Đại Ca

Ngụy Khiêm khom lưng, cẩn thận xử lý các vết thương trên người Ngụy Chi Viễn.

Sau gáy Ngụy Chi Viễn không biết bị cái gì đập trúng mà có một vết thương hơi sâu, đã đến bệnh viện xử lý, ngoài ra đều là những vết nhỏ không đáng ngại lắm, Ngụy Khiêm đang chấm cồn sát trùng rồi bôi thuốc, sắc mặt rất khó coi.

Ngụy Chi Viễn cởi áo ném sang bên, đàng hoàng ngồi ở đó, bị đau cũng không kêu, mắt chỉ dõi theo mặt Ngụy Khiêm.

Một lát sau, cậu bỗng nói: “Anh, anh có thể đừng cau mày hoài được không?”

Ngụy Khiêm cáu kỉnh: “Quản được hả? Anh không thu tiền mà mày còn xoi mói tới thái độ phục vụ cơ đấy!”

“Không phải vậy đâu.” Ngụy Chi Viễn giải thích một câu nhạt nhẽo, dừng giây lát, dường như đang do dự có nên nói tiếp hay không, lát sau cậu quyết định thẳng thắn, liền mở miệng nói, “Chủ yếu là anh cứ thế hoài làm em sắp có phản ứng luôn rồi.”

Ngụy Khiêm dường như đang suy tư việc khác nên chưa hiểu ngay, hai giây sau mới nghĩ ra: “Ngụy Chi Viễn, mày được đằng chân muốn lân đằng đầu đúng không?”

Ngụy Chi Viễn nhìn anh, lại chậm rãi cúi đầu, giây lát sau mới nở nụ cười thoáng xót xa.

Ngụy Khiêm biết rõ cậu cố ý làm bộ đáng thương, lại vẫn không cầm lòng được sinh ra một ý nghĩ: sao y chang như chú chó con hớn hở chạy đến xin xương, kết quả là bị đạp lăn tròn vậy?

Nhưng anh còn chưa tội nghiệp xong, Ngụy Chi Viễn lại nghiêng đầu, thành khẩn hỏi: “Thế em có thể hôn anh một cái không? Không hôn môi, cho em mặt hoặc trán là được.”

Ngụy Khiêm không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn cậu đe dọa.

Ngụy Chi Viễn vẫn không biết điều, còn vung tay ra dấu: “Chỉ một cái thôi.”

“… Một cái con mẹ mày.” Thấy lòng cảm thông không nhiều lắm của mình cứ thế bị lãng phí, sếp Ngụy chuyên làm bộ làm tịch không nhịn được thô lỗ.

Ngụy Chi Viễn nhoẻn miệng cười, giống như được hôn thì bị mắng mấy câu cũng thấy vui vẻ.

Lúc này có người gõ cửa, Ngụy Khiêm ra mở cửa, để Tam Béo và Mã Xuân Minh vào.

“Sao thế này? Anh xem nào, ôi mẹ ơi, em trai, em mới bò về từ chiến hào Iraq hả?” Tam Béo vào nhà nhìn Ngụy Chi Viễn từ trên xuống dưới hai lần, lại chỉ cái chai trong tay Ngụy Khiêm hỏi, “Cái gì vậy?”

Ngụy Khiêm nhớ lại: “Một chai rượu trắng hơn năm mươi độ quên mất là ai tặng rồi.”

“Thù sâu tới mức nào đây, chú tính lăng trì nó à?” Tam Béo nói, “Thuốc bôi ngoài da đâu? Bác sĩ không kê cho à?”

“Tôi thấy hình như hơi thiếu, hơn nữa dính lắm, giống như không có khử trùng đâu?” Ngụy Khiêm đáp, lại nhìn Ngụy Chi Viễn hỏi, “Đau hả?”

Ngụy Chi Viễn lắc đầu rõ ràng ngọt như ăn mật.

Còn chưa lắc xong đã bị Tam Béo đập đầu.

“Hèn quá!” Tam Béo mắng đồ không nên thân, lại bảo Ngụy Khiêm, “Chú cút được rồi.”

Ngụy Khiêm ném chai rượu, không thèm hầu nữa, ngậm điếu thuốc cùng Mã Xuân Minh lượn ra ban công.

Mã Xuân Minh xốc lại tinh thần, một chút ý chí chiến đấu miễn cưỡng thoát khỏi vòng xoáy thất tình, hắn hạ giọng hỏi Ngụy Khiêm: “Là bất ngờ sao?”

Ngụy Khiêm sa sầm mặt: “Tám chín phần mười là không phải.”


Mã Xuân Minh hạ giọng thấp hơn: “Là chuyện mảnh đất ở thành phố A? Họ có thể đuổi tới đây? Quá đáng thật! Báo cảnh sát được không?”

Ngụy Khiêm thong dong nhả khói: “Được thì cũng được, nhưng không có chứng cứ.”

Thành phố A có một miếng đất vốn quy hoạch thành quảng trường, là mảnh đất duy nhất còn lại của khu trung tâm thành phố, chính quyền để lộ tin tức, nói có ý quy hoạch lại mảnh đất này để dùng vào thương nghiệp, bọn Ngụy Khiêm đã dõi theo hơn nửa năm rồi.

Đất tốt sư nhiều cháo ít, bản địa có một công ty khác cũng rất muốn có nó.

Nghe nói ông chủ bên đối đầu tên là Vương Lương Đống, ngoài năm mươi, nuôi một đám từng đi cải tạo, ngày xưa đã chẳng tốt đẹp gì, trước mắt cho dù ra vẻ lương thiện thì vẫn là ông trùm đất đó, chó không bỏ được thói ăn cứt.

Lúc đầu họ phái người đến đàm phán, đồng ý chi năm ngàn vạn, làm điều kiện để bọn Ngụy Khiêm rút khỏi cuộc cạnh tranh.

Nhưng kẻ ngốc cũng biết đây là điều khoản ngang ngược lừa lọc, năm ngàn vạn quả chỉ là muỗi so với mảnh đất bạc tỉ đó.

Rồng mạnh cũng khó đánh nổi bọn rắn đất, Vương Lương Đống không ngờ là mình sẽ bị một kẻ vùng ngoài làm mất mặt, lão hoành hành thành phố A rất lâu rồi, như một con tôm tít học theo cua, học theo Hàm Đan(1) – hiện giờ chỉ biết bò ngang, quên luôn cách đi thẳng.

Vì thế Vương Lương Đống lập tức thẹn quá hóa giận.

Trước vụ đó, đã có vài lá thư đe dọa gửi đến văn phòng Ngụy Khiêm.

Mới đầu Tiểu Phỉ từng hoảng sợ không đâu chạy đi báo cảnh sát, nhưng không điều tra được ngọn nguồn, kể cả xét nghiệm cũng không có chứng cứ gì chỉ về hướng Vương Lương Đống, huống chi cảnh sát bản địa không thò tay được đến thành phố A, việc này bất kể phối hợp hay điều tra đều rất khó.

Ngụy Khiêm bèn kêu Tiểu Phỉ đừng lo sợ nữa, còn dùng thư đe dọa chùi đầu lọc.

Đại khái thấy đe dọa không có tác dụng, thời gian mời thầu ngày càng gần, Vương Lương Đống nôn nóng quá mới phát rồ lên bắt đầu làm liều.

“Chẳng phải là một miếng đất thôi sao? Rút thì rút! Nước ta những chín trăm sáu mươi vạn kilômet vuông, có cần liều mạng vì một mảnh đất không?” Mã Xuân Minh nói, “Vả lại mình là người làm ăn đứng đắn, Vương Lương Đống kia là một lão lưu manh, căn bản bất chấp quy tắc, làm sao đấu nổi? Lần này cho người lái xe tông anh, lần sau liệu có gửi bom đến nhà không? Thật là không còn luật pháp gì nữa, rõ là phần tử khủng bố mà!”

Ngụy Khiêm chẳng buồn nâng mí mắt lên: “Không thể được, dù mảnh đất đó hôm trước vào tay tôi, hôm sau tôi đã nhận tiền ký hợp đồng sang cho bên thứ ba, cũng tuyệt đối không để nó rơi vào tay họ Vương.”

Mã Xuân Minh thở dài, khuyên hết nước hết cái: “Anh đừng tranh hơn thua…”

“Tranh hơn thua? Tôi không có.” Ngụy Khiêm búng tàn thuốc vào sọt rác trên ban công, “Là lưu manh thì giỏi lắm sao? Tôi cũng thế mà.”

Tiến sĩ Mã không thể đáp lại, quả chưa bao giờ thấy ai tranh giành cả cái chức danh “lưu manh” này.

“Sao anh có thể làm thế…” Tiến sĩ Mã phản đối yếu ớt, “Anh tính lấy bạo lực chế bạo lực hả? Đừng có đùa!”

Ngụy Khiêm nhìn hắn như cười mà không: “Ồ, dám tranh luận với cả tôi, to gan nhỉ?”

Mã Xuân Minh: “Tôi chỉ đang nhắc nhở lý trí của anh.”

Ngụy Khiêm hỏi ngược: “Lúc đứng cả đêm trước cửa khách sạn sao anh không lý trí một chút?”

Mã Xuân Minh: “…”

Nhát dao đâm ngay tim, khiến hắn một lúc lâu không nói được gì. Ba giây sau Mã Xuân Minh hậm hực sải bước đi, miệng còn mắng yếu ớt: “Anh quả thật… quả thật là tên khốn nạn! Trùm khốn nạn!”


Sao nghe cứ như thể phụ nam nhà lành bị chòng ghẹo vậy, Ngụy Khiêm cười nhẹ, duỗi chân ngồi xuống cái sofa nhỏ thấp lè tè trên ban công, nhìn bầu trời quang đãng cuối thu ngoài cửa sổ, hút nốt điếu thuốc trong tay.

Lát sau Tam Béo cũng tới, Ngụy Khiêm ngẩng đầu nhìn hắn dò hỏi.

Tam Béo kéo ống quần ngồi xuống bên cạnh: “Thằng bé đó không sao – có điều hai chú em hôm nay nguy hiểm thật đấy!”

“Nguy hiểm?” Ngụy Khiêm đứng dậy, hai tay chống hai bên cửa sổ ban công, từ trên cao thoáng nhìn xuống dưới, “Có người đang theo dõi ở gần nhà tôi, hôm nay anh hãy tăng ca, về công ty sắp xếp lại ghi chép thông tin, tìm hết các mối quan hệ có thể tìm được.”

Tam Béo hơi sửng sốt: “Chú muốn đối đầu với Vương Lương Đống?”

“Là lão muốn đối đầu với tôi.” Ngụy Khiêm đưa mắt nhìn Tam Béo, “Sao nào? Anh cũng muốn bắt chước Mã Xuân Minh dùng chủ nghĩa khuyển nho với tôi?”

“Không phải.” Tam Béo lắc đầu.

Mã Xuân Minh là con nhà tử tế, từ nhỏ học hành thuận lợi, thành một phần tử trí thức, đến nay sở thích lúc rỗi cũng là ru rú trong nhà đọc sách, là một thư sinh điển hình, mà thư sinh thì đều không muốn dính vào những việc thế này, họ cảm thấy giá quá đắt, hơn nữa rất mất mặt.

Nhưng Tam Béo hiểu được đạo lý này, “người tốt” kéo không đi đánh thì lui ngược lại dễ rước lấy rắc rối nhất, ai cũng biết nên chọn quả hồng bóp mềm.

Tam Béo nêu ra mối lo của mình: “Vấn đề là đấu lại lão không?”

Ngụy Khiêm nghiêng đầu liếc nhìn hắn: “Nếu lão là Hồ tứ gia, tôi sẽ trốn tránh lão, nhưng lão có phải không?”

“Ý chú là…”

“Nếu muốn tồn tại, hắc đạo phải có quy tắc của hắc đạo, giở trò lưu manh trên việc làm ăn, coi trời là lão đại mình là lão nhị chắc?” Ngụy Khiêm cười khẩy, “Lấy buôn bán nuôi phi pháp không được bao lâu. Mảnh đất này đương nhiên không tệ, nhưng cũng chưa đến mức vô giá, lão không tiếc cho người tông tôi để giành, anh đoán là vì sao?”

Tam Béo hạ giọng: “Họ không đủ tài chính, sợ lúc đấu giá bị chúng ta nâng giá.”

“Lão cũng sắp ‘nuôi không nổi’ nữa, chó cùng rứt giậu rồi.” Ngụy Khiêm nói.

Tam Béo hơi chần chừ: “Thế an toàn…”

“Bảo mọi người gần đây nhớ chú ý, nhân viên quản lý không yên tâm thì có thể thuê vệ sĩ, nếu phát hiện gần nhà có kẻ khả nghi thì có thể báo cảnh sát, cứ nói bị trộm cướp theo dõi… Gọi điện thoại báo cho cục trưởng Triệu biết có chuyện gì là được, hai hôm nữa tôi mời ông ta ăn cơm. Chi phí phát sinh nhất loạt thanh toán.”

Ngụy Khiêm rất đáng tin, trên một số mặt, anh đáng tin hơn Lão Hùng cả ngày giả thần tiên – Nhạc ca còn chết không nhắm mắt kia mà.

Tam Béo biết mình thắng ở khéo léo, xét cho cùng không phải người có bản lĩnh, nhưng hắn tin Ngụy Khiêm là loại người đó, vậy nên thấy Ngụy Khiêm nói thế liền không nhiều lời nữa, định nghe Ngụy Khiêm tất.

Đến đây, Tam Béo liền chuyển chủ đề: “À anh nói này, vết thương to sau gáy Tiểu Viễn do đâu mà ra vậy? Chếch một chút là mất mạng rồi.”

Chẳng biết nhớ tới điều gì, Ngụy Khiêm dừng một chút mới cố hết sức nói cho đơn giản: “Thủy tinh chỗ ghế lái vỡ, chắc là bị thứ gì đó rạch thôi.”

Tuy anh nói một câu nhẹ không như vậy, nhưng đồng chí Tam Béo bề ngoài cao to thô kệch, nội tâm lại khôn như rận, nghe câu này, lại nhìn thấy Ngụy Khiêm chẳng mất cọng lông nào, nghĩ qua liền suy ra được cảnh tượng lúc ấy.

Tam Béo nhíu mày, hồi lâu chẳng biết là cảm khái hay sầu lo: “Tâm tư của thằng bé với chú… ôi, quả là…”


Nhắc tới việc này, vẻ lạnh lùng thong dong trên mặt Ngụy Khiêm vừa rồi lập tức mất tăm, anh nhíu mày ngồi phịch xuống cái sofa ban nãy, suýt nữa trẹo chân, không sao thoải mái nổi, bèn bực dọc đổi tư thế, khoát tay: “Đừng nói nữa, tôi phiền muốn chết rồi đây.”

Tam Béo im lặng một lúc: “Bà xã anh gần đây đang mang thai, ở công ty chẳng ai dám để cô ấy làm việc nhiều, dẫn đến cả ngày rảnh như gì, liền mua cả đống tiểu thuyết lạ lùng, tự mình xem thì thôi đi, còn ép anh xem nữa chứ, anh vừa phản đối là nói anh không yêu mình. Anh cố xem vài bộ, cảm thấy toàn là nhảm nhí cả, mọi người bình thường sống cùng nhau, tối đa là lúc mới quen do sự ảnh hưởng của hoóc-môn mới mất bình tĩnh một thời gian, lâu dần còn gì đáng nói đâu? Chú thì ngược lại, hơn chục năm mà thằng bé không chán, đưa nó đi bốn năm mấy, lần này trở về anh thấy còn nghiêm trọng hơn, chú nói nó nghĩ sao đây?”

Ngụy Khiêm cáu lên: “Ê lão béo, ông có ý gì hả? Không phải lúc ấy ông nhân khi tôi vắng nhà nhét ảnh con gái vào phòng tôi hả?”

Tam Béo: “Nếu Tiểu Viễn là con gái thì anh đã trói nó ném lên giường chú mày rồi.”

Đến đây thì câu chuyện của hai người đã kỳ dị tới mức không tiếp tục nổi nữa, hai bên thô lố mắt im lặng lườm nhau một hồi, cuối cùng Ngụy Khiêm chỉ một ngón tay ra cửa nói: “Cút!”

Tam Béo đứng dậy, ấn tay Ngụy Khiêm xuống, vỗ mu bàn tay hai cái: “Các chú tự giải quyết cho tốt đi.”

Nói xong cất bước thong thả đi ra ngoài, đụng phải Mã Xuân Minh đang ủ rũ giận dỗi: “Đi thôi Ô Quy chân nhân, đừng ở đây nghĩ ngợi nữa, bây giờ thủ đoạn lưu manh đấu không lại ‘người đứng đắn’ có trái tim lưu manh đâu… Ôi, chú mày trẻ con thật…”

Hai người đi rồi, Ngụy Khiêm ra nhìn thử thì thấy tên rùa đen Mã Xuân Minh kia dùng bút bi vẽ hai con rùa nhỏ mặc giáp cầm vũ khí ở sau cửa ban công, mỗi con giơ một cây kim nhìn nhau lom lom, còn thắt một mảnh vải trên trán y như Ninja rùa, mỗi bên viết một chữ “nhi”.

Ngụy Khiêm đọc được lời nhắn của Mã Xuân Minh từ đây – hai thằng rùa con muốn đánh nhau.

Loại khốn nạn này lại còn sống yên lành dưới tay mình, cầm tiền lương rồi thường xuyên chống đối, Ngụy Khiêm cảm thấy mình quả là một minh quân.

Nghe thấy tiếng cười kìm nén, Ngụy Khiêm quay đầu lại, phát hiện Ngụy Chi Viễn chẳng biết đứng đằng sau từ khi nào.

Ngụy Chi Viễn vẫn không mặc áo, bả vai rộng lớn mà cân đối, nửa người trên để trần đường nét cơ bắp rõ ràng mà tuyệt đẹp, ngay cả vết thương thê thảm cũng không gai mắt lắm, ngược lại thêm cho cậu một chút hoang dại bừng bừng sức sống.

Ngay cả cậu nhóc này cởi truồng cũng nhìn không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Ngụy Khiêm chưa bao giờ xấu hổ như bây giờ, ánh mắt vừa chạm đến người Ngụy Chi Viễn là chạy luôn, cố hết sức tập trung vào mũi cậu: “Chỗ Tiểu Bảo anh cho Tiểu Phỉ sắp xếp rồi, gần đây em cũng bớt ra ngoài đi. Anh gặp phải chút chuyện, hôm nay liên lụy…”

Anh còn chưa nói xong thì Ngụy Chi Viễn đã thình lình cắt ngang: “Thật ra hôm nay em vui lắm!”

Ngụy Khiêm im lặng, trực giác biết Ngụy Chi Viễn muốn nói gì, trực giác muốn ngăn cản, nhưng huyệt thái dương nảy liên hồi, anh nhất thời không thốt được lời nào.

Ngụy Chi Viễn chậm rãi đến gần, chống hai tay lên bức tường sau lưng Ngụy Khiêm.

“Từ nhỏ em đã hi vọng một ngày kia cũng có thể bảo vệ anh.” Ngụy Chi Viễn nói khẽ, “Anh mãi không cho em cơ hội, chẳng dễ gì hôm nay mới giành được một lần.”

Họng Ngụy Khiêm động nhẹ khó phát hiện, nhưng mí mắt hơi buông xuống lại làm cho nét mặt anh thoạt nhìn chẳng mảy may dao động.

Ngụy Khiêm lạnh lùng nói: “Em quả thực bệnh rồi.”

Ngụy Chi Viễn cười khổ, có vẻ hơi buồn phiền: “Anh Hùng nói em mỗi ngày nên tự kiểm điểm ba lần, trước khi ngủ quay mặt vào tường, nhớ lại những suy nghĩ lớn nhỏ trong ngày, có một dạo, em và mấy người bạn làm một game offline với đề tài tai nạn, khi đó mỗi ngày em đều có một ý nghĩ không xua đi được, em hi vọng đột nhiên có động đất, các cấu trúc gạch đá đều đổ hết, chôn vùi cả thành phố, em có thể dùng thân thể máu thịt chống lên một khe hở cho anh, để anh nhìn em tan xương nát thịt trong lòng mình.”

Cậu nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Khiêm, bàn tay chống tường chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng đặt lên người anh: “Nhưng sau đó phân tích thử, em phát hiện mình sinh ra ý nghĩ này chỉ bởi vì hận anh thôi, vòng vo suy tính trả thù anh là cách tư duy điển hình của kẻ thất bại, cho nên em bắt đầu để mình không nghĩ đến nữa, tuy thỉnh thoảng vẫn có một hai lần…”

Cậu càng lúc càng gần Ngụy Khiêm, thoáng nhắm mắt lại rồi nở nụ cười như trẻ thơ: “Chỉ một cái thôi, người em đang chi chít vết thương như một miếng vải rách, có giỏi thì anh cứ đánh em đi.”

Ngụy Khiêm: “…”

Ngụy Chi Viễn cười càng rạng rỡ hơn: “Đúng vậy, anh hai, em đang uy hiếp anh đó.”

Nhưng cuối cùng cậu lại vẫn ngoan ngoãn, không làm chuyện gì quá đáng, chỉ đặt một nụ hôn cực kỳ dịu dàng mà còn hết sức cẩn thận lên trán Ngụy Khiêm, như chuồn chuồn lướt nước, thoáng chạm đến rồi lui ra.

Rồi cậu buông tay, lui về sau một bước: “Ôi mẹ kiếp, em hạnh phúc quá, bị anh đánh chết cũng đáng!”

Ngụy Khiêm hoàn toàn không biết vì sao mình phải như một cái cọc gỗ, đứng ở đây nghe mấy lời thần kinh này, càng không biết vì sao mình không đánh cậu, vì sao không đẩy cậu ra, còn giữ nguyên tư thế đứng thẳng như con ngỗng đực mặc em trai làm càn.

Ánh mắt, lời nói của Ngụy Chi Viễn, câu “Tự giải quyết cho tốt” của Tam Béo lúc gần đi, tất tần tật xoắn lại trong đầu Ngụy Khiêm.


Cuối cùng, Ngụy Khiêm mặt không cảm xúc đi về bên trái, chẳng nói một lời quay về phòng, đóng sầm cửa lại.

Sau hôm ấy, Ngụy Chi Viễn nhất quyết bám dính lấy Ngụy Khiêm, ngày ngày kiên quyết đi làm chung, Ngụy Khiêm đi đâu là theo đó, ban ngày bảo Tiểu Phỉ kê một cái bàn khác trong văn phòng của Ngụy Khiêm, đeo tai nghe làm việc của mình, buổi tối có tiệc tùng thì đi theo ăn ké, không có thì cùng nhau về nhà, khiến một ngày hai mươi bốn tiếng, chỉ cần Ngụy Khiêm không nhắm mắt thì lúc nào cũng nhìn thấy tên này.

Vài ngày sau, Tống Tiểu Bảo quay về, đi cùng là Alex và một nữ đặc công xuất ngũ do Tiểu Phỉ tìm đến giúp đỡ.

Ngụy Khiêm hết cách, đành phải cùng Ngụy Chi Viễn đi đón cô em.

Alex đê tiện lần đầu tiên gặp Ngụy Khiêm, dọc đường cứ nhìn anh chằm chằm, thiếu điều chảy dãi, cuối cùng bị Ngụy Chi Viễn hết nhịn nổi chặn tầm mắt, nhìn một cái cảnh cáo.

Alex lén rỉ tai Tiểu Bảo: “Thật nhỏ mọn, anh chỉ nhìn thôi mà.”

Tống Tiểu Bảo giẫm mạnh gót giày vừa cao vừa nhọn vào chân cậu ta: “Giữ – chút – thể – diện!”

Alex mặt dày như tường thành, chẳng thèm để ý chút nào, không cho nhìn người này thì nhìn người kia, liền chuyển sang Ngụy Chi Viễn, tưởng như muốn xuyên thấu qua quần áo, dùng ánh mắt liếm hết mỗi một đường cong cơ bắp trên người Ngụy Chi Viễn, liếm xong quệt miệng, lại nhìn Tống Tiểu Bảo bằng ánh mắt xoi mói chê bai, tiếp tục rỉ tai: “Thật ra em mới là đứa được nhặt về nhỉ?”

Tống Tiểu Bảo thật sự chịu đủ tên hèn này rồi, định đánh nhau một trận ngay tại chỗ, ai ngờ đúng lúc này, Alex chuyên môn bị đánh chưa từng phản kháng đột nhiên giơ một tay, dễ dàng chặn lại, đồng thời nét mặt nghiêm túc hẳn: “Chờ chút, đừng quậy!”

Nói xong Alex quay phắt đầu lại, đằng xa dường như thoáng có bóng người, chờ khi họ đến kiểm tra thì đã chạy mất tăm.

“Gần đây liên tục có người đi theo,” Ngụy Khiêm nói, “Tôi cũng sắp quen rồi.”

“Không phải có người đi theo.” Alex nói, “Tôi cảm thấy có thể người này đang chụp ảnh các anh.”

Alex tuy rất đê tiện nhưng quả thật là một người mẫu chính cống, mấy năm nay lại bước một chân vào giới phim ảnh, ngay cả loại người không xem ti vi như Ngụy Khiêm cũng cảm thấy quen mặt, đối phó paparazzi như cơm bữa, thế nên cậu ta đặc biệt nhạy cảm với ống kính chụp trộm.

Bị cậu ta nói trúng phóc.

Chẳng rõ có phải là đối phương biết họ đã phát hiện hay không mà hôm sau Ngụy Khiêm liền nhận được chuyển phát nhanh ngay trong văn phòng, cả xấp ảnh dày cộp, một số khá rõ, một số thì mờ hơn nhiều.

Mà càng không rõ thì hình ảnh càng có vẻ mờ ám, đặc biệt là một tấm dường như chụp cự ly xa từ ngoài cửa sổ, vốn lúc ấy Ngụy Chi Viễn chỉ nói với anh vài câu, hôn nhẹ trán anh một cái mà thôi, trong ảnh lại giống như Ngụy Chi Viễn đè anh lên tường mà hôn vậy.

Ngụy Chi Viễn lập tức bước đến: “Là ông Vương gì đó gửi ạ?”

Cậu nhíu mày cầm tấm ảnh quá quắt nhất: “Xin lỗi, em sơ ý.”

Thương gia và chính trị gia không phải giới nghệ sĩ, cả xã hội đều yêu cầu họ có “ý thức trách nhiệm của xí nghiệp”, đặc biệt bình thường qua lại với Ngụy Khiêm toàn là quan chức chính quyền các địa phương và các công ty hợp tác, những người đó bao nhiêu tuổi? Loại đầu hai thứ tóc còn không biết xấu hổ như ông Trương dù sao cũng là thiểu số, họ sẽ nghĩ thế nào đây?

Mà về lai lịch của Ngụy Chi Viễn, Ngụy Khiêm trước nay rất ít giải thích, chỉ nói là em trai, giống với Tiểu Bảo, ai biết không phải là ruột thịt?

Tại thời đại đồng tính luyến ái không được chấp nhận này… anh em loạn luân?

Quá đáng thật!

“Anh không cần lo lắng, em sẽ gánh vác việc này.” Ngụy Chi Viễn bình tĩnh hơn, trong đầu lập tức xuất hiện vài phương án hoàn hảo để ôm hết vào mình, đẩy Ngụy Khiêm ra ngoài cuộc – đừng nói vốn là một mình cậu tình nguyện, anh hai căn bản vô tội bị ép buộc, cho dù Ngụy Khiêm thật sự… Cậu cũng định cả đời cố hết sức không để anh gặp thêm một chút phiền phức nào.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Ngụy Khiêm đổ chuông.

Ngụy Khiêm giơ tay ra hiệu bảo Ngụy Chi Viễn đừng nói, nhấc máy lên nghe.

Đối phương rề rà mở miệng: “Chủ tịch Ngụy, nói với anh vài câu thật là khó mà.”

—Học theo Hàm Đan: học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có. Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận