Bốn chàng trai bình tĩnh ngồi lại bàn, Ken Jacky YP về chỗ của mình lúc nào ánh mắt của hai bên luôn quan sát mọi cử chỉ của nhau. Tiểu Anh và 4 anh chàng xúm lại họp hội nghị:
T.Khanh: -Các cậu, hiện nay chúng ta đang ở lớp đặc biệt hãy nhớ rằng chúng ta có kẻ thù nhiều hơn bạn cho nên mình phải đặt ra chủ trương là phải “ đoàn kết”, nhớ chưa. Có như vậy chúng ta mới montg sống xót ở cái động này, nhất là Tuấn Anh và Tiểu Anh hai cậu làm ơn yên ổn giúp mình.
Tiểu Anh: -Cái gì chứ, mình có làm gì.
Tuấn Anh: -Tại cậu ta rắc rối thôi.
Tiểu Anh: -Ai rắc rối hơn ai.
T.Nhân: -Hai cậu ko nghe gì sao, đoàn kết hiểu chưa. Mới đây cãi nữa, có gì hãy nhớ giùm mình chữ nhịn nghe rõ chưa Tiểu Anh.
Tiểu Anh: -Biết rồi.
T.Nhân: -Tuấn Anh nữa?
Tuấn Anh: -Ừ.
T.Khanh: -Các cậu người xưa có câu “Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”
Tiểu Anh+Đ.Tuấn+Tuấn Anh+T.Nhận xua tay: -Azzzzzzz….Cái này ai mà chẳng biết.
T.Khanh: -Biết thì tốt ko biết thì mình nhắc lại à nghe.
T.Nhân: -Biết thì làm được gì bây giờ.
T.Khanh: -Đó là mấu chốt, hiện nay chúng ta đang ở căn cứ của địch mà cũng chưa hẳn là vậy. Muốn cho bọn đó biết tay thì trước hết chúng ta cần phải tìm hiểu họ, mà hành tung của lớp đặc biệt thì……….Khó tìm.
Tiểu Anh: -Tại sao chứ.
Tuấn Anh: -Lớp đặc biệt là lớp học đặc cách của trường cho nên họ ít quan hệ với xung quanh. Bởi vì ai những thành phần ở đây ko phạm tội, thì cũng là học sinh yếu kém. Họ là những học sinh bị đào thải mỗi năm học. Đặc biệt học phí ở đây cao gấp đôi so với những lớp học bình thường. Nói đúng hơn đây là địa ngục của trường ischool, học sinh ở đây luôn bất trị họ thường tẩy chai những thầy cô mà họ cảm thấy khó chịu. Chính vì thế lớp đặc biệt luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của nhà trường.
T.Khanh: -Nhưng chúng đã đụng tới 4princes, thì đừng mong sống xót. Nhất định phải cho 4 tên nhock đó một trận.
Đ.Tuấn: -Chúng ta phải làm gì đây, chả lẽ mướn người đánh họ.
T.Nhân: -Ai mà chơi trò đó, từ đây đến tan học còn 4 tiếng. Cho nên 4 tiếng này mình phân công nhiệm vụ cho các cậu đây.
T.Khanh: -Trước tiên là mình nhờ 2 người đi qua 2 nhóm đi làm nội gián. Tuấn Anh và Tiểu Anh hai cậu đi đi.
Tuấn Anh+Tiểu Anh: -Tại sao là mình chứ.
T.Nhân: -Sao ko được, hai cậu đi đi cho có việc làm. Ở ko rãnh thì hai cậu làm gì, gây chuyện với nhau sao. Với lại mình thấy ko ai phù hợp bằng hai cậu Tuấn Anh đẹp trai thông minh từ nãy giờ mình thấy 3 đứa con gái đó nhìn cậu quá trời cho nên 3 đứa con gái đó mình giao cho cậu đó.
Tuấn Anh: -Mình ko đi đâu. Cho Đ.Tuấn hay T.Nhân đi đi.
T.Khanh: -Ko được, 2 cậu ấy có việc phải làm. Cậu mà ko đi thì đừng có trách ba bọn mình ác đó. Tiểu Anh 4 hằn đó giao cho cậu, mình nghĩ cậu thừa sức làm chuyện đó mà.
Tiểu Anh: -Nè, cậu ác vừa vừa thôi chứ.
Đ.Tuấn: -Mình nghĩ Tiểu Anh lỡ gặp chuyện gì thì sao.
T.Khanh: -Ko sao cậu ấy thông minh + biết võ nữa người ta ko đụng tới cậu ấy thì thôi ai làm được gì cậu ấy.
Tuấn Anh và Tiểu Anh nhìn đăm đăm Tuấn Anh như muốn ăn tươi nuốt sống anh chàng. Đành vậy kế hoạch đã lên Tiểu Anh về chỗ ngồi bực mình, cô nàng quay xuống nhìn hội ăn chơi nói chuyện vui vẻ mà ko biết phải làm gì. Bất chợt Jacky nhìn cô nàng, anh chàng thấy vậy đi đến chỗ cô nàng:
-Hi chào cậu, mình là Jacky mong làm quen với cậu.
-Mình là Tiểu Anh, chào Jacky
-Cậu xinh quá, cười cái nào.
Cô nàng cười e ngại với anh chàng, Jacky nhìn cô nàng đắm đuối ko nguôi, Ken xen vào:
-Chào cậu mình là Ken mong làm quen với cậu.
Anh chàng bắt tay với cô nàng, YP chạy tới khoác tay lên vai Ken và Jacky:
-Còn mình nữa, mình là YP. Chào cậu.
Tiểu Anh: -Chào, hình như các cậu rất thân với nhau phải ko.
Jacky: -Đúng vậy tui mình là một nhóm, nhóm của mình có tên là “ Hội ăn chơi”, gồm 4 thành viên. Còn một tên nữa để mình giới thiệu cho cậu nhé, Eric.
Anh chàng đứng dậy bỏ headphone đi đến chỗ của Tiểu Anh:
-Chào!
Nói xong anh chàng bỏ về chỗ đeo headphone vào và ngủ tiếp, Jacky an ủi:
-Cậu ấy là vậy đấy cậu đừng có buồn nhé. Thấy vậy thôi cậu ấy tốt lắm.
-Hihi, ko sao đâu mà.
Cứ lấy đà con bé và 3 anh chàng bắt đầu chìm vào những câu chuyện trên trời dưới đất dài vô tận. Trọng thấy vậy bắt đầu khích tướng Tuấn Anh:
-Tuấn Anh! Tớ buồn quá.
-Tại sao.
-Mình quen cậu đã mười mấy năm, ko ngờ cậu lại ko bằng một gốc của Tiểu Anh.
-Cậu nói vậy là sao.
-Tuy cậu ấy lúc đầu là kẻ thù, nhưng khi là bạn cậu ấy thật tốt mới giao cho cậu ấy nhiệm vụ thôi, chỉ trong 5phút cậu ấy đã thực thiện rồi. Nhìn xem cậu ấy tội quá à, mình sợ bọn họ làm gì với cậu ấy quá. Còn cậu ngồi đây làm gì suốt ngày sách….sách…sách, ko xem lời nó của mình gam nào hết.
-Bây giờ cậu muốn gì.
-(giận) Đừng nói chuyện với tớ, lo cho Tiểu Anh quá à. Tiểu Anh cố lên!
Tuấn Anh đặt cuốn sách: -Được rồi, mình sợ cậu luôn.
T.Khanh cười: -Có như thế chứ.
Tuấn Anh miễn cưỡng đi đến chỗ của hội điệu đà, 3 cô nàng nhìn anh chàng liên hồi, đến chỗ đó ko biết nói gì Tuấn Anh úp mỡ nói thí:
-Chào các cậu.
Yến Vi cười duyên: -Chào, cậu cần tụi mình giúp gì ko.
K.Dung: -Cần thì cứ nói, đừng có ngại nha.
Tuấn Anh: -Thật ra thì…..mình là học sinh mới……..cho nên………………mình muốn….
Yến Vi: -Muốn làm quen sao.
Tuấn Anh gật đầu: -Đại loại là vậy.
Khánh Dung và Yến Vi bất ngờ đứng chết trân, họ ko còn tin tai mình đang nghe gì
Yến Vi: -Thiên Hương à, cậu đây là sự thật chứ.
Thiên Hương cốc lên đầu Khánh Dung một cái:
-Á đau, thì ra mình ko mơ. Hoàng tử trong mộng của mình đã xuất hiện rồi.
Tuấn Anh: -Chào các cậu mình là Tuấn Anh học sinh 11A.
Yến Vi: -Ko cần giới thiệu đâu tụi này biết mà, nè mình giới thiệu cho cậu nhé mình là Yến Vi, đây là Khánh Dung và Thiên Hương. Tụi mình có tên là “Hội điệu đà”, tụi mình là những cô gái xinh đẹp dịu dàng duyên dáng dễ thương. Tuấn Anh cậu thấy bọn mình có đẹp ko.
Tuấn Anh e ngại: -Ừ các cậu đẹp lắm.
“Trời ơi, T.Khanh sao khi mình làm xong chuyện này người đầu tiên mình xử lí là cậu đó, 3 người này xử lí sao đây đúng là rắc rối mà” rồi anh chàng nhìn Tiểu Anh cô nàng lúc này cũng ko kém gì anh chàng, anh chàng bị 3 cô gái thì cô nàng bị 3 anh chàng bám ko ngừng “Cậu ta giỏi hơn mình sao, tại họ mê gái thôi mà”. Anh chàng thầm nhủ, phải nói rằng Hội siêu quậy nói ko với con gái tuy nói vậy thôi, Tiểu Anh là một con bé có sức hút ghê gớm chỉ cần một cái nhìn hay một nụ cười cũng đủ làm chết biết bao nhiêu người. 3 anh chàng cũng ko ngoại lệ. Trở lại Tuấn Anh bị mấy cô nàng phục kích anh chàng ko biết làm gì hơn là chịu đựng.
Yến Vi: -Tuấn Anh mình nghe nói cậu vốn nổi tiếng lạnh lùng băng giá. Hôm nay được gặp và làm quen với cậu thật là hạnh phúc. Cậu đẹp trai học giỏi, hòa đồng, còn dẻo miệng nữa chứ(cô nàng sờ má anh chàng).
Tuấn Anh e ngại lấy tay cô nàng ra: -Ko dám, các cậu cứ nói quá mình đâu có gì đâu mà các cậu phải nói.
K.Dung: -Tuấn Anh, cậu có bạn gái trưa.
Tuấn Anh: -Nói thật là mình(nên nói có hay ko đây nói có thì thoát nạn nhưng mục đích ko thành, nói ko thì sau này mình chết chắc sao đây) À mình…..
Yến Vi cầm tay anh chàng lên: -Ko có phải ko, hèn chi tay cậu đâu có đeo nhẫn cặp.
K.Dung: -Thật sao Tuấn Anh, cậu chưa có bạn gái sao(Ôi tạ ơn trời, hoàng tử của mình).
Tuấn Anh: -Thật ra chuyện đó mình chưa nghĩ đến.
Yến Vi: -Ko sao, cậu chua nghĩ đến thì bọn mình giúp cậu.
Cả K.Dung và Yến Vi cứ quắn bám anh chàng ko nguôi, Tuấn Anh nhìn qua Tiểu Anh. Hai anh mắt nhìn nhau như đạn lửa.
Tiểu Anh thầm nhủ: “Cái thói dê xòm ko bỏ nữa, hứ tưởng hay lắm sao, đúng rồi một lúc 3 cô, người ta bắt cá hai tay, siêu thật một lúc cả 3 con cá luôn hả. Tuấn Anh cậu ráng ăn đi, ăn cho bể bụng luôn. Mình đoán ko sai mà đúng là tên hái hoa đạo tặc. Mình thề mình mà lấy con người như vậy hả hà ở giá còn hơn” Tuấn Anh cũng liếc cô nàng ko nguôi “Tưởng hiền ai ngờ, phù thủy ko sai mà, nói cái đi liền, mà dính tới bọn con trai nữa chứ, một lúc 3 anh vui vẻ quá rồi. Ai bảo con gái là ko tham chứ, bịa đặt cậu ta còn háu ăn hơn là con heo nữa. Ai mà lấy được cậu ta chắc xui tám đời tám kiếp quá”