Buổi sáng con bé thức dậy đi xuống nhà ngồi vào bàn chuẩn bị ăn sáng:
-Chào dì Kim, buổi sáng tốt lành nhé!
-Cám ơn cô chủ, tôi chuẩn bị đồ ăn rồi nè.-Vừa nói dì Kim cầm tô phở đặt lên bàn.
Con bé dùng mũi hít một hơi mùi vị của tô phở, nó sung sướng lân lân:
-Dì Kim nấu phở là số 1
Dì Kim nhìn nó cười:
-Cô chủ nói quá, nhờ có mẹ cô chủ dạy cho nên dì mới nấu ngon như thế. Phải bà mà còn sống chắc….
-Thôi đi mà dì, đừng có như thế chứ con ko muốn dì buồn đâu.
-Xin lỗi cô chủ, à Tuấn Anh cháu xuống rồi à.
Tuấn Anh ngồi vào bàn, con bé ko nhìn anh chàng lấy một miếng chỉ giơ tay nói:
-Xin chào buổi sáng”
Rồi cắm mặt xuống tô phở hằn bé miễn cưỡng đáp “Xin chào”, quản gia Kim trông khuôn mặt của Tuấn Anh dì lo lắng:
-Sao môi của cháu bị thương thế này, có sao ko?
-Dạ ko sao đâu bác, chỉ là chút tai nạn thôi từ từ nó sẽ hết thôi!
-Cháu nói cho bác biết tại sao cháo bị như vậy, cháu là khách mà để cháu như vậy bác thật là ái nái!
Tuấn Anh cố trấn an gì:
-Ko sao đâu dì tại cháu ko cẩn thận để thỏ nó cắn thôi.
Lập tức con bé buông đôi đũa xuống bàn nhìn Tuấn Anh như muốn giết anh chàng, bác quản gia tò mò:
-Ý cháu là. Hình như tối hôm qua dì nghe thấy tiếng la của Tiểu Anh từ trong phòng thì phải, nó có liên quan gì đến…..
-Ko ko có gì đâu dì!-Hằn bé liếc nhìn Tiểu Anh cố tỏ thiện ý, nghe thế con bé cuối xuống bàn ăn phở tiếp.
-Thôi, môi cháu như thế ăn phở ko được đâu, để dì nấu cháu cho con ăn dễ hơn, rồi dì sẽ bảo người đi mua thuốc cho cháu.-Quản gia Kim chu đáo chăm sóc Tuấn Anh từng li từng tí.
Lúc này con bé ngồi ở đó, nó là chủ nhà mà sao lúc này nó dường như ko có giá trị gì là sao, cơn ganh tị nổi lên con bé muốn nói nhưng ko được muốn nóng lên nhưng cố kìm nén lại, nó chợt nhớ đến kế hoạch của mình trong lòng nó cười nham nhỡ đến nỗi ăn phở bị sặc luôn. Bác quản gia vội vã đưa con bé li nước:
-Cô chủ cô có sao ko.
Nó uống cạn li nước:
-Dạ cháu ko sao
-Dường như có gì mà cậu vui vậy Tiểu Anh.-Tuấn Anh thăm dò con bé.
-Có gì đâu! Chỉ là một chút gì đó mãn nguyện khi thấy kẻ mình khó ưa phải đau khổ như thế nào thôi.-Con bé đắc ý.
Tuấn Anh khó hiểu nhưng bỏ qua hết, dì Kim phút chốc đã nấu xong tô cháu bưng ngay đến bàn ăn:
-Cháu ăn đi cho nóng!
-Dạ cháu cám ơn.
“Lễ phép nhỉ, mắc cười quá nếu mà bác ấy mà biết con người của cậu ta chắc bác ấy sẽ ko đối xử vậy đâu”. Con bé khẽ chạm lên môi của mình nó nhớ đến nụ hôn lần đầu ấy tại bậc thang của trường, rồi cho đến nụ hôn tối hôm qua tự dưng nó bối rối mặt con bé đỏ bừng lên khi nhìn Tuấn Anh. Chợt nó đứng dậy chạy lên phòng khi nhịp tim của mình chưa loạn nhịp. Nó cầm máy điện ngay một cuộc điện thoại cho Yến Vi và K.Dung kêu ngay 2 cô nàng đến nhà mình. Nó đi qua phòng học của mình, thấy Tuấn Anh đang ngồi đó con bé đi vào.
-Hey, sao vào phòng mà ko xin phép hả!
-Chủ nhân phải hỏi nô lệ nữa hả.
Con bé đưa tay lên: -Cậu…..
Tuấn Anh nhanh trí:
-Tức lắm sao, muốn đánh thì đánh đi ko cản đâu nhé. Dù sao môi tôi bị như thế cũng nhờ cậu ban cho, nếu người tôi mà có mệnh hệ gì chỉ cần 1 tiếng bọn con gái trong trường nó sẽ truy sát cậu đấy. Tuấn Anh này nói là làm, và tối ngày hôm qua là ví dụ tốt nhất để chứng minh điều đó đấy.
Con bé đưa tay xuống, vuốt mặt ba cái nó tươi cười:
-Tuấn Anh, nói nghe nè. Ráng tận hưởng đi nhé! Rồi sau này cậu sẽ hối hận.
-Cám ơn! Tớ sẽ ko như vậy đâu nên cậu an tâm.
Thấy Tuấn Anh có vẻ rất bình tĩnh và vui vẻ nên con bé đành ko so đo với anh chàng. Tuấn Anh cầm quyển toán học lên nhìn vào tờ giấy nháp lộn xộn của con bé, anh chàng khẽ cười rồi cốc vào đầu Tiểu Anh:
-Có phải vậy ko Tiểu Anh có bài này cậu cũng ko giải ra à!
-Hả! Ngon thì cậu giải đi, tớ chắc một điều tớ giải ko được thì cậu đừng hòng.
Tuấn Anh ko nói gì chỉ ngồi vào bàn cầm viết lên bắt đầu giải bài toán trơn chu, sau 1 phút, anh chàng giơ tờ giấy lên:
-Xong rồi nè!
Con bé cầm tờ giấy lên xem được một lúc rồi nó vỗ đầu mình “Trời ơi! Có cách này sao mình ko nghĩ ra lần này để cậu ta lên mặt vậy, kìm nén lại cố nhịn nào Tiểu Anh”. Nó vỗ ngực vài cái hạ giọng:
-Cám ơn nhé.
Ko có chút nói năng Tuấn Anh cầm lấy quyển bài tập của con bé làm nốt những bài tập còn lại, Tiểu Anh đứng đó xem hễ anh chàng ghi sai hay cô nàng mắc lỗi trong bài tập thì cả hai lại cãi nhau chí chóe rầm trời.
-Thưa cô chủ có khách!
Tiếng gọi của người làm việc cung kính gọi Tiểu Anh con bé gật đầu mỉm cười nhìn anh chàng:
-Tuấn Anh cậu đi theo tôi xuống nhà nhé.
Nhìn con bé nở nụ cười tà gian trong lòng Tuấn Anh có chút lo lắng, nhưng anh chàng vẫn nhận lời chấp nhận cùng nó đi xuống nhà. Con bé nhanh nhẹn đi trước anh chàng, vừa bước vào phòng khách Yến Vi và K.Dung vội ôm con bé, Yến Vi xúc động:
-Tiểu Anh, cậu quả là bạn tốt mà (nhìn xung quanh), Tuấn Anh đau rồi!
Tuấn Anh vừa bước xuống bậc thang con bé nhanh nhẹn kéo anh chàng vào phòng khách, Tuấn Anh hết hồn khi gặp Yến Vi ,K.Dung ở đó thế là những giờ phút yên lặng của anh chàng bị khuấy động. Yến Vi và K.Dung mững rỡ khi gặp anh chàng, Yến Vi chạy đến níu tay Tuấn Anh:
-May quá cậu ở đây, tốt rồi tụi mình có thể gần gũi nhau rồi!
Tuấn Anh ko hiểu chuyện gì nhưng ít ra anh chàng cũng đã hiểu câu “Mượn dao giết người” là ra sao. K.Dung nhìn mặt anh chàng mà tội nhiệp:
-Tuấn Anh môi cậu bị sao thế, có sao ko? Trời ơi, là tên nào ác làm cậu ta nông nỗi này nói đi tới và Yến Vi sẽ xử đẹp cậu đó cho cậu.
Dẫ rất phiền phức nhưng khi nghe được câu nói của K.Dung anh chàng lườm Tiểu Anh một cái:
-Ko sao đâu! Các cậu ko cần xử kẻ đó, chỉ cần mình ra tay là được chuyện cỏn con đó sao để cho con gái các cậu làm được chứ!
Yến Vi nhăn mặt:
-Cậu ko sao là tốt rồi(kéo Tuấn Anh), đi đi….mìn mua cháu dinh dưỡng rồi đúc cậu ăn hé môi bị như thế ăn uống gì sao được.
Tuấn Anh ko nói gì định đi lên phòng Tiểu Anh ngặn lại to mắt nhìn anh chàng:
-Mình nghĩ cậu đi với họ đi, ăn cháo dinh dưỡng cũng ngon đó.
Anh chàng bức bối:
-Đi cái đầu cậu, nếu ngon sao cậu ko đi đi. Hai cậu tôi no rồi ko cần phiền đâu(vô tình quay mặt đi).
Yến Vi và K.Dung bày bánh và trái cây lên bàn, con bé nhìn mừng rỡ thò tay lên bàn lấy một cái bánh socola Yến Vi lập tức đánh vào tay con bé:
-Này ai cho cậu ăn chứ.
Con bé nhìn Yến Vi tò mò:
-Chẳng phải cậu mua bánh đến nhà ăn chung với mình như mọi khi sao.
-Ai cho cậu ăn chứ.-K.Dung nạt.
-Chứ chẳng lẽ để đó chi.-Con bé bực mình
-Ai bảo cho cậu ăn chứ, cái này là tụi mình mua cho Tuấn Anh cơ! Còn cậu hả, bình thường cậu có rồi hôm nay ráng nhịn bữa đi.
Nó nhảy toán lên:
-Ko chịu đâu đó, đây là nhà của mình mà. Sao phân biệt dữ vậy
Tuấn Anh nhìn Tiểu Anh lắc đầu tỏ vẻ tội nghiệp cho cô nàng:
-Thôi đi, ráng nhịn đi tham ăn quá có ngày mắc nghẹn chết khó coi lắm, cậu là con gái nên dưỡng eo đi. Phải ko Yến Vi, K.Dung?
Cả hai gật đầu ùa theo anh chàng:
-Đúng đó, Tiểu Anh nhịn đi hằng ngày cậu ăn cũng nhiều rồi hôm nay nhịn đi cũng đâu có mất gì đâu, trái lại còn dưỡng eo nữa.
Tuấn Anh trong lòng đắc ý vì đã phản lại cho cô nàng một đòn, tức quá con bé lên phòng luôn. Nhưng Yến Vi và K.Dung níu kéo anh chàng lại nhất quyết ko tha, lúc này anh chàng đã bí lôi vào thế bí đi ko được ở ko xong đi đến đâu họ lại theo anh chàng đến đó , Yến Vi và K.Dung cứ lôi thôi quanh quẩn bên anh chàng không tha, được lợi nhất đó là Tiểu Anh cô nàng ko cần mua vé cũng xem được kịch hay Tuấn Anh ko nói gì mặc sát họ làm gì thì làm nhưng họ ồn ào thật, làm cho anh chàng bực bội càng bực hơn là khi nhìn mặt Tiểu Anh nở nụ cười gian xảo “Tiểu Anh, tốt lắm cậu dám dùng họ để chơi tôi hả đợi đấy, mối thù hôm nay tôi sẽ nhớ mãi trong lòng”. Con bé ngồi cười mãn nguyện nhưng ngặt nỗi sự yên tĩnh thường ngày của căn biệt thự đã trở nên náo loạn.
———————————————
Con bé đang nằm trong phòng xem tivi đột nhiên Tuấn Anh chạy vào hớt hãy, anh chàng tháo nút áo hết cả ra lộ cảe cơ bụng 6 múi, cơ ngực hoàn hảo nước da trắng trẻo. Tuấn Anh tiến sát lại chỗ nằm con bé định nằm lên giường ì. Con bé hốt hoảng bật dậy:
-Nè, sao tự nhiên vô phòng tôi cởi đồ ra vậy có ý đồ gì! Lỡ Yến Vi và K.Dung lên đây thì sao.
Anh chàng cởi phăng chiếc áo vứt đại xuống giường:
-Còn sao trăng gì nữa, có chết thì chết chung. Như vậy cũng tốt khỏi có người làm phiền tôi.
Con bé chạy ra đóng cửa phòng lại rồi thủ:
-Cậu mà làm gì tôi, tôi la lên đó. (rồi Tiểu Anh dùng con gấu bông che mặt lại như ko để ình nhìn Tuấn Anh)
-Cậu cứ la, họ vào mà thấy tôi và cậu như vậy ai nghĩ sẽ có chuyện gì ra. Lúc đó tình hình của cậu chắc cũng ko hơn kém gì tôi đâu. Cần ko tôi cởi hết ra dù gì đi nữa cậu cũng đã cướp đi nụ hôn đầu của tôi rồi bây giờ thấy hết có sao đâu.-Tuấn Anh đùa cợt con bé, nó đưa tay ra hàng.
-Làm ơn đó dừng lại, muốn gì nói đi! Tui giúp cậu, chớ đừng có chơi trò đó, tôi còn là con gái mà!
Tuấn Anh bật cười rồi nhặt lại cái áo bận và người: -Cậu xuống dưới xử lí họ cho tôi đi, tôi nói với họ nếu như sau 5 phút tôi ko xuống thì họ sẽ vào phòng cậu tìm tôi.Hình như tự nãy giờ là 4 phút rồi nhỉ.
Tuấn Anh tiến sát gần con bé lấy con gấu bông trên mặt con bé ra:
-Cậu đi nhanh đi! Nếu như trong 30 phút họ mà ko về cậu xem chừng tôi đó.
Con bé trợn mắt nhìn Tuấn Anh quát lại:
-Cậu là thá gì chứ, tôi phải phục tùng.
-Nếu ko tôi cởi ra nha, hình như họ gần lên rồi đó.
-Được rồi, đi chứ gì. Đi liền nè.-Con bé quay đầu đi ra khỏi phòng đóng cửa 1 cái “Rầm”
——————————
Tuấn Anh đang trong phòng đọc sách Tiểu Anh đi vào, anh chàng ngạc nhiên:
-Hey, vui quá ta. Họ đi hết rồi hả.
Tiểu Anh quát: -Tôi delete họ rồi. (hạ giọng nhẹ nhàng) Cậu cũng hay đó, cảm giác như thế nào khi có hai người đẹp chăm sóc vậy?
-Ừ vui lắm, vui muốn chết luôn đó. Ko nhờ tôi thông minh thì cái nhà này đã trở thành cái chợ rồi đó. Nhức đầu quá đi thôi!
-Thông minh hả, ko nhờ có tôi cậu cũng ko yên rồi. Dám dùng nam nhân kế nữa sao, mặt mài sáng sủa như vậy hóa ra là Đại Dâm Tặc
-Cậu….(đưa tay lên thành nắm đắm)
-Ê, tức lắm hở. Định dùng vũ lực với con gái (đi tới hăm dọa) đánh, đánh đi, teakwondo đai đen nè nhào vô.
Hằn bé chế nhạo:
-Hứ, tưởng gì chắc cũng là nhất đẳng huyền đai cũng đem ra khoe. Nếu đánh nhau tôi chắc cậu thua tôi rồi.
-Hứ, tự tin dữ! Chưa đánh chưa biết à nha, lêu cái Đồ Nổ.
-Tiểu Anh cậu nói gì đó? (đi tới hăm he con bé)
-(Con bé thừa dịp chăm trọc anh chàng) Cần ko tôi nói cho nghe rõ nhé CÁI ĐỒ NỔ, MÊ GÁI, VÔ LIÊN SĨ, BĨ ỔI, HẠ LƯU…………….-dứt câu con bé chạy khỏi phòng Tuấn Anh vừa đuổi theo cô nàng vừa dọa.
-Ráng chạy đi, tôi mà bắt được cậu thì coi chừng.
-Lêu lêu lêu bắt được tôi mới sợ.
Cuộc rượt đuổi ngoạn mục được diễn ra, con bé lao nhanh như chóp chạy xuống nhà Tuấn Anh kiên cường chạy theo quyết xử cho bằng được con bé. Chạy xuống nhà con bé đã gặp Đ.Tuấn ở nhà mình nó ngạc nhiên nhưng Tuấn Anh đuổi theo con bé nhanh trí nép vào sau lưng Đ.Tuấn, Tuấn Anh đi tới tay chỉ về phía trước:
-Đ.Tuấn cậu bắt cậu ta lại giúp mình, hôm nay mình phải thanh lí môn hộ nô lệ lì lợm này mới được.
Nó nép sau lưng Đ.Tuấn thò đâu ra le lưỡi hù Tuấn Anh:
-Đ.Tuấn cậu đừng nghe lời cậu ta, cậu ta ỷ con trai ăn hiếp con gái á.
-Cậu nói gì nói lại xem nào.
Và rồi cái trò rồng rắn lên mây được bắt đầu, Tuấn Anh cứ muốn bắt con bé chừng nào thì Đ.Tuấn lại bảo kê cho con bé chừng đó:
-Này Tuấn Anh có chuyện gì từ từ nói, động tay động chân làm gì.
-Cậu cứ bắt Tiểu Anh lại ình, cậu ta thật quá đáng. Đ.Tuấn xê ra
Con bé cứ núp sau lưng khiêu khích Tuấn Anh:
-Chà chà, muốn bắt tui à ko dễ đâu.
Đ.Tuấn đứng giữa trung gian hai người họ thật là mệt mỏi với anh chàng, một bên là bạn thân một bên lại cũng là bạn thân nhưng đó lại là con gái sao anh chàng nỡ chứ. Thế là anh chàng đứng yên nghiêm túc:
-Được rồi, hai người làm ơn đi. Ko mệt hay sao?
Tuấn Anh và Tiểu Anh đứng yên lại, con bé lém lĩnh nhìn anh chàng, Tuấn Anh định xông tới cho con bé một trận nhưng Đ.Tuấn ngăn lại. Sau 15s bình tâm trở lại, Đ.Tuấn mời cả hai ngồi xuống rồi nói chuyện. Lúc này mới thật sự nghiêm túc:
-Tuấn Anh à, xảy ra chuyện lớn nữa rồi!
-Chuyện gì sao?-Anh chàng giật mình.
-Mình nghe quản gia nói lại thì ba cậu đang rất tức giận cho người đi tìm cậu, sao từ sáng đến giờ mình điện cho cậu ko được vậy?
Tuấn Anh móc chiếc điện thoại trong túi ra rồi ném lên bàn:
-Điện thoại hết pin rồi, xin lỗi cậu.
-Bộ cậu với ba cậu có chuyện gì sao, mà cậu chốn qua đây nói thật đi.
Tiểu Anh nghe thế đứng dậy chỉ tội anh chàng:
-À thì ra chốn nhà đi bụi, vậy mình kêu ba cậu tới rước nha.
Con bé lanh lẹ móc điện thoại ra, lập tức Đ.Tuấn chọp lấy điện thoại của con bé rút sim tháo pin ra rồi ném lên bàn:
-Tiểu Anh à! Giờ này ko đùa đâu, ba cậu ấy mà biết ko những mình mà cậu và tất cả mọi người có liên quan sẽ gặp họa đó
-Cần chi lớn chuyện vậy ko.(nó đứng dậy)Thôi mọi người nói chuyện đi mình đi xem tivi.
Tuấn Anh lườm con bé:
-Ừ đi đi, rắc rối quá à!
Con bé vừa đi vừa lẩm nhẩm “Tưởng hay ho, sớm muộn gì tôi sẽ tống cổ đi thôi Tuấn Anh”.
-Cậu nói gì đó?
Con bé quay lại tươi cười:
-Ko có gì đâu! Các cậu nói chuyện vui vẻ nha!
-Cậu lấy cho tôi hai ly nước nhé.-Tuấn Anh ra lệnh.
-Nói ai vậy!
-Là cậu đó!
Con bé chỉ vào mặt mình:
-Tôi sao, nè quá đáng quá nha tôi là chủ nhà mà.
-Cậu lấy hay ko thì bảo.
-Tiểu Anh ko cần đâu cảm ơn cậu nhé, Tuấn Anh vừa vừa thôi chứ.-Đ.Tuấn
-Vẫn là Đ.Tuấn tốt nhất, ko giống như ai kia,hứ.
Tuấn Anh lườm con bé“Hic, hic nhà của mình mà bây giờ mình chẳng khác nào oshin cả” Con bé tức giận đi xem tivi, nó cố bật tivi với công suất lớn hết cỡ. Tuấn Anh và Đ.Tuấn định quay sang phàn nàn con bé thì:
“Vào lúc 6:30 sáng tại đường Lý Thường Kiệt quận Tân Bình TP.Hồ Chí Minh đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, chiếc xe 4 chỗ biển số 8385 hiệu MercedesS500 màu đen đã đâm vào lề đường do bị nổ lốp dự đoán xe có 2 người, vẫn chưa tìm kiếm được nạn nhân trong xe do xe bị cháy và có thể có nguy cơ nổ bất cứ lúc nào nên các cảnh sát và nhân viên điều tra ko thể tác nghiệp tại hiện trường, mọi người xung quanh đã giản tán để khu vực an toàn”.
Tuấn Anh nghe xong đứng chết chân, Đ.Tuấn thắc mắc:
-Đó chả phải là xe của ba cậu đó sao Tuấn Anh!
Tuấn Anh hoảng hốt chạy ra ngoài sân lấy xe của Đ.Tuấn, con bé và Đ.Tuấn cuốn cuồn chạy theo, nó vừa mỡ kịp cổng thì anh chàng lao nhanh như chóp ko màn gì hết. Tiểu Anh chạy vào gara chạy xe 4 chỗ, cùng Đ.Tuấn chạy đuổi theo phía sau.