quên mang chìa khóa mất tiêu.

Cái chìa khóa nghịch ngợm này quả thật sinh ra chỉ để khắc cô mà.

Giờ mà về nhà gõ cửa đánh thức mọi người, chuyện muốn bỏ nhà đi bụi chắc chắn sẽ bại lộ, đến lúc đó anh hai nhất định sẽ lột da cô, chỉ sợ ngay cả bà nội cũng không cứu nổi cái mạng nhỏ này.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng bạo lực đẫm máu như vậy, Tống Tiểu Bảo liền run lên bần bật, cuối cùng đành phải làm liều, tiếp tục nghiệp lớn bỏ nhà đi bụi như hảo hán bị ép lên Lương Sơn.

Cô chạy đến một nhà nghỉ nhỏ gần trung tâm hoạt động của thiếu niên, muốn ở tạm một đêm, ai ngờ phòng bên là một đôi dã uyên ương ý chí kiên định, bất chấp cái lạnh đi thuê phòng, hoàn cảnh tự nhiên khắc nghiệt chẳng mảy may ảnh hưởng đến quyết tâm chiến đấu giúp nhân loại muôn đời đông đúc, giường kêu cót két nguyên đêm. Nhà nghỉ nhỏ cách âm không tốt làm Tiểu Bảo mất ngủ cả đêm.

Trong hoàn cảnh khủng khiếp thế này, bản tính nhớ ăn không nhớ đòn của Tống Tiểu Bảo lại ngóc đầu dậy, sự oan ức tràn lòng như tuyết tháng Sáu sánh bằng Đậu Nga dần mất sạch trong tiếng rên rỉ cách vách, cô bắt đầu hoảng hốt lo sợ.

Lúc vợ chồng Lão Hùng đến, Tiểu Bảo đang hết đường xoay xở đi lòng vòng trong sân thể dục đằng sau trung tâm hoạt động của thiếu nhi.

Lão Hùng đắc ý chỉ cô bé nói với vợ: “Bà xem, tôi nói không sai chứ?”

Lúc Ngụy Khiêm đến, chị Hùng đã hỏi rõ ngọn nguồn, đang khuyên răn Tiểu Bảo: “Con bé này, sao to gan vậy hả? Vì việc nhỏ nhặt mà trốn đi, lỡ gặp kẻ xấu thì phải làm sao? Không đủ tiền thì làm sao? Có chuyện bất trắc thì tính sao? Muốn anh mình lo chết hả?”

Tiểu Bảo cạy móng tay, thấy Ngụy Khiêm đi tới liền căng thẳng ngẩng đầu nhìn gã một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu sám hối, mười ngón tay quấn vào nhau như cao su.

Lão Hùng không biết rút đâu ra cái khăn đưa cho hai anh em thảm hại này: “Hề, hai con chuột lột này, mau lau đi.”

Chị Hùng nhìn thấy Ngụy Khiêm, theo nguyên tắc mỗi bên năm mươi gậy, cũng không tha cho gã: “Cậu, có ai làm anh như cậu không? Cắt tóc em gái, sao cậu không lấy dao rạch mặt con bé luôn đi? Bọn tôi múa thì sao? Múa thì kém cỏi hơn ai? Những điều tốt đẹp trên thế giới đều là dựa vào những người không-làm-việc-đàng-hoàng chúng tôi trình diễn, cậu thật nông cạn, tuổi trẻ đã thế này, mốt già rồi khéo phải biến thành một lão già bảo thủ đáng ghét.”

Lão Hùng không nhịn nổi kéo vợ lại: “Bà đủ chưa, ở đâu cũng có phần bà, sao thích diễn thuyết như vậy hả? Bà bớt nói đi, chờ mai mốt tôi nổi tiếng, tôi cho bà lên đại hội liên hiệp quốc diễn thuyết, được chưa?”

Ngụy Khiêm không đáp trả, chẳng biết do không có lời nào để nói hay không thốt nên lời, chỉ nhếch khóe miệng cứng đờ mỉm cười với chị Hùng, nói nhỏ: “Cảm ơn chị.”

Chị Hùng vốn còn muốn nhằm vào vấn đề quyền phát ngôn để đàn áp Lão Hùng ba trăm hiệp, thấy gã cười như vậy tự dưng không nói được gì, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng.

Dọc đường, Ngụy Khiêm không nói tiếng nào, Tiểu Bảo liếc trộm thấy sắc mặt gã khó coi thì lòng càng thấp thỏm hơn.

Lão Hùng báo cho Tam Béo và những người khác, lái xe đưa họ về tận nhà rồi mới cáo từ.

Kết quả là vừa đẩy cửa bước vào, Tiểu Bảo liền bị bà Tống nạt cho.

Tối qua sợ Ngụy Khiêm đánh cô bé, bà Tống còn dùng các mánh khóe để bảo vệ, nhưng hôm nay lại xắn tay áo tự mình xử lý.

Bà lão nhận được thông báo “đã tìm thấy”, trái tim treo lơ lửng rơi bộp xuống, vội vàng cảm ơn Bồ Tát phù hộ.

Cảm ơn Bồ Tát xong liền cầm chổi đứng ngay cửa, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến của phái nữ, sau tiếng “bà nội” đầu tiên của Tiểu Bảo, bà Tống lập tức vung chổi quất lấy quất để như đập ruồi nhặng.

Hễ bà Tống muốn làm gì là đều phải khiến gà bay chó sủa, phải đủ chỗ cho mặc sức phát huy thì mới được.

Ngụy Chi Viễn và Ngụy Khiêm tự giác rời xa vòng chiến, đứng dựa vào tường.

Ngụy Chi Viễn còn đang lấy làm lạ rằng vì sao anh hai không ngăn cản thì đột nhiên Ngụy Khiêm đã đè một tay lên nặng trĩu vai.

“Đỡ tao với.” Giọng Ngụy Khiêm nhẹ đến mức hầu như không nghe thấy, mí mắt gã muốn dính vào nhau, cố sức hé mở nhưng cơ bản chẳng nhìn thấy gì. Mồ hôi lạnh từ thái dương xuôi theo mũi không ngừng chảy xuống, thở cũng không nổi.

Ngụy Chi Viễn còn chưa kịp chìa tay thì Ngụy Khiêm đã khuỵu gối, lảo đảo ngã dúi xuống.

Ngụy Chi Viễn kéo gã dậy, xuyên thấu qua lớp quần áo mùa đông dày cộm cũng có thể cảm thấy người gã nóng như lửa.

Bà Tống sửng sốt, vội vàng ném chổi chạy đến kêu ầm lên: “Sao vậy? Sao vậy?”

Ngụy Chi Viễn đưa tay thử trán Ngụy Khiêm, muốn luộc được trứng luôn, lập tức khom lưng cõng Ngụy Khiêm đã mất hết tri giác: “Sốt rồi, bà nội, bà tìm nhiệt kế với thuốc dự phòng cho con.”

Bà Tống đáp một tiếng, quay đầu thấy Tiểu Bảo còn luống cuống đứng đó, tức khắc lại nổi giận: “Nhìn gì mà nhìn? Còn không phải đều do mày! Đều là do mày chọc giận!”

Ngụy Chi Viễn suỵt một tiếng: “Đừng ồn.”

Bà Tống tự dưng nghe theo chỉ thị, không biết là từ khi nào, bà đã bắt đầu tin phục cậu nhóc này như năm đó tin phục Ngụy Khiêm vậy.

Ngụy Chi Viễn cõng Ngụy Khiêm vào phòng ngủ, sai Tiểu Bảo và bà nội quay như chong chóng, lại giúp Ngụy Khiêm cởi chiếc áo khoác hơi ẩm ướt, rót nước ấm cho gã uống thuốc.

Lúc này, Ngụy Khiêm đã tỉnh lại khỏi cơn hôn mê tạm thời.

Gã đẩy Ngụy Chi Viễn ra: “Chắc bị cảm rồi, mày tránh xa tao ra kẻo lây bệnh.”

Ngụy Chi Viễn bị đẩy ra, sau đó lại sán đến y như cũ.

Cậu nhóc cũng không thèm tranh cãi, nhìn gã uống thuốc, sau đó đắp thêm chăn giúp gã, lại cẩn thận dém cả góc chăn.

Lúc này bên ngoài có người dè dặt gõ cửa, vừa nghe biết ngay là Tiểu Bảo – bà Tống không biết gõ cửa, thông thường bà toàn đập thôi.

Ngụy Chi Viễn dùng ánh mắt hỏi ý kiến Ngụy Khiêm, Ngụy Khiêm chẳng nói chẳng rằng quay mặt đi, đồng thời nhắm mắt lại, dường như ngủ ngay lập tức, Ngụy Chi Viễn hiểu ý mỉm cười.

Tiểu Bảo đứng ở cửa nhìn Ngụy Chi Viễn ra, lúc này chiều cao của cả hai đã chênh lệch đến mức khó tin, nếu đứng gần quá thì Tiểu Bảo nhất định phải ngửa cổ mới nhìn thấy mặt Ngụy Chi Viễn, cô bé như một đóa hoa hướng dương được mặt trời chiếu sáng, ngửa đầu nhìn Ngụy Chi Viễn, vẫn còn nức nở.

Ngụy Chi Viễn giơ ngón trỏ lên môi: “Uống thuốc xong ngủ luôn rồi, có gì để mai nói.”

Xuyên qua nước mắt mờ mờ, Tiểu Bảo cảm thấy trong mắt anh ba có thứ nào đó rất khó lường, với IQ và trải nghiệm của cô, không thể nhận ra đó là gì, cũng chẳng có cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn gật đầu, vừa đi vừa ngoảnh lại vài ba bận.

Ngụy Chi Viễn đuổi cô bé đi rồi đóng cửa lại, kéo ghế cầm sách đến ngồi bên giường trông nom Ngụy Khiêm.

Một lát sau, thành phần an thần trong thuốc đã phát huy tác dụng, Ngụy Khiêm thật sự ngủ thiếp đi.

Quyển sách trên tay Ngụy Chi Viễn chưa lật một tờ, cậu dứt khoát bỏ sách ra, mười ngón tay chụm lại, nhìn chằm chằm Ngụy Khiêm không thèm kiêng nể.

Trong sự yên tĩnh và vắng lặng khác thường, cậu đột nhiên phát hiện mình đã hiểu được sự trầm lặng của anh hai khi ở nhà.

Bản tính Ngụy Khiêm tuyệt đối không phải là đặc biệt im lặng hướng nội, nếu không đã sớm bị Tam Béo lắm mồm kia làm phiền chết rồi, chứ chẳng thể thành một bọn được, thật ra Ngụy Khiêm nói không ít, lúc nổi nóng còn rất độc mồm, gã chỉ đặc biệt kiệm lời với người nhà thôi.

Ở nhà gã chưa từng dốc bầu tâm sự, thậm chí không hay trao đổi, dường như có người nói chuyện bên tai cũng khiến gã cảm thấy ồn ào.

Vì sao?

Ngụy Chi Viễn nhìn khuôn mặt Ngụy Khiêm dần rịn mồ hôi vì lớp chăn dày cộp, không nhịn được vén một lọn tóc bết lại trên trán gã – cậu nhóc đã nghĩ thông, bởi vì đó là cách trốn tránh và sự yếu đuối riêng biệt của anh hai.

Ngụy Chi Viễn nhìn dọc theo đường nét của Ngụy Khiêm, thầm nghĩ, lúc người này nhỏ tuổi hơn, yếu ớt hơn, bất lực hơn, phải gánh vác cả gia đình, tuy ngoài miệng không nói tiếng nào, nhưng trong lòng thật sự không hề oán hận sao?

Anh thật sự có thể thủy chung thản nhiên, không oán không hối sao?

Làm sao có thể? Anh đâu phải là đá!

Người đàn ông này, điều anh khát khao suốt đời, tất cả đều tổn thương anh sâu vô cùng.

Mà những gì cả đời căm hận, tất cả đều khiến anh ngày nhớ đêm mong.

Y hệt như một dúm mầm non bị đè ép hàng tỉ năm trong khe đá mà sinh ra, hình dáng vặn vẹo muốn đổ rạp xuống, nhưng vẫn xanh um tươi tốt.

Ngụy Chi Viễn biết nhân cách mình không hoàn mỹ lắm, cậu thiếu khả năng cảm thông, loại thiếu hụt này không phải là sự tàn nhẫn mài giũa ra như của người trưởng thành, mà là phần lớn thời điểm cậu không biết nên cảm thông thế nào.

Mỗi khi Tiểu Bảo và bà Tống khóc đến chết đi sống lại vì cảnh đời khổ sở, cậu đều cảm thấy chẳng tài nào hiểu nổi.

Không liên quan đến tuổi tác lẫn trí tuệ – trẻ em đều bị ảnh hưởng từ cảm xúc của người lớn xung quanh, mà cho dù là chú chó con cũng biết dùng cách của động vật để an ủi người xa lạ đang khóc.

Ngụy Chi Viễn phát hiện mình rất khó đồng cảm với tâm tình của người khác, càng khó mà vun đắp tình cảm với người ta, phần lớn thời điểm cậu đều ngụy trang hòa đồng trên mức độ nào đó để dung nhập vào hoàn cảnh.

Chỉ có anh hai là khác.

Ngụy Chi Viễn phỏng đoán cảm nhận trong lòng Ngụy Khiêm, như một đứa trẻ nạy đỉnh thần điện ra xem trộm, cảm nhận được mối gắn kết tình cảm quý giá.

Tất cả hỉ nộ ái ố, mạnh mẽ và yếu đuối chân thật về một… người khi còn bé cậu từng tôn thờ như thần linh.

Như một mảnh linh hồn trong suốt nằm ngang trước mặt, Ngụy Chi Viễn thậm chí cảm thấy tim mình muốn tan ra.

Hôm sau Ngụy Khiêm thức dậy, phát hiện mình lại nằm trong lòng Ngụy Chi Viễn.

Có lẽ là trong cơn mê man gã vô thức đạp chăn, Ngụy Chi Viễn bèn dứt khoát ôm luôn cả gã lẫn chăn.

Việc này vốn cũng chẳng sao, họ từ nhỏ đã ở cùng nhau rồi mà, nhưng trong tích tắc mở mắt ra, tự dưng Ngụy Khiêm vẫn cảm thấy không quen lắm.

Cảm giác tồn tại của Ngụy Chi Viễn quá mạnh.

Cậu chiếm hết nửa giường, thoáng chốc khiến không gian rộng rãi biến thành chật chội, tay chân quấn hết lên người mình, Ngụy Khiêm cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, nhưng gã cứ có cảm giác… nguy cơ của động vật khi địa bàn bị xâm lấn.

Sáng sớm đo nhiệt độ lần nữa, Ngụy Khiêm đã từ sốt cao giảm thành sốt nhẹ.

Bà Tống giải Tiểu Bảo vào xin lỗi, Tiểu Bảo chắc lại một đêm không ngủ ngon, mắt đỏ như thỏ nhìn Ngụy Khiêm đầy chờ mong, vụng về nói rằng mình tội lỗi nặng nề.

Ngụy Khiêm không nhắc lại chuyện cắt tóc và đội múa, việc này cứ thế qua đi trong lơ mơ.

Trước mặt người thân nhất, những quy định cứng nhắc như nguyên tắc hay giới hạn đều là giấy vụn cả, gió thổi qua là nát hết, tính ra thì sau cùng hình như chỉ còn lại lơ mơ và được chăng hay chớ.

Buổi trưa chị Hùng có việc đến tìm, chị ta thích tư chất của Tiểu Bảo, muốn tự mình dạy dỗ.

Ngụy Khiêm cũng không ngăn cản, xốc lại tinh thần ứng phó chị Hùng đôi câu, nói cảm ơn rồi hoàn toàn mắt nhắm mắt mở với Tống Tiểu Bảo.

Ngụy Chi Viễn ở bên cạnh không nhịn được thầm nghĩ: một ngày kia đối với em, anh cũng sẽ năm lần bảy lượt khoan dung như vậy sao?

Buổi chiều, Ngụy Khiêm bảo Ngụy Chi Viễn cứ đi học đi, kết quả là cậu nhóc này ngoan ngoan đáp “vâng”, đồng thời có bản lĩnh bằng mặt không bằng lòng, coi nhẹ ý kiến của gã.

Ngụy Khiêm ho vài tiếng: “Mày có nghe thấy không hả!”

“Dạ, biết rồi – ôi, anh hai, cho anh xem cái này này.” Ngụy Chi Viễn như một đứa bé thiểu năng, nghe thấy mà lờ đi, sau đó lấy laptop mở game đơn giản đưa cho gã như dâng báu vật, “Đây là bài tập em sắp phải nộp, có tham khảo một chút từ trò ‘Đẩy thùng’ chứ không hẳn là tự sáng tạo, cho anh chơi đỡ buồn này.”

Ngụy Khiêm nổi cáu: “Đẩy cái đầu mày.”

Nửa giờ sau, gã nằm bò trên giường chơi trò thiểu năng trí tuệ “đẩy cái đầu” này.

Ngụy Chi Viễn kiên quyết làm bài tập trong phòng ngủ của gã, thỉnh thoảng sẽ qua làm phiền một chút, bắt gã uống nước, ép gã đắp lại lớp chăn thứ hai bị tung ra chẳng hạn.

Ngụy Khiêm cảm thấy sự thật chưa từng có bao giờ là “thằng nhóc này bất giác đã lớn như vậy rồi”, không thích ứng lắm, nhưng chút không thích ứng này nhanh chóng bị game của Ngụy Chi Viễn thu hút đi.

Game thiết kế rất khá, tuần tự tiến dần, tích lũy từ từ cảm giác thành công, mới đầu mỗi trạm chỉ có một khóa, tháo ra là qua được, giai đoạn giữa và sau mỗi một cửa bắt đầu có tới bảy tám khóa, tích lũy cảm giác khiêu chiến và cảm giác thành công dần từng bước khiến người ta nghiện.

Đến giai đoạn sau, Ngụy Khiêm phát hiện nhân vật của mình cơ bản đã bị nhốt trong mê cung hoa mắt như mạng nhện.

Ngụy Khiêm kẹt ngay cửa cuối cùng, chết cũng không qua nổi, sau vô số lần thất bại, gã bắt đầu hoài nghi lập trình có vấn đề, căn bản không ra được.

Hai anh em y như hai đứa trẻ, tranh luận một hồi rốt cuộc là người chơi nào đó quá ngốc hay do chính trò chơi có vấn đề về thiết kế.

Cuối cùng Ngụy Chi Viễn đẩy gã ra, biểu diễn từng bước cho gã xem cái cửa phát rồ này phải vòng vèo thế nào, sau đó nhìn Ngụy Khiêm đắc ý khoe khoang như khổng tước: “Em thông minh chứ?”

“Xì, trò con nít.” Ngụy Khiêm đẩy máy tính ra xa hòng phủi sạch quan hệ… làm như người vừa mới ôm cứng ngắc chẳng phải là mình vậy.

Ngụy Khiêm ngồi trên giường châm một điếu thuốc, gã đã hết sốt, còn hơi mệt mỏi nhưng đã thoải mái hơn, trái tim cuồng làm việc tạm thời im lặng kia bắt đầu không nhịn được rục rịch.

Tuy mạnh miệng nhưng gã thật sự đã bị trò chơi của Ngụy Chi Viễn dẫn dắt, lờ mờ có ý tưởng làm cách nào để hạng mục kia được duyệt.

Ngụy Khiêm suy nghĩ quá mê mẩn, suýt nữa đốt cả ga giường, may mà Ngụy Chi Viễn nhanh tay lẹ mắt giật lấy.

Ngụy Chi Viễn y như một bác sĩ đầy quyền uy đứng bên cạnh, uy nghiêm nói: “Anh, anh nên nghỉ ngơi đi.”

Ngụy Khiêm trố mắt nghĩ: “Mình bị thằng nhóc này quản chế hả? Phản rồi!”

Ngụy Chi Viễn quả nhiên muốn vung sào khởi nghĩa, tắt đèn ở đầu giường, sau đó lợi dụng thể trọng và sức mạnh đè ông anh đau ốm về trong chăn, chờ giám sát gã nghỉ ngơi như một người quản lý vậy.

Ngụy Khiêm bởi quá kinh ngạc mà quên cả phản kháng.

Không biết bao lâu sau, Ngụy Chi Viễn mới nghe thấy Ngụy Khiêm đột nhiên hỏi: “Đêm hôm trước, sao mày biết Tiểu Bảo muốn đi đâu?”

Ngụy Chi Viễn đang chạy thử, không hề ngẩng lên: “Em đoán – người thật lòng muốn bỏ nhà đi bụi đâu có mặc đồ nổi như nó? Chắc chắn phải sợ dọc đường bị bắt về, hận không thể bôi cả cân bùn lên mặt luôn ấy chứ.”

Đến lúc này Ngụy Khiêm mới chợt nhớ, cậu nhóc học hành như thanh thiếu niên bình thường này lúc nhỏ từng có quá khứ lang thang, gã đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.

Nhưng Ngụy Khiêm không biết nên bày tỏ thế nào, gã trù trừ một lúc lâu, mới dùng giọng điệu giống như “hay là anh mua kem cho em ăn” hỏi Ngụy Chi Viễn: “Ôi, nhóc, học giỏi như vậy, sau này có muốn đi du học không? Tao có thể để dành…”

Gã chưa nói hết câu, Ngụy Chi Viễn đã ngẩng phắt lên, sắc mặt bị màn hình chiếu đến tái xanh khó coi cực kỳ, giống như nghe thấy chuyện gì đáng sợ lắm vậy.

Qua một lúc lâu, chính Ngụy Chi Viễn cũng nhận thấy mình phản ứng hơi quá, bấy giờ mới vội vàng cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói như che giấu điều gì đó: “Em không muốn, anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng nói nữa.”

Ngụy Khiêm chỉ nghỉ ngơi một ngày, hôm sau gã lại bò dậy như thường lệ, đặt vé xe lửa đến nơi có hạng mục, đi công tác như liều mạng vậy.

Lão Hùng kêu Tam Béo đi theo gã, Lão Hùng cho rằng nội tâm và bề ngoài Tam Béo đều khéo léo như nhau, làm việc ổn thỏa hơn Ngụy Khiêm nhiều.

Ngụy Khiêm đeo khẩu trang như người bệnh lao, ngồi trên xe lửa ho muốn chết đi sống lại, Tam Béo đành phải chịu khó chăm sóc gã, tiện thể lắm điều càm ràm: “Anh Tam này làm giám quân thật bất lực, rõ ràng là một tiểu thái giám tới hầu hạ đại gia mà.”

Ngụy Khiêm: “Ừm, rất thích hợp, giám quân thái giám.”

“Mẹ kiếp!” Tam Béo tức tối thụi Ngụy Khiêm một phát, nghĩ đến ba ngàn vạn gánh vác sau lưng, thật tình chỉ muốn nhảy quách xuống sông Tùng Hoa cho rồi, hết đường xoay xở bèn ngâm nga, “Gió Bắc thổi, hoa tuyết bay…”

Ngụy Khiêm lạnh tanh nhìn hắn một cái.

Tam Béo lo lắng hỏi: “Phụ thân, nếu thật sự bí quá, người định bán Hỷ Nhi để trả nợ ư?”

“Không đâu.” Ngụy Khiêm nói.

Tam Béo rất yên lòng.

Ngụy Khiêm bổ sung: “Khuê nữ con quá xấu, cha e Hoàng Thế Nhân nhìn thấy con mà sợ vãi cả ra quần.”(1)

Tam Béo thở dài: “Chú mày bệnh hả tiểu đồng chí, mẹ kiếp chú bây giờ có nhà có sự nghiệp, bằng đại học cũng sắp đến tay, đường làm quan rộng mở rồi! Mà chú mày còn muốn tìm chết hả? Nói thật nhé, đến trạm kế hai ta xuống xe lửa mua vé quay về đi, bây giờ dẹp đường về phủ hẵng còn kịp đó.”

Ngụy Khiêm xem tài liệu, như muốn khắc mỗi một dấu chấm câu vào đầu: “Tôi có thể giành được.”

Tam Béo lắc đầu thở dài: “Chú mày rõ là một tảng đá dưới hố xí, vừa thối vừa cứng!”

Đôi tay béo núc như quạt hương bồ của hắn bất an xoa đầu gối, một lúc lâu mới vỗ đùi như đập nồi dìm thuyền: “Được thôi, anh Tam đời trước nợ chú, chú nói đi, làm thế nào đây.”

—Hỷ Nhi và Hoàng Thế Nhân là hai nhân vật trong Bạch Mao Nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui