Đại Ca

Chuyện này, như trẻ nhỏ không mẹ vậy, nói ra thật dài dòng.

Đầu đuôi sự việc có thể nói là hết sức trùng hợp.

Nơi năm đó bọn Ngụy Khiêm làm hạng mục đầu tiên, bây giờ đã có một bộ phận hạng mục hoàn thiện, đương nhiên, do bản thân thành phố phát triển có hạn nên quy mô đầu tư của đội ngũ bên này vẫn chưa lớn, bố trí nhân viên cũng không hoàn hảo lắm.

Sự việc xảy ra ngay ở đây.

Nguyên do là ông anh họ của tổng giám đốc Trương.

Ông Trương là một tay bịp bợm, đây là chuyện khỏi cần bàn luận thêm, nhưng anh họ ông ta lại không đơn giản – năm đó là bí thư thị ủy, hiện giờ đã được đề bạt lên tỉnh.

Nhờ một số nguồn tin, bọn Ngụy Khiêm còn nghe nói, ông anh họ đáng giá này vài năm nữa rất có thể sẽ được điều thẳng vào thành phố trực thuộc trung ương, tay này cực giỏi luồn cúi, quan hệ rộng, gốc gác sâu, mà trong nhiệm kỳ lại còn khá có chiến tích, xây dựng thương giới của thành phố nhỏ loại 3, 4 chẳng kém gì tỉnh lị.

Trước mắt chẳng ai dám chắc tương lai của ông ta sẽ ra sao.

Cho nên với bọn Ngụy Khiêm mà nói, mối quan hệ này nhất định không thể đứt được.

Dù Ngụy Khiêm và Tam Béo nhất trí cho rằng tay họ Trương từng lừa mình là lão bại não không thể thay đổi, nhưng vẫn duy trì mối quan hệ rất không tệ, bình thường vẫn hay qua lại ăn uống tiệc tùng, dẫu rằng một số hạng mục không ổn ông ta giới thiệu đều tìm cớ từ chối.

Ông anh họ về quê là để mừng thọ cho mẹ – cũng chính là bác của ông Trương, bà cụ tám mươi chín, theo tập tục địa phương thì mừng thọ cụ già phải tránh làm tròn, chính thọ làm trước một năm, như vậy cũng xem như ăn đại thọ chín mươi rồi.

Anh em ông Trương tổ chức rình rang, thư mời còn do chính ông Trương tự mình đưa đến văn phòng chủ tịch ở trụ sở chính.

Bà lão được chúc thọ đã lẫn đến mức con trai cũng chẳng nhận ra, làm “linh vật” chính của bữa tiệc, suốt buổi chỉ ngồi trên xe lăn lộ mặt một cái rồi nhanh chóng được cô giúp việc đẩy vào đút cháo, tiếp đó bữa tiệc mừng thọ biến thành một câu lạc bộ mạng lưới quan hệ.

Ngụy Khiêm và Tam Béo mỗi người mang một hộp danh thiếp cực nhỏ, cơ bản chỉ đựng được rất ít, loáng cái đã đưa hết, đành phải nhờ Tiểu Phỉ thư ký chủ tịch thần thông quảng đại bổ sung đạn dược bất cứ lúc nào.

Ăn xong bữa tiệc mừng thọ dài đến ba bốn tiếng còn mệt hơn cả đàm phán, tình cảm của khách và chủ tự nhiên liền phân ra ba bảy loại, thân cận nhất đương nhiên phải ở lại, kiếm chỗ khác trò chuyện.


Ông anh họ lãnh đạo này cũng nể mặt, ngồi uống vài ấm trà với bọn Ngụy Khiêm và Lý Phong Nhã tổng giám đốc Lý năm đó từng hợp tác, rồi mới bận rộn quay về tỉnh ngay trong đêm, chỉ còn ông Trương say quắc cần câu ở lại tiếp khách.

Ngụy Khiêm lập tức bảo bộ phận hạng mục lo liệu, kéo Lý Phong Nhã đi cùng, mời lại ông Trương một chầu, chăm sóc ông ta đến mở cờ trong bụng, thêm nữa có thể do đã đến địa bàn của mình, ông Trương ít nhiều lâng lâng, thế nên nhậu xong say xỉn giở trò – khăng khăng kéo bọn Ngụy Khiêm đi tìm nơi “giải trí”.

Trên đường, Tam Béo tái mét mặt mày nói với Ngụy Khiêm: “Anh có linh tính xấu.”

Quả nhiên, ông Trương dẫn họ đến một club tư lộng lẫy, một loạt các cô em xinh đẹp trang điểm lòe loẹt đã xếp hàng chỉnh tề ngay cửa, lúm đồng tiền như hoa chờ nghênh đón.

Lý Phong Nhã là một người thật thà chỉ biết cắm đầu làm việc, ở nhà còn có bà vợ quê mùa và hai con một trai một gái, vừa thấy cảnh này lập tức tỉnh rượu, liên tục xua tay nói: “Không được đâu chú Trương, làm sao mà được? Chị dâu chú… Việc này không thích hợp!”

Ông Trương uống say bất chấp lý lẽ, vừa nghe liền mất vui, sa sầm mặt: “Sao? Anh Lý khinh thường tôi? Chê họ Trương tôi tiếp đãi không chu đáo, hay chê các em này không đủ đẳng cấp, không xứng nói chuyện với ông anh?”

Lý Phong Nhã mặt mày tái mét, đầu vã mồ hôi, Ngụy Khiêm đưa mắt ra hiệu, Tam Béo liền vội vàng tươi cười như Phật Di Lặc, hòa giải: “Anh Lý sợ vợ đâu phải mới một hai hôm, anh Trương mới ngày đầu biết anh ấy à? Lần trước tôi gặp chị dâu rồi, thật là… vợ quát một tiếng mà chân run lẩy bẩy. Anh nói anh khoản đãi thịnh tình như vậy, chẳng phải thử thách ý chí của chúng tôi sao?”

Hắn ăn nói khéo léo, ông Trương nghe thế nét mặt hòa hoãn hơn, chỉ Lý Phong Nhã nói: “Yên tâm, anh yên tâm, ở đây toàn anh em cả, kín miệng lắm, chuyện hôm nay sẽ không để chị dâu nghe thấy phong thanh đâu! Chậc, đều do tôi suy nghĩ không thấu đáo, hôm nào phải mang quà đến gặp chị dâu mới được.”

Ông ta đã xuống nước, Lý Phong Nhã dù không muốn hơn thì cũng chẳng thể khiến người ta mất mặt, đành cố làm bộ vui vẻ.

Ông Trương tiện tay ôm một cô dẫn đầu, cao giọng nói: “Qua đây! Để tôi giới thiệu cho các anh em, đây… đây là em gái tôi, em ruột, bên kia… đều, đều là anh em ruột của anh, em nhất định, nhất định phải chăm sóc đàng hoàng, nghe chưa hả?”

Ngụy Khiêm và Tam Béo cứ thế bị biến thành “anh chị em bảy mươi hai nghề đều là một nhà” trừ cùng nhau cười “ha ha” thì chẳng nghĩ ra biểu cảm nào khác.

Ông Trương loạng choạng suýt ngã, “em gái ruột” vội gọi hai cô đến, mỗi cô một bên đỡ ông ta vào.

“Lát nữa chú không thể thành xe đứt xích đâu nha, trò này anh không chơi được đâu, Lâm Thanh cho anh thành thịt khô luôn đó.” Tam Béo thừa cơ rỉ tai Ngụy Khiêm như muỗi, “Cái lão không biết xấu hổ, con trai sắp cưới vợ rồi mà còn chơi trò này – ôi, chẳng phải trước kia lão rất đứng đắn, cũng rất hay học đòi văn vẻ sao?”

Ngụy Khiêm nhìn thẳng phía trước, mặt không cảm xúc gằn ra mấy chữ: “Ông có biết ‘cắm hành trên mũi heo’ là ý gì không?”


Tam Béo: “Ý gì?”

Ngụy Khiêm: “Lão ôn dịch đó chỉ đang giả voi thôi.”

Đang nói dở thì “em gái ruột” do yêu cầu mạnh mẽ của ông Trương đích thân đi đến chỗ bọn Ngụy Khiêm, “em gái ruột” nở nụ cười nhiệt tình, trong bụng suy nghĩ sẵn, định tiếp lời ông Trương nói mấy câu nhảm nhí anh chị em ruột nọ kia, rồi lại sấn đến túm tay lôi thẳng vào.

Kết quả là thoáng cái đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Khiêm, những điều nghĩ sẵn trong đầu đông thành một đống chất thải công nghiệp ngổn ngang.

Ngụy Khiêm đi qua luôn chẳng buồn nhìn, đến hơn hai mươi bước mới đổi thành nụ cười tươi rói như thay mặt nạ: “Lần này ông anh cho các anh em mở rộng tầm mắt, mọi người đều hết sức ‘được lợi’.”

Ông Trương không nhận ra Ngụy Khiêm đang châm chọc mình, còn cho là khen ngợi, hớn hở nhận luôn.

Tam Béo tự thừa nhận có tu luyện ngàn năm cũng chẳng tu nổi sự nguy hiểm đến mức quỷ thần còn phải lẩn tránh như vậy, vội vàng đuổi theo, nhờ bóng Ngụy Khiêm bảo vệ trinh tiết của mỗi một tấc thịt mỡ trên người mình, đồng thời lén gửi tin nhắn cho thư ký của Ngụy Khiêm: “Kêu mọi người của bộ phận hạng mục đến cứu giá, chậm là các cô chết chắc!”

Tiểu Phỉ thư ký chủ tịch nhận được cảnh báo cấp một, vội vàng rút đi mời cứu binh.

Cô không dám chậm trễ – mấy năm nay, sếp Ngụy của họ đã từ “biến thái bình thường” tiến hóa thành “biến thái vô song”, vô số người vì anh mà đi, cũng có vô số người vì anh mà ở, công ty mấy bận thăng trầm, sau bao phen sóng gió, rốt cuộc cũng tồn tại lớn mạnh.

Năng suất, sự thiết huyết và tầng lớp rõ ràng đã xuyên suốt văn hóa của cả xí nghiệp.

Trong bữa tiệc mừng thọ buổi trưa, có người đặc biệt tìm đến qua đường ông Trương, muốn bán lại một mảnh đất, mấy quản lý của bộ phận hạng mục đều có nhiệm vụ đi khảo sát, hôm nay là cuối tuần, những người khác cũng không đi làm, bộ phận hạng mục chỉ có hai cậu dự toán và công trình trẻ tuổi ở lại.

Họ không đủ cấp bậc, thông thường đều là thanh niên cùng khổ đi theo làm việc, chưa từng có đãi ngộ viên đạn bọc đường như vậy, được gọi mà chẳng biết phải làm sao.

Xử lý thế nào đây? Không thể để bà chị Lâm Thanh của văn phòng chính tự mình đến bắt quả tang chứ?


Hay nói dối là bạn gái chủ tịch Ngụy đến kiểm tra?

Nhưng chủ tịch Ngụy là viên đá quý không chủ, người địa cầu đều biết hết.

Hai cậu trai trẻ dọc đường bàn tính, lo bạc cả tóc, thậm chí cân nhắc đến tính khả thi của việc phóng hỏa club, dựng cảnh hỏa hoạn, cuối cùng vẫn chẳng nghĩ ra sáng kiến nào khác.

Cậu công trình nói: “Phải nghĩ ra một cái cớ cần chủ tịch Ngụy đi xử lý gấp, cớ gì nhỉ? À, hay cứ nói công trường bị cháy, ông thấy được không?”

Cậu dự toán hỏi: “Thế mấy người chết cháy?”

Cậu công trình chẳng biết tính toán cách nào, cuối cùng cho ra kết quả: “Bảy tám người đi.”

Cậu dự toán đập đầu cậu công trình: “Cả ngày chỉ lăm le phóng hỏa, chẳng lẽ ông khoái phóng hỏa? Nghĩ cớ gì đáng tin chút đi!”

Cậu công trình ôm cái đầu trọc lóc mà suy nghĩ, đầu óc làm công trình hoạt động rất lâu một cách khó khăn, cuối cùng đã có ý tưởng, nghĩ ra một biện pháp dở hơi nhất.

Hai người tìm một chỗ bán sữa đậu nành ngay gần club, tự biên tự diễn trò người xe tranh đường, cuối cùng xảy ra “tai nạn giao thông”, xuống xe “cãi nhau”, rồi thì thượng cẳng tay hạ cẳng chân, cậu dự toán oang oang khai tên công ty đăng ký ở địa phương của bộ phận hạng mục, còn nói: “Xe tôi là xe công ty, ông làm trầy, biết tốn bao nhiêu tiền không hả? Ông đền nổi không?”

Họ cãi nhau ở bên này, còn Tiểu Phỉ thì chạy lên lầu, trước mặt ông Trương thêm mắm dặm muối báo cáo một phen, Ngụy Khiêm chưa từng nghe cách nào có logic lộn xộn như vậy, khóe mắt lập tức giật giật.

Anh vội dẫn Tam Béo xuống, ông Trương lại chỉ sợ chưa đủ loạn, lập tức chỉ huy cả đoàn người đẹp đi theo như sao vây trăng, hình như nhất định muốn chứng kiến cảnh mất mặt này.

Ngụy Khiêm lườm thư ký một cái, khóe mắt giật càng mạnh hơn.

Ông chú bán đậu nành nhận một trăm đồng kia diễn thành nghiện, càng lúc càng y như thật, hớn hở hưởng thụ niềm vui “chửi lộn giữa đường kiếm tiền”, song phương hai chọi một mà còn ngang sức ngang tài, làm mấy chiếc xe bị kẹt đằng sau.

Đúng lúc này, một cậu thanh niên ăn mặc theo kiểu dân công ra khỏi chiếc xe bán tải trông như sắp hỏng.

Cậu này cao to khỏe mạnh, da dẻ ngăm đen, ống quần và tay áo lôi thôi lếch thếch xắn lên, để lộ chuỗi hạt đàn hương cũ kỹ, đầu đội cái mũ rơm bởi bục vài chỗ mà xù lên, che khuất nửa mặt, hông đeo một cái bóp to như đựng máy chụp hình.

Cậu thanh niên vô tội bị chặn đường bước đến vỗ vai ông chú bán đậu nành, đưa tay ngăn hai bên đang đối chiến: “Các anh à, tôi thấy cả người lẫn xe đều không sao, gặp gỡ trên đường đều là duyên phận, cần gì phải thế chứ? Thôi bỏ qua đi.”

Hai cậu bộ phận hạng mục liếc nhau, bụng nghĩ chưa cứu được thánh giá thì nào dám bỏ qua, nhưng họ cũng cực kỳ xấu hổ khi gây cản trở giao thông, tiến thoái lưỡng nan, mặt mày nhăn nhó, chỉ có miệng vẫn không nghe theo lòng, ngoài mạnh trong yếu kêu la: “Không, không thể cứ thế cho qua được, chúng tôi cần sự công bằng! Ông già này rõ ràng cố ý lừa lọc mà.”


Cậu thanh niên kia nhận ra sự kỳ lạ, dù bận vẫn thong thả nở nụ cười: “Vậy các anh định bắt chú này đền tiền à?”

Ông bán đậu nành vừa nghe hai chữ “đền tiền” liền sợ muốn vãi ra quần, tức khắc như xe tuột xích, vội vã mở miệng thanh minh: “Tôi vốn không muốn…”

Cậu dự toán thấy ông ta sắp làm lộ, vội vàng nói át: “Ông im đi! Im đi! Chính là lỗi của ông, ông còn gì để nói hả?”

Ông chú đậu nành chỉ cậu ta: “Rõ ràng là cậu bảo tôi…”

Hai anh chàng liếc thấy Ngụy Khiêm đang đi đến bên này, bụng nghĩ không thể để đứt bóng vào phút chót được, thế là tâm linh tương thông đồng thanh quát: “Nói bậy, là ông!”

Giọng quá to, dọa ông chú đậu nành ngây ra.

Đúng lúc này, gần đó truyền đến giọng nói không cao không thấp, Ngụy Khiêm mất kiên nhẫn nói với thư ký chủ tịch: “Tiểu Phỉ, ai còn sủa ở đó vậy?”

Tiểu Phỉ thư ký tinh anh vội ra vẻ thục nữ đáp một tiếng, sải bước đến giẫm mạnh mỗi người một phát, mắng ầm lên: “Mẹ kiếp câm miệng hết coi!”

Ông chú đậu nành thấy thế, thầm tính, dựa theo tiến độ thì đoạn kế tiếp nên là cảnh mình vật ra đất gào khóc, ông ta hít sâu một hơi, còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng.

Thì đột nhiên – cậu thanh niên can ngăn trông như dân công ở bên cạnh nâng vành nón lên nhìn Ngụy Khiêm mà sững sờ giây lát, gọi một tiếng không chắc lắm: “Anh?”

Sau đó theo Tiểu Phỉ thuật lại, không thể bắt được cơ hội cấp tốc chụp lại nét mặt sếp lúc ấy, quả thực khiến cô ân hận suốt đời.

Nét mặt Ngụy Khiêm thoạt đầu rất bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt dời sang cậu thanh niên ấy, rồi nhận ra cậu ta là ai, chợt biến thành thảng thốt kinh ngạc, đằng sau anh là một tổng giám đốc Trương say khướt ồn ào, cùng với các cô nghề nghiệp không tốt lắm đương chờ duyệt như tam cung lục viện, đám cẩu nam nữ này cùng tạo thành cảnh nền hoành tráng…

Khiến Ngụy Khiêm sau khi kinh ngạc, rốt cuộc chỉ còn lại vẻ xấu hổ.

Anh sửng sốt một lúc lâu, mới thì thào: “Tiểu Viễn?”

Tam Béo ra sức chớp đôi mắt bị cồn làm mờ, dè dặt hỏi: “Em trai, em… em mới từ Tây Sơn khai thác than quay về à?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận