Đại Chiến 4Princes


Con bé hí hửng chạy về nhà dọc đường nó nghĩ “Rốt cuộc cũng tống khứ được tên khó ưa đó, cám ơn trời giúp con”. Và thế là cuộc sống yên bình của con bé được lập lại, tối đó con bé đã có được một giấc ngủ ra trò.
———————–
Sáng đến trường, 4princes hôm nay chỉ còn có 3, dù sao ko gặp được kẻ thù nó vui lắm. Mới đi vào trường được 3 bước tin tức Tuấn Anh nằm viện đã được lan đầy trường, tất cả bọn con gái có đứa thì khóc lóc ỉ oi con đứa thì rên la như sắp chết: “Trời ơi! Tội cho hoàng tử của mình, cậu ấy đúng là anh hùng mà(ngưỡng mộ); Tìm khắp thế giới này cũng ko có đứa con nào hoàn hảo như Tuấn Anh(so sánh); Cầu mong anh ấy mau khỏi, cho dù có cướp lấy mạng con cũng được (cao thượng)………
Con bé nghe được nó cảm thật thấy thật là buồn cười chết mất, xung quang mấy bọn con gái đã treo băng roi khắp trường cổ động Tuấn Anh “Tuấn Anh cố lên!”. Nó nhìn xong rồi nực cười, bỏ vào lớp. Thầy Hùng đã đến lớp sớm, tất cả mọi người đã chuẩn bị lên kế hoạch đi thăm Tuấn Anh sau khi học xong, nhiệt tình nhất là Yến Vi, K.Dung hai cô nàng sốt sắng bàn bạc.
Con bé bước vào lớp ngồi vào bàn im lặng lấy sách vở ra xem, kệ cho ai bàn tán gì thì bàn. Từng tiết học diễn ra, lâu lâu con bé lại quay sang nhìn cái bàn thiếu một chỗ trống tự nhiên nó thấy buồn quá, nhớ lại mấy tiết học mỗi khi có đề tài tranh cãi hay một bàn toán gì thì nó với Tuấn Anh lại tranh cãi với nhau, giành nhau lên bảng làm bài tập.
Hôm nay lớp yên tĩnh quá cũng làm cho nó cảm thấy trỗng trãi, cô đơn. Có câu nói “Song song tồn tại với ta phải có kẻ thù, chính kẻ thù là kẻ ơn của ta”, con bé nghĩ ơn cái gì chứ nhưng thú nhận ko có kẻ thù đó đời nói cũng vô vị nó thầm mong “Kẻ xấu xa, làm ơn mau bình phục về lớp đi mà” nó ngục đầu xuống bàn buồn bã.
Giờ ra về Tiểu Anh gọn ngàng xếp sách vở vào balô, chuẩn bị đứng lên về. Thiên Hương thắc mắc: -Cậu ko đi thăm Tuấn Anh sao, mọi người đã chuẩn bị xong hết để đi thăm cậu ấy nè!
Con bé thờ ơ đáp: -Mình đi làm gì, có khi ko đi cậu ta ko gặp mình cậu ta còn vui nữa.
Đ.Tuấn nghe thế đi đến thuyết phục con bé:
-Cậu cứ đi đi, đi chung với bọn mình cho vui. Dù sao cũng là bạn bè mà.
Con bé lắc đầu cố từ chối: -Ko đi đâu mà, bạn bè hả. Kẻ thù của mình thì có.
Đ.Tuấn nghiêm nghị:
-Tiểu Anh à!
Con bé cười: -Ko phải là mình ghét cậu ta nên ko đi, mà là mình bận công việc cho nên ko đi được. Các cậu ình gửi lời thăm hỏi đến Tuấn Anh nhé.
Nói xong con bé nhanh nhẹn vọt đi mất, T.Hương và Đ.Tuấn chưa kịp nói gì hết.
Tại bệnh viện…..
Trời đã sập tối, 4 anh chàng 4princes tụ tập lại tại giường bệnh của Tuấn Anh. Căn phòng chất đầy hoa, gấu bông và quà……Và các bạn đã biết đó là quà của ai rồi chứ từ bạn bè của ba mẹ Tuấn Anh cho đến bạn bè(đặc biệt là nữ) tặng cho Tuấn Anh. Bên ngoài cửa cửa phòng bệnh được các vệ sĩ canh gác cẩn thận, vì từ sáng cho đến tối lúc nào cũng có người vào ra căn phòng này tội cho anh chàng bị bệnh cũng ko yên cứ tiếp từ vị khách này đến vị khách khác. Cho nên ba mẹ Tuấn Anh đã cho người canh cửa hễ có ai đến thăm khi ko được sự cho phép của Tuấn Anh thì họ ko được vào. Tôi ấy nhỏ bạn gái uổng công gói quà đến thăm kết quả là mặt ướt nhem nước mắt khi về vì ko gặp được anh chàng.
Trong phòng 4 anh chàng cùng nhau nói truyện vang trời, đồng hồ điểm 9h tối Tuấn Anh cứ nhìn suốt ra ngoài cửa. Thấy thế T.Nhân làm lạ:
-Này, ngoài cửa có cái gì sao nhìn hoài vậy.
Tuấn Anh giật mình: -Đâu có gì đâu!
T.Khanh bắt được ý: -Hay là ko có Tiểu Anh đến thăm buồn chứ gì! Quả là chủ nô phải phụ thuộc vào nô lệ mới đúng.
-Mình mà buồn hả? Ko có cậu ta mình sung sướng chết đi được sao lại buồn!
-Vậy sao hôm đó cậu lại đòi ở qua đêm nhà Tiểu Anh, bữa đó có gì đặc biệt ko kể cho tụi này nghe với.-T.Nhân cười nham hiểm.
-Ko có gì, chỉ là phòng ai nấy ngủ thế thôi.-Tuấn Anh buộc miệng nói đại.
Đ.Tuấn nhìn Tuấn Anh đăm đăm: -Giờ này mình mới phát hiện, từ khi cậu ở nhà Tiểu Anh hình như môi cậu bị thương, mà cái này nếu nói là do tai nạn mình ko tin đâu. T.Nhân phân tích xem.
T.Nhân nhìn môi anh chàng láu liêng:
-Theo như mình thấy thì cái này có lẽ là do bị thương bởi các vật sắt bén nếu mà nói do nổ thì chỉ đạt 1% thôi. Tuấn Anh khai đi, vết thương đó đâu mà ra hay là cậu…….
Cả 3 nhìn anh chàng cười nham hiểm, Tuấn Anh ko chút biểu cảm nói gọn ngàng:
-Do mình bất cẩn, thế thôi!
T.Khanh nghi ngờ: -Thật ko đó.
Tuấn Anh bực bội cộc cằn đáp:
-Ko tin thì thôi, mình ko cần giải thích nữa.
——————————————
Cả 3 anh chàng ra về, Tuấn Anh nằm trong bệnh viện ko yên. Anh chàng lấy đại một cuốn sách ra đọc, đọc chừng nửa trang Tuấn Anh lại nhìn ra ngoài cửa như chờ đợi một ai đó, đồng hồ đã diểm 11h khuya Tuấn Anh nhẹ nhàng gấp sách lại “Mình bị như vậy mà cậu ta cũng ko đói hoài gì tới mình đúng là con bé đáng ghét”.
Cộc……..Cộc…..Cộc…….
Vệ sĩ kính cẩn mỡ cửa: -Thưa cậu chủ có bạn của cậu đến thăm.
Tuấn Anh nghe thế vui mừng thúc giục: -Cho cậu ấy vào mau lên.
Vệ sĩ cung kính mời con bé vào phòng: -Hi!
Nhìn Tiểu Anh ko hiểu sao Tuấn Anh cảm thấy vui trong lòng nhưng ko dám biểu hiện ra, anh chàng liếc điểu con bé:
-Sao lại tới giờ này, ko biết là tôi ngủ sao!
Con bé chống hông:
-À, cậu cũng muốn ngủ hả! Tôi ko cho cậu ngủ, tôi cố tình tới giờ này đó rồi sao.
-Vậy thì về đi!
Con bé nhẹ nhàng đáp: -Ừ, tôi về đó. Phí tiền taxi!
Thấy trên tay con bé có cầm một món đồ Tuấn Anh nhìn rồi kêu lại: -Khoan!
Con bé quay mặt lại cáu gắt: -Gì nữa đây, đuổi tôi tôi về nè!
-Cậu về nhưng quà để lại hé!
Tuấn Anh nháy mắt cười, con bé giơ giỏ quà lên rồi đưa cho Tuấn Anh:
-Trong đây có cái điện thoại của cậu và cháo do quản gia Kim nấu, lấy thay ko là quyền của cậu, thôi tôi về.
Vừa quay mặt đi, Tuấn Anh níu tay con bé lại: -Cậu ở lại nha!
Con bé nhìn Tuấn Anh lém lĩnh: -Sao mới lại đuổi tôi mà bây giờ kêu lại là sao! Bộ cậu bị thương ở đầu rồi dính tới não luôn hả!
Tuấn Anh bật dậy nhéo má con bé: -Suy tưởng vậy, chỉ có cậu mới nghỉ ra đó. Tôi kêu cậu ở lại là đúc cháo cho tôi ăn, người hầu phải hầu hạ chủ nhân cho đàng hoàng chứ.
Con bé bực mình nhưng cũng kìm ném hết “Nếu cậu ko bị như thế, Tuấn Anh tôi thề là tôi ko trừng trị cậu tôi ko phải là Phan Bảo Anh” Cắn răng chịu đựng con bé múc cháo vào chén, mùi vị cháo thơm lừng bóc khói nghi ngút khắp cả phòng. Tiểu Anh lúc này cứ như cô giữ trẻ từng muỗng cháo con bé ăn cần thổi nhẹ làm tan đi cái nóng của cháo rồi đúc cho anh chàng, anh chàng nhìn con bé cười, cười con bé một cách ngộ nghĩnh đáng yêu, cười con bé vì nó cũng dễ thương đấy chứ biết quan tâm chăm sóc người khóc sau vẻ vô tư hồn nhiên ấy.
-Sao 11h rồi mà cậu đến thăm tôi làm chi, tối rồi nguy hiểm lắm!
-Tại tôi bận làm bài tập, với lại chờ dì Kim nấu cháo nữa bởi vậy bây giờ mới có cháo cho cậu ăn nè, phải biết vậy tôi ở nhà rồi đi chi mệt quá, cậu đúng là chỉ biết đày đọa người khác.
-Đành chịu, ai bảo tháng này cậu hạng nhì làm chi. Tháng đầu cậu hại T.Khanh sống dở chết dở, tôi đã hứa với cậu ấy là phải trả thù chẳng lẽ tôi để cho cậu vui vẻ hay sao. Thôi ráng đi, ráng trả nợ cho dứt nhé.
Mặt con bé bí xị, nhìn Tuấn Anh giận giữ ko nguôi nhưng mặt con bé đáng yêu vô cùng:
-Cậu muốn gì nói đại cái một đi, làm chi nhiều chuyện phiền phức.
-Cậu ngồi đó đi!
Con bé nhìn anh chàng quái lạ: -Cậu nhiều trò thật, tôi ngồi đó làm gì?
-Tôi nhìn cậu, cho đến khi nào tôi ngủ thì thôi. Nói trước tôi khó ngủ lắm đó!
Con bé mệt mỏi thở dài nhìn Tuấn Anh, rồi đi lấy ghế ngồi cạnh giường anh chàng nó để hai tay lên cầm bực bội. Lâu lâu cứ 2 phút nó quay sang nhìn Tuấn Anh, anh chàng vẫn mỡ to mắt nhìn con bé đăm đăm nhìn nó đắc ý. Sau 30phút thế là con bé ngủ ngục lúc nào ko thay, Tuấn Anh vẫn ngủ ko được cứ ngồi xem sách mãi. Thấy con bé ngủ trên chiếc ghế cứ ngục đi ngục lại, anh chàng tỉnh dậy bế con bé lên giường của mình, còn anh chàng ngồi lên ghế nhìn con bé lúc ngủ anh chàng lại nhớ đến câu chuyện của 12 năm về trước.
“Cũng tại bệnh viện, trong một phòng bệnh có một thằng bé 5 tuổi nằm buồn tủi một mình với con thỏ bông ngày ngày hằn bé này luôn đợi ba mẹ nó đến thăm nhưng ko ai đến thăm nó trừ người hầu và quản gia chỉ đến trong giây lát chăm sóc nó rồi ra về. Nằm viện đến ngày thứ 3 phòng của nó bỗng nhộn nhịp lên bởi sự xuất hiện của một con bé, con bé bị sốt nặng nằm trên giường ngủ suốt ngày.
Sáng tỉnh giấc, hằn bé thấy con bé cười tươi vui vẻ trước mặt mọi người bác sĩ y tá yêu thương hay nựng mặt hôn vào má con bé khi khám bệnh cho nó. Đến lượt hằn bé khám bệnh, hằn bé buột phải chích hay vì uống thuốc, dẫu đó là nỗi sợ với trẻ con thì hằn bé ngược lại hằn bé ko sợ tí nào nó nằm im cắn răng cho bác sĩ chích thuốc. Nói nằm im lặng ko chút biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt, ko ai dám ôm hay yêu thương nó chỉ vì nó quá lạnh lùng dù khuôn mặt nó đẹp như một thiên thần. Khi mọi người đã đi hết, trong phòng chỉ còn lại mình nó và con bé. Con bé nhảy tuột xuống giường lại chỗ của hằn bé, nó móc trong túi cây kẹo:
-Cậu ăn đi!
Hằn bé quay mặt đi chỗ khác ko nhìn con bé, con bé vẫn kiên trì:
-Cậu rất là dũng cảm, cậu chích thuốc mà ko sợ đau luôn, cho cậu kẹo nè nếu một cây ít quá mình cho cậu hết nè!
Con bé móc hết kẹo trong túi ra để lên giường hằn bé rồi trở về giường, và rồi hằn bé quay sang nhìn những cây kẹo đủ màu sắc nó chọn lấy một cây rồi bỏ vào miệng nó cảm thấy hạnh phúc vui sướng lắm đó là lần đầu tiên nó ăn kẹo, vị kẹo ngọt ngọt thanh thanh làm cho nó nhớ mãi. Rồi con bé quay sang nhìn hằn bé đang vui tươi bên cây kẹo, con bé to mắt mỉm cười với nó:
-Kẹo ngon lắm, ăn đi nhé nếu hết mình cho cậu thêm nè. Đừng có buồn nữa nha!
Hằn bé hạnh phúc nhìn con bé nó cảm thấy hạnh phúc và ấm áp nhiều lắm. Ngày hôm sau nó ko còn nằm buồn tủi trên giường nữa, con bé lại chạy sang giường của nó móc trong túi bánh sôcôla:
-Cho cậu nè, mau hết bệnh nhé! Cười lên đi giống tớ nè.
Con bé mỉm cười hằn bé nhìn cũng cười theo, nó cầm chiếc bánh ăn ngon lành. Ngày qua ngày hễ có gì nó lại mang sang cho hằn bé rồi lại hỏi thăm quan tâm đến hằn bé. Được một tuần như thế, hằn bé luôn cảm thấy vui vẻ và bệnh nó gần hết hẳn. Con bé xuất viện sớm, nó dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Hằn bé lại nằm buồn tủi trên giường, trước khi đi con bé nghé ngang giường nó:
-Tớ về nha, hôm nay bình ko có gì nữa rồi cậu đừng buồn nhé.
Hằn bé ko nói gì quay mặt vào gối như ko muốn nhìn con bé, có lẽ 1 tuần qua nó cảm thấy vui lắm hạnh phúc và ấm áp bởi sự quan tâm ấy, nó nhận được nhiều hơn là nó cho ai bất cứ thứ gì. Con bé từ từ bước ra khỏi cửa phòng cửa phòng từ từ khép lại đột nhiên hằn bé kêu lên:
-Đợi đã….
Nó xuống giường chạy ra nhìn kĩ mặt con bé, nó cất tiếng:
-Cám ơn cậu nhiều nhé!
Con bé mỉm cười: -Cậu biết nói sao?
Thằng bé cầm trên tay con thỏ bông: -Cho cậu nè!
Con bé vui vẻ nhận lấy: -Cậu mau hết bệnh nhé!
Hằn bé buồn: -Cậu đi mình buồn lắm, ko ai cho quà mình nữa, ko ai quan tâm mình.
Con bé vỗ vai: -Ko sao, nếu có cơ hội mình đến chơi với cậu.
Hằn bé vui lên: -Thật sao.
Nó tháo sợi dây chuyền trên người đưa cho con bé: -Hãy giữ nó thật cẩn thận, mẹ mình nói đây là sợi dây chuyền yêu thương mẹ yêu mình nên mẹ ình, vì cậu quan tâm đến mình mình thích cậu nên tặng cho cậu nè. Cậu nhớ là đến thăm mình nhé mình đợi cậu.
Con bé nhờ người hầu đeo sợi dây chuyền vào cổ mình, rồi hứa với nó:
-Sợi dây chuyền này đẹp quá, mình hứa với cậu là mình sẽ đến thăm cậu, nếu ko tin tụi mình ngoéo tay nhé.
Cả hai vui vẻ ngoéo tay nhau cùng hứa, rồi từ từ con bé rời khỏi.
Ngày sau thằng bé đợi mãi mà ko thấy con bé đến thăm, rồi ngày thứ hai thứ ba thứ tư………..cho đến ngày xuất viện nó chẳng thấy bóng dáng con bé đâu hằng đêm hằn bé nằm trong bệnh viện ôm gối khóc vì giận con bé “Cậu gạt mình, mình nghỉ chơi với cậu”.
Kể từ đó nó lại buồn bã cô độc lạnh lùng vô cảm ko thèm quan tâm đến bất cứ ai nữa.”
Tuấn Anh nhìn con bé ngủ say trên giường mà tim đau như cắt, những giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má anh chàng: -Cậu là kẻ thất hứa, sao cậu ác quá vậy! Tại sao bỏ mình rồi đi luôn bây giờ cậu lại nhởn nhơ bước vào cuộc đời mình như thế này.
Tuấn Anh nhìn con bé ngủ say trên giường mà tim đau như cắt, những giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má anh chàng: -Cậu là kẻ thất hứa, sao cậu ác quá vậy! Tại sao bỏ mình rồi đi luôn bây giờ cậu lại nhởn nhơ bước vào cuộc đời mình như thế này.
Cuộc sống đâu ai biết được chữ ngờ và cũng ko bao giờ bước trước hết mọi việc sẽ xảy ra nhưng suốt 12 năm dài đằng đẳng hằn bé nằm lẻ loi một mình trong bệnh viện vẫn nuôi hi vọng sẽ gặp lại bạn của mình dù lương tâm nó ko cho phép bởi vì nó ghét nó hận con bé ấy nhường nào. Trước mặt Tuấn Anh khuôn mặt con bé luôn tỏa sáng rạng ngời như ánh ban mai như thiên thần khẽ chạm vào khuôn mặt xinh xắn ấy, lau hết nước mắt khóe mi anh chàng bỗng giật mình “Ko, mình làm gì thế này. Mình ghét cậu, tôi căm hận cậu. Tại sao cậu lại bỏ mình, Tại sao cậu lại hạnh phúc như thế trong khi tôi đau khổ?” Lời lẽ ấy có vẻ oán trách là giận hờn, một Tuấn Anh lạnh lùng vô cảm nay đã biến đâu mất nay chỉ còn là một hằn bé yếu đuối vụng dại hay dỗi hờn người khác.
——————————-
Buổi sáng, cô nàng mỡ mắt thức dậy nó giật mình khi thấy xung quanh mình toàn là màu trắng “Sao giống thiên đường vậy” Con bé nằm dậy cố vỗ đầu vài cái hồi tưởng đến chuyện hôm qua thế là thở phào nhẹ nhõm. Đồng hồ điểm 5h sáng, con bé nhanh chóng mang giày vào, từ bên ngoài có hai cô người hầu vào gặp Tiểu Anh lễ phép thưa:
-Thưa tiểu thư, cậu chủ dặn chúng tôi mang đồng phục và sách vở đến cho cô rồi nè.
Con bé ngẩn người, một lát sau nó hỏi:
-Thế còn cậu chủ của mấy bạn đâu!
-Thưa tiểu thư, cậu chủ xuất viện từ khuya hôm qua rồi! Và sáng hôm nay cậu ấy sẽ đi học lại.
Con bé gật đầu khó hiểu “Tại sao lại xuất viện trong đêm hôm khuya như thế, hay là mình đoán đúng bị ở đầu rồi chạm dây thần kinh sao trời” Con bé lắc đầu lia lịa cố trấn tĩnh mình , nó vội vàng thay quần áo rồi mang balô. Tuấn Anh quả thật chu đáo ra đến bãi đậu xe đã cho xe đưa Tiểu Anh đến thẳng trường.
———————-
Đi vào lớp, không khí hôm nay đã dần bình thường trở lại Tuấn Anh vẫn ngồi vào chiếc bàn quen thuộc đầu anh chàng được dán băng cẩn thận ngay vết thương con bé nhìn Tuấn Anh kì quặc, Tuấn Anh thấy thế nhưng đã liếc mặt đi chỗ khác. Con bé nhún vai bước vào bàn học lấy sách vở ra xem. Từ đầu giờ đến cuối giờ học cả lớp điều yên tĩnh ko xảy ra bất cứ chuyện gì, con bé thấy hụt hẫn cho dù Tuấn Anh có về nó cũng chả khá lên được bao nhiêu nó cũng buồn bấy nhiêu. Đến cuối giờ học con bé theo sát kè kè Tuấn Anh, anh chàng phát giác quay đầu lại bắt con bé lại:
-Cậu giở trò gì vậy?
Con bé lém lĩnh: -Có gì đâu, vết thương trên đầu cậu ổn chứ!
-Ko chết, chắc cậu thất vọng lắm hả?
Nghe xong lời này con bé tức lên như mình đang bị dội nước lạnh vào mặt, nó giương to mắt nhìn Tuấn Anh:
-Này, tui có lòng tốt thăm hỏi mà giở thái độ đó hả, quá đáng!
Mặc cho cô nàng mắng mình, Tuấn Anh quay đầu bỏ đi ko nói tiếng nào. Tuấn Anh đi khuất con bé bực mình giậm chân xuống nền gạch cho thõa cơn tức, Đ.Tuấn nhìn con bé nở nụ cười, con bé ngạc nhiên:
-Sao cậu lại cười!
-Ai mà biết, thấy cậu như vậy mắc cười quá à!
-Đ.Tuấn đáng ghét, hết Tuấn Anh tới cậu trêu cho tui nổi điên lên mới thả dạ đó hả!
-Thôi, bớt nóng nào.-Anh chàng khuyên nhủ Tiểu Anh-Cậu đừng có làm lạ với thái độ của cậu ta, từ trước đến giờ đối với con gái là cậu ấy như thế đấy đối với cậu thì lạ nhưng mình thì quen quá rồi.
Con bé chòm môi: -Người như cậu ta tại sao lại có người thích vậy nhỉ, nhiều nữa là khác?
-Con bé ngốc, con gái nào mà ko thích mấy anh chàng đẹp trai nhà giàu với lại học giỏi.
-Có gì đâu, họ là người người khác cũng chẳng phải là người đó sao.
Đ.Tuấn đưa hai tay lên đan chéo nhau, con bé nhìn thắc mắc:
-Đó là ý gì?
-Mình pó tay chấm với cậu đó! Từ trước đến giờ bộ cậu ko say nắng ai hay sao?
-Say nắng, mình đi ngoài nắng hoài có say đâu.
Đ.Tuấn đuối với Tiểu Anh, anh chàng thở dài:
-Mình tưởng cậu thông minh lắm ai ngờ mấy chuyện này cậu cũng ko biết, thôi ko sao bỏ qua hết, hôm nay cậu ăn gì mình đãi cậu.
Con bé mững rỡ:
-Đ.Tuấn! Mình muốn ăn bánh cookie, uống cà phê capuchino hình mặt cười.
-Ok, Let’s go.
-Đ.Tuấn, cậu luôn là số một. Cậu tốt bụng thật đấy!
-Có gì đâu, mình là bạn thân mà, hihi. Cậu vui là mình vui rồi.
Thế là cả hai hí hửng kéo nhau lên xe mặc cho nỗi buồn rắc rối phiền muộn ở phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui