Đại Chúa Tể

Biên soạn Lão Bảo - Hội những con nghiện

“Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn?”

Thanh âm hoảng sợ của Lạc Thiên Thần cùng Huyết Linh Tử vang lên, tiếp theo là vô số đạo thanh âm khí lạnh truyền ra, từng ánh mắt kinh hãi gần chết vậy, nhìn về bên cạnh Mục Trần.

Không gian vẫn như trước rung chuyển, một thân ảnh tiểu kiều đứng ở bên cạnh Mục Trần, vô số ánh mắt hội tụ trên người nàng lúc, tất cả đều là ánh mắt sững sờ.

“Tiểu nữ hài này lại là một vị Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn?” Có người không nhịn được thất thanh hỏi.

“Ngu xuẩn, cường giả đến đó loại tầng thứ này, làm sao có thể là một tiểu nữ hài.” Bất quá vẫn có người còn lý trí cũng không bị bề ngoài của Mạn Đà La làm cho u mê.

“Cuối cùng lai lịch của tên Mục Trần này là như thế nào? Rõ ràng lợi hại đến loại trình độ này, một vị Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn đều có thể mời đến!” Cũng có người không nhịn được thán phục lên tiếng, bởi vì Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn cường giả siêu cấp loại này, tại Tây Thiên Đại Lục, cũng tuyệt đối là đứng ở ở đỉnh kim tự tháp, mời được một vị siêu cấp cường giả Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn, không chỉ cần là người có chỗ dựa mạnh mẽ, mà còn phải bỏ ra một cái giá lớn khó có thể lường được.

Thậm chí Huyết Thần Tộc, để mời đến vị Lẫm Đông Lão Nhân này vậy cũng đã phải cắt da cắt thịt, nhưng không thể nghĩ tới, tại bên người của Mục Trần cũng có một vị cấp bậc siêu cấp cường giả Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn đang thủ hộ.

Một điểm này, ngay cả hai người Huyết Linh Tử cùng Lạc Thiên Thần đều là không ngờ tới.

Đặc biệt là những cường giả đững xem xung quanh, gần như mặt mày méo mó nhìn qua thân ảnh mặc váy dài màu đen bên cạnh Mục Trần, một tiểu nữ hài với khuôn mặt tinh xảo, một cảm giác mê man trong đầu bọn họ.

Không thể nghĩ đến, hắn vì mục đích tru diệt Lạc Thần Tộc mà chuẩn bị một con át chủ bài cường đại nhất, vậy mà vẫn bị cản trở...

“Tên tiểu tử Mục Trần này, cuối cùng là thần thánh phương nào!”

Trong đầu của Huyết Linh Tử không ngừng sôi trào những câu hỏi, có thể mời đến một vị Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn, thì không phải một thế lực tùy tiện có thể làm được.

Thời điểm này hắn mới hiểu được lời nói của Đông Lão lúc trước, đối mặt với một vị Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn đồng dạng đang bảo vệ Mục Trần đích xác hắn không giết được.

“Đông Lão...” Huyết Linh Tử có chút run rẩy nhìn qua Lẫm Đông Lão Nhân, Huyết Thần Tộc bọn hắn mời Đông Lão đến cũng phải bỏ ra một cái giá quá lớn nếu như công không mà về vậy thì bọn họ thật sự sẽ phải khóc ngất vì hận.

Bất quá, đối với ánh mắt cầu khẩn của hắn, Lẫm Đông Lão Nhân cũng chỉ lãnh đạm thoáng nhìn, sau đó chậm rãi chuyển hướng nhìn về Mạn Đà La, thanh âm khàn khàn nói: “Các hạ là ngoài bên ngoài Tây Thiên Đại Lục? Hôm nay, bất chấp mọi sự tranh đấu bên trong Tây Thiên Đại Lục ta mà can dự, sợ là có chút không phù hợp với qui củ của Tây Thiên Chiến Điện chúng ta.”

Thanh âm của Lẫm Đông Lão Nhân dường như cố ý nhấn mạnh bốn chữ Tây Thiên Chiến Điện để làm cho ngữ khí thêm nặng nề một chút, rõ ràng ý tứ của hắn cảnh cáo Mạn Đà La rằng Chúa Tể Giả của Tây Thiên Đại Lục này là Tây Thiên Chiến Điện, dưới sự thống trị của siêu cấp thế lực này thì một vị Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn như Mạn Đà La cũng không dám láo xược.

Bởi vì, bọn hắn là chủ nhân của Tây Thiên Chiến Điện, dưới uy danh của vị Tây Thiên Chiến Hoàng kia, một vị Thiên Chí Tôn uy danh vang vọng của Đại Thiên thế giới!

Mà đối với lời cảnh cáo của hắn, hiển nhiên Mạn Đà La cũng đã nghe ra, bất quá nàng không thèm để ý bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Mục Trần là con rể Lạc Thần Tộc, tự nhiên có tư cách vì Lạc Thần Tộc mà chiến, đồng thời hắn cũng là chủ nhân của Mục Phủ, chúng ta thân là thành viên của Mục Phủ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn các ngươi chèn chép Phủ Chủ của chúng ta sao?”

Lời vừa nói ra, lần nữa khiến cho vô số âm thanh xôn xao vang lên, thậm chí ngay cả Lẫm Đông Lão Nhân kia cũng kinh ngạc nhìn qua Mục Trần. Trong lời nói của Mạn Đà La cũng có ý rõ ràng là phụng Mục Trần làm chủ?

Điều này làm cho vô số người đều cảm thấy khó có thể tiếp nhận, bởi vì theo nhận thức của bọn họ có tư cách thu nạp mội vị Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn làm thuộc hạ, chỉ có một loại điều kiện. Người đó phải chân chính là Thiên Chí Tôn!

Cũng chỉ có Thiên Chí Tôn mới có thể áp đảo và khống chế Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn.

Nhưng bây giờ, Mạn Đà La lại nói như không, nàng chấp nhận phụng một vị Hạ vị Địa Chí Tôn như Mục Trần làm chủ, quả thực làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy có chút hoang đường khó có thể tin.

Một vị siêu cấp cường giả Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn, không thể tùy ý nói chuyện phiếm. Bằng không thì đối với thể diện bản thân cũng có chút tổn thương, cho nên cũng không ai cho rằng Mạn Đà La là thuận miệng nói lung tung.

Khuôn mặt Huyết Linh Tử tràn đầy vẻ khó có thể tin, nội tình Huyết Thần Tộc bọn hắn đều khó có thể chiêu thu được một vị Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn, nhưng Mục Trần này, lại có thể làm được?

“Tên hỗn đản này, sao có thể may mắn như thế này?!” Giờ khắc này, trong lòng Huyết Linh Tử tràn đầy ganh tỵ, nếu như Huyết Thần Tộc bọn hắn có thể có được một vị Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn thì đã sớm thống nhất Tiểu Tây Thiên Giới rồi.

Đối với các ánh mắt nhìn xung quanh, Mục Trần cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, kỳ thật hắn cũng rất muốn nói, vị trí Phủ Chủ này của hắn là do Mạn Đà La không có hứng thú cưỡng ép đưa hắn.

Bất quá nếu như Mạn Đà La muốn cho hắn mặt mũi như vậy, hắn cũng chỉ có thể làm ra vẻ mỉm cười, giả bộ một chút cao thâm mạt trắc.

Lẫm Đông Lão Nhân liếc mắt nhìn Mục Trần thật sâu, nếu như việc này là thật, như vậy sau lưng người trẻ tuổi này, hẳn cũng là một thế lực siêu phàm tồn tại.

Hắn là như vậy Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn, tự nhiên rõ ràng ở tầng thứ này đều có một sự kiêu ngạo, nếu như không phải là sau lưng của Mục Trần có một thế lực cường hãn ủng hộ, Mạn Đà La tuyệt đối sẽ không có khả năng cam tâm tình nguyện làm tôi tớ.

“Hôm nay chúng ta sẽ giúp đỡ Lạc Thần Tộc đó là điều không thể tránh, nếu ngươi muốn giúp đỡ Huyết Thần Tộc, thì cứ tiếp tục chiến.” căn bản Mạn Đà La không để ý tới bọn hắn đang suy nghĩ gì, trực tiếp lười biếng nói.

Lẫm Đông Lão Nhân nghe vậy chỉ cười một cái, chậm rãi nói: “Chip phí Huyết Thần Tộc trả lão phu, còn chưa đủ để lại để cho lão phu đối phó với một vị Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn.”

Nghe được lời hắn này, mặt mũi Huyết Linh Tử lập tức trắng bệch.

Đám người Lạc Thiên Thần như trút được gánh nặng thở dài một hơi, tuy rằng bên này Mục Trần cũng là có một vị Địa Chí Tôn Đại Viên Mãn, nhưng bọn hắn hay vẫn không hy vọng song phương đánh nhau, bởi vì cuối cùng, Lẫm Đông Lão Nhân này là Trưởng lão Tây Thiên Chiến Điện...

Tại Tây Thiên Đại Lục này, không có người dám bất kính đối với Trưởng lão Tây Thiên Chiến Điện.

Ánh mắt Mục Trần hơi nghi ngờ liếc nhìn Lẫm Đông Lão Nhân, không quá tin tưởng hắn sẽ đem việc này cho qua...

“Ha ha, bất quá lần này lão phu đến Lạc Thần Tộc, là tộc trưởng Huyết Linh Tử mời, chỉ là ta thuận tay nhận một mệnh lệnh mà thôi.” Trên khuôn mặt già nua của Lẫm Đông Lão Nhân có một nụ cười cổ quái vào lúc này hiện ra.

Khuôn mặt Huyết Linh Tử đều là không nhịn được co quắp khi nghe vậy Lẫm Đông Lão Nhân nói vậy, Huyết Thần Tộc bọn hắn bỏ ra một cái giá to lớn như thế lớn mời Lẫm Đông Lão Nhân đến, kết quả chỉ là hắn tiện đường nên tới đây sau đó nói giá tiền bọn họ bỏ ra cũng không tệ lắm, thuận đường làm tiếp việc...

Mục Trần nhắm hai mắt lại, hắn nhìn chằm chằm vào Lẫm Đông Lão Nhân, chậm rãi nói: “Vậy không biết vị tiền bối này còn có chuyện gì phải làm?”

Lần này Lẫm Đông Lão Nhân cũng không trả lời, chỉ cười híp mắt nhìn về phía Lạc Ly đang trải qua Linh Kiếp, mỉm cười nói: “Chuyện này, còn có liên quan tới nàng, cho nên cần phải đợi nàng trả lời.”

Nhìn thấy thần sắc hắn như vậy, ánh mắt Mục Trần trầm xuống. Mơ hồ cảm giác được một ít bất an, vừa tính nói thì bị Mạn Đà La khẽ gật đầu ngăn lại, hắn cũng liền trầm mặc xuống, xoay đầu lại, chuyển tầm mắt về phía Lạc Ly.

Rầm rầm!

Lúc này Lạc Ly lẳng lặng ngồi xếp bằng trên Bạch Ngọc Thai, chỉ Linh Lực quanh thân của nàng tản ra cực kỳ cường hãn, cái loại Linh Lực cường hãn trình độ này đã vượt qua cấp độ cửu phẩm viên mãn.

Trên bầu trời, trùng trùng điệp điệp Linh Vân hội tụ, thỉnh thoảng có một đạo lôi quang giáng lâm xuống, hung ác vô cùng bổ tới Lạc Ly.

Bất quá loại sấm sét tàn bạo này, mỗi khi tiến vào phạm vi quanh thân Lạc Ly, thì Lạc Hà sẽ gào thét, hóa thành một màn nước to lớn chống cự lại sấm sét.

Hiển nhiên Lạc Hà đang bảo vệ Lạc Ly.

Mà dưới loại thủ hộ này, thời gian dần trôi qua Linh Kiếp vốn cường hang hung hãn cũng vô lực tấn công. Cuối cùng biến thành Linh quang tiêu tán.

Ngay khi Linh Kiếp tiêu tán, một cỗ Linh Lực vô cùng cường hãn. Đột nhiên từ trong cơ thể của Lạc Ly bạo phát ra, phía trên Lạc Hà bỗng xuất hiện vạn trượng làn sóng lớn.

Vô số ánh mắt hâm mộ nhìn trên người Lạc Ly, bởi vì bọn họ biết được, giờ khắc này, Lạc Ly đã đột phá gông cùm xiềng xích. Bước chân vào cảnh giới Hạ vị Địa Chí Tôn!

Đôi mắt đẹp của Lạc Ly, đột nhiên vào lúc này mở ra, con ngươi trong suốt như lưu ly, nhìn vào cứ tưởng như có ngân hà hội tụ vào đôi mắt ấy, cùng lúc đó, bàn tay như ngọc của nàng trắng kết ấn, vô tận nước sông trong Lạc Hà vào lúc này gào thét lên, liên tục không ngừng tụ đến sau lưng của Lạc Ly.

Theo nước sông hội tụ, tất cả mọi người đều nhìn thấy, sau lưng Lạc Ly xuất hiện một đạo thân ảnh vô cùng to lớn hình thành từ nước.

Đạo thân ảnh kia, hết sức yểu điệu, tản ra thần quang như ngọc, hình dạng của nàng dần dần trở nên giống Lạc Ly như đúc, trong mi tâm của nàng, ngưng hiện ra một đường vân giống như ngân hà vậy, tựa như là một dòng sông thần bí, huyền diệu vô cùng.

Dòng sông đường vân thần bí hình thành, tất cả mọi người đềucảm giác được, một quang ảnh mảnh khảnh, tựa hồ bạo phát ra một loại cảm giác mỹ lệ không cách nào hình dung, xinh đẹp đủ để khiến cho thiên địa biến sắc. Thậm chí trên mi tâm của Lạc Ly cũng xuất hiện đường vân dòng sông thần bí kia, vì vậy tia sáng kỳ dị đó nở rộ, khiến cho nhan sắc của nàng vốn khuynh quốc khuynh thành, càng lột xác thành một dạng xinh đẹp không thể hình dung.

Loại xinh đẹp này, làm cho người khác cảm giác rằng nàng chính là xinh đẹp nhất trong trời đất này.

“Đây mới là đệ nhất mỹ nhân của Đại Thiên thế giới!” Vô số ánh mắt chìm đắm trong dung nhan của nàng tự lẩm bẩm.

Trong lúc này, Lạc Thiên Thần cùng với một ít cường giả của Lạc Thần Tộc thì ngược lại, họ khiếp sợ nhìn qua quang ảnh sau lưng Lạc Ly cùng đường văn như dòng sông kia thất thanh nói: “Cái đó là... đó là Lạc Thần Pháp Thân!”

Trong ghi chép lại của Lạc Thần Tộc, Lạc Thần Pháp Thân là pháp thân xinh đẹp nhất Đại Thiên thế giới, một khi tu luyện thành hình, là có thể cùng chủ nhân hỗ trợ lẫn nhau, năm đó Lạc Thần, cũng chính vì vậy mà trở thành đệ nhất mỹ nhân Đại Thiên thế giới.

Chẳng qua là, bọn hắn không nghĩ tới, vạn ngàn năm về sau, người thứ hai tu luyện thành Lạc Thần Pháp Thân người, dĩ nhiên là Lạc Ly!

“Nghe nói điều kiện tu luyện Lạc Thần Pháp Thân cực kỳ hà khắc, không chỉ nói người tu luyện phải có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa thiên phú càng trác tuyệt vô song... Điều kiện như vậy, qua nhiều năm tuế nguyệt Lạc Thần Tộc vẫn chưa có ai tu thành cho tới khi Lạc Ly xuất hiện.” Lạc Thiên Thần dần phục hồi tinh thần lại, sau đó cuồng hỉ không thôi, hắn biết, Lạc Ly đã nhận được Lạc Thần truyền thừa, đợi một thời gian nữa Lạc Thần Tộc bọn hắn sẽ trở lại thời kỳ sáng chói.

Vô số người đang trong cơn say mê nhìn về nàng, quang ảnh sau lưng Lạc Ly dần tiêu tán, nàng ngẩng đầu lên, hướng về phía Mục Trần nhoẻn miệng cười mỹ lệ, đủ để cho được vạn vật biến sắc.

Từng ánh mắt ghen tỵ, nhìn về phía Mục Trần, nếu như không phải trước đó Mục Trần cho thấy thực lực cường hãn, lúc này sẽ có người nhịn không được trực tiếp khiêu chiến hắn.

Phát giác được những ánh mắt địch ý này, khóe miệng Mục Trần cũng nhếch lên, giờ khắc này, hắn tin tưởng, trên cái thế giới này, có một loại nữ nhân, thật sự là kẻ gây họa.

Mục Trần cùng Lạc Ly đang trong tình cảnh tình chàng ý thiếp thì Lẫm Đông Lão Nhân cũng mỉm cười, nói: “Thật không hổ là truyền nhân của Lạc Thần, từ nay về sau, danh xưng đệ nhất mỹ nhân Đại Thiên thế giới, có lẽ đã có chủ sở hữu rồi.”

Đôi mắt đẹp của Lạc Ly chuyển hướng nhìn về phía vị Lẫm Đông Lão Nhân, khẽ khom người, dáng vẻ ưu nhã thong dong, không bởi vì thân phận người này mà thất thố, chẳng qua là bình tĩnh nói: “Không biết tiền bối đến Lạc Thần Tộc ta cuối cùng là có chuyện gì?”

Lẫm Đông Lão Nhân cười cười, sau đó từ trong tay áo hắn móc ra một vật, đó là một quyển trục màu vàng, chỉ là ở trên quyển trục kia, có một cỗ khí tức phát ra dường như áp mọi thứ xung quanh, làm cho mảnh thiên địa này, đều trong khoảnh khắc yên tĩnh lại.

Lẫm Đông Lão Nhân đem quyển trục chậm rãi kéo ra, đồng thời thanh âm khàn khàn nói, vang vọng trời đất.

“Chiến Hoàng có chỉ, phong Nữ hoàng Lạc Thần Tộc, là tân nhiệm thánh nữ của Tây Thiên Chiến Điện ta.”

Thanh âm của Lẫm Đông Lão Nhân rơi xuống, sắc mặt của Lạc Thiên Thần, vào lúc này đột nhiên đại biến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui