Đại Chúa Tể

Thủy tinh Phù Đồ Tháp lẳng lặng đứng thẳng trong lòng bàn tay Mục Trần, mà ở phía trong tháp, là Huyết Linh Tứ đang đứng trên Huyết Ảnh Pháp Tướng, lúc này khuôn mặt cúa hắn tràn đầy vẻ kinh hãi.

Tuy Huyết Linh Tử cũng không biết Thủy tinh Phù Đồ Tháp này cỏ tác dụng gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy một loại khí tức nguy hiểm nồng nặc, nên không chút chần chờ thúc giục Huyết Ảnh Pháp Tướng phá tháp lao ra.

“Nếu như đã vào, thì cũng đừng mơ tưởng ra ngoài được nữa".

Đối với sự giây giụa của hắn, Mục Trần cũng chỉ cười đạm mạc, biến đổi ấn pháp, liền thấy bên trong thủy tinh tháp kia, lại càng có hóa diễm hừng hực bốc lên, thiêu đốt Huyết Ảnh Tử Pháp Tướng.

Sau khi Thúy Tinh Hóa Diễm bốc lên, Huyết Linh Tử sắc mặc đại biến, phát hiện ra, nơi nào hỏa diễm đốt qua, nơi đó Huyết Ảnh pháp tướng của hắn trở nên ảm đạm rồi tiêu tán một cách nhanh chóng.

Cảm giác ấy, giống như những linh lực đang chèo chống Huyết Ảnh Pháp Tướng đều đả mất đi tác dụng.

Mà Pháp Tướng một khi đã không có linh lực chống đỡ, thi có cường đại đến máy cũng sê tiêu tán, khống còn chiến lực.

“Ngọn lửa này...đang phong ấn Linh lực của ta”

Bất quá Huyết Linh Tử cũng có kiến thức không tầm thường, lập tức liền biết, lúc này sắc mặt hắn hoàng sợ khống thôi, linh lực chính lả nguồn gốc của lực lượng, một khi bị phong ấn, dù chĩ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với Huyết Linh Tử mà nói, vẫn là nguy hiểm chí mạng.

Đã mất đi linh lực bảo hộ, dù lả Địa Chí Tồn, cũng sẽ yếu ớt cực kì.

Nhưng Mục Trần nào để ý việc hắn kỉnh hãi, ngọn lửa thủy tinh trong thủy tinh phù đồ tháp chính là do linh lực thủy tinh ngưng tụ mà ra, lực phong ấn cũng là càng thêm bá đạo, cho nên chỉ cần Huyết Linh Tử rơi vào trong đó, chắc chắn sẽ không có đường thoát thân.

Thủy Tinh Phù Đồ Tháp tuy rằng bá đạo, nhưng nếu Huyết Linh Tử duy trì cấn thận từ đầu đến cuối, Mục Trần cũng không dễ dảng gì bắt hắn vảo...

Cái này chính là sai một nước, thua cổ bàn cờ!


Bị thủy tinh hỏa diễm khống ngừng thiêu đốt Huyết Ánh Pháp Tướng chỉ có thề chịu đựng được mấy chục giây ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng tiêu tán, lảm chân thân Huyết Linh Tử cũng bị lộ ra ngoài.

Sau khi Huyết Ảnh Tứ Pháp Tướng tiêu tán, Huyết Linh Tử hoản toản cảm thấy sợ hãi, hắn khống cách nào nghĩ ra rằng, Mục Trần hao tâm tổn trí cũng chắng thể giải quyết được Huyết Ánh Pháp Tướng, nhưng rơi vào thủy tinh phù đồ tháp, lại dễ dàng bị xử lý như vậy.

Àm!

Vì lẽ đó. Huyết Linh Tử nào dám tiếp tục ở lại trong này, linh lực trong cơ thế bộc phát mênh mông, một dòng linh lực Huyết Hả gảo thét, điên cuồng hướng tới vách tường của Thủy tinh tháp mà công kích.

Ô...Ô...Ô...N..G!

Vậy mà lúc này, Thủy tinh hỏa diễm lại một lần nữa gào thét lao tới, trực tiếp đối kháng với dòng Huyết Hà, sau đó dòng Huyết Hà nóng bóng như nham thạch kia nhanh chóng ám đạm, liền bị bốc hơi thành sương máu, dần dần tiêu tán.

Huyết Linh Tứ thấy cánh nảy, toàn thân lạnh toát, cám giác sợ hãi tột cùng dâng lên náo, hắn không tưởng tượng được, tại sao Thủy Tinh Tháp này bá đạo đến thé, một khi rơi vào trong, dù giãy dụa thế náo đều không thể chạy thoát.

Hừng hực!

Thủy tinh hỏa diễm ùn ùn bao phủ, bị hỏa diễm đốt cháy. Huyết Linh Tử có thế cảm nhận rõ ráng, linh lực trong cơ thể hắn bị phong ấn nhanh chóng, nếu còn tiếp tục như thế, chỉ sợ không bao lâu nữa, linh lực của hắn cũng sẽ bị phong ấn hoản toản, mả hắn cũng sẽ vì thế mà mất đi lực chiến đấu.

- Mục Trần, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta có thé giao cho ngươi toàn bộ Chiến Ân, hơn nữa, ta cũng có thể dốc hết tài sản Huyết Thần Tộc, trả cho ngươi 5 ức chí tôn linh dịch.

Dưới sự sợ hãi, Huyết Linh Tử rốt cục không tiếp tục bình tĩnh được nữa, bẳt đầu cầu xin Mục Trần tha thứ.

- Năm ức chí tôn linh dịch?


Mục Trần nghe thế, cũng khê nhíu mảy, Huyết Linh Tử đúng lả không cam lòng chịu chết, trả hết 5 ức chí tôn linh dịch này thì Huyết Thần Tộc cũng sẽ vị vét cạn.

Trá giá cỡ này, dù là một đạo Trung giai Thánh Vặt, cũng sẽ dễ dàng mua được.

Bất quá, Mục Trần cũng không bị xao động, tên Huyết Linh Tử này cáo già, xảo trá ngoan độc, hôm nay vất vả lắm mới tìm được cơ hội giải quyết hắn, lảm sao có thể thả hố về rừng.

Cho nên, hắn chẳng qua lả cười đạm mạc, biến đồi án pháp, hóa diễm bên trong Thủy Tinh tháp càng thêm hừng hực, không ngừng đem linh lực quanh thân Huyết Linh Tử thiêu đốt phong ấn...

Cứ như thế chưa đến máy phút, ánh mắt Huyết Linh Tử trở nên tuyệt vọng, hắn cảm nhận được, lúc đầu linh lực trong cơ thể hắn mênh mông như biển, nhưng giờ đây hoàn toàn yên tĩnh giống như ngủ say vậy

Hắn cám tháy, nếu muốn khôi phục linh lực như lúc đầu, tối thiều cần máy canh giờ, mà nhiều thời gian như thế, chỉ sợ Mục Trần đã sớm giết hắn một vạn lần.

- Mục Trần, ngươi dám giết ta, Huyết thần tộc của ta vả ngươi nhất định sê không đội trời chung! Đến lúc đó, Huyết Thần Tộc cũng sẽ liều mạng tấn công Lạc Thần Tộc, bắt các ngươi trả giá thật lớn. Thời khắc tuyệt vọng, Huyết Linh Tử gằm gừ oán độc.

- Nếu đã nói như thế....

Mục Trần nghe vậy, chỉ cười một cái, lạnh lùng nói: “Đến lúc ấy cứ diệt cả Huyết Thằn Tộc là được”.

Tiếng nói vừa dứt, hắn chẳng do dự chút nảo nữa, vì hắn cảm nhận được linh lực của Huyết Linh Tử đã hoàn toàn bị phong ấn, đúng là thời điểm tốt nhất để chém giết.

Cho nên, trong lòng vừa quyết, chỉ thấy trong thúy tinh phù đò tháp, thủy tinh hỏa diễm vốn đang cháy hừng hực kia lại càng bộc phát thêm, ngưng tự thành một Viêm thủ (bàn tay lửa) lớn, đem Huyết Linh Tử bóp chặt.

Àm! Thủy tinh hỏa diễm càng ăn mòn thân thé Huyết Linh Tử một cách điên cuồng: đã mắt đi linh lực, thân thể cúa hắn cũng không cách nào chống đỡ được nữa. Hỏa viêm trào lên mang theo sức mạnh hủy diệt, máu thịt của hắn hoàn toàn tan râ.


A!

Tiếng kêu thê lương thám thiết của Huyết Linh Tử truyền ra.

Nhưng mà tiếng kêu thảm thiết ấy cũng chỉ duy trì mấy chục giây rồi biến mất, trong thủy tinh phù đồ tháp, thân xác của Huyết Linh Tử hoàn toản bị thiêu hủy sạch sẽ.

Cũng nhờ đa phần linh lực cúa Huyết Linh Tử bị phong ấn, bằng không mà nói, Mục Trần muốn tiêu diệt hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, nói cho cùng, sức sống của Địa Chí Tôn quá mạnh mẽ, dù là máu thịt tan chảy, cũng có thể thúc giục Linh Lực chữa trị.

Nhưng tiếc là, dù có ương ngạnh hơn nữa, một khi đã rơi vào trong Thủy tinh phù đồ tháp này, cũng đều sẽ yéu đuối như vậy thôi.

Phù Đồ tháp này, quả thật là bá đạo...”

Trong lòng Mục Trằn cũng cám thán một tiếng, không trách dù là trong Đại Thiên Thể giới,thực lực của Phù Đồ Cố Tộc cũng mạnh mẽ như vậy, lực lượng huyết mạch như thé, chắc chắn không phải loại tầm thường.

ớ bên trên mặt biến, tiếng kêu thảm thiết trước khi vẫn lạc của Huyết Linh Tử phát ra, cũng trực tiếp làm sắc mặt của những cường giả đang án núp trong bóng tối kia trớ nên kịch biến, một lần nữa nhìn về phía Mục Trần, trong mắt tràn ngập sự kiêng kị.

Bọn hắn không ai nghĩ rằng, thủ đoạn của Mục Trần lại khủng bố như vậy, năy giở mới ngắn ngủi mười mấy phút đã dứt khoát chém giết một vị Thượng Vị Địa Chí Tôn.

Bọn hắn biết, Huyết Linh Tử đã hoàn toàn vẫn lạc, không còn cơ hội sống sót nào, vi bọn họ không cảm ứng được chán động linh lực của Huyết Linh Tử.

Giờ khắc này, những tên cực kì ngang ngược muốn ra tay với Mục Trần lúc trước, đều cảm thấy da đầu run lên, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt bất thiện, bọn hắn làm sao lại không nhìn ra, Mục Trần trước mắt chính là một tên giả heo án thịt hổ!

Ké nào náy sinh ý đồ bất chính với hắn vì coi thường thực lực Hạ vị Địa Chí Tôn, chi' sợ sẽ bị nuốt sống đén mức xương cũng không còn.

- Xem ra tên Mục Trần này, đúng là có tư cách tranh đoạt danh ngạch duy nhất kia...

Những tên này, đều than thở một tiếng trong lòng.

Mà cùng lúc tiếng kêu thê lương thảm thiết của Huyết Linh Tử truyền ra, ở xung quanh quảng trường bạch ngọc kia, vốn là không khí sôi trào bỗng dưng trở nên yên tĩnh, vô số ánh mắt hoảng sợ nhìn qua thân ản trẻ tuổi bên trong màn sáng kia.


Bọn hắn không cách nào nghĩ ra, khoảng thời gian một nén nhang trước, Mục Trần còn bị Huyết Linh Tử áp ché, nhưng ỉiền sau đó cục diện đối chiều,hắn phản kháng mạnh mẽ rồi đem Huyết Linh Tử nhốt trong tháp.

Hơn nữa, nghe tiếng kêu thảm thiết của huyết linh tử, bọn họ đều biết được, chỉ sợ là Huyết Linh Tử đã bị Mục Trần hoàn toàn giết chết.

Kết cục này làm cho bọn họ cực kỳ khiếp sợ, đây chính là Thượng vị Địa Chí Tòn đó, dù là ở trong Đại Thiên Thế Giới, tuyệt đối có thế xem là cường giả nhất lưu!

Mả đặt ở trong Tây thiên Đại Lục của bọn họ, càng có thế xưng bá một phương, được vạn người ngưỡng mộ.

Nhưng trước mắt họ, kẻ mạnh mẽ như vậy lại bị một vị Hạ vị Địa Chí Tôn cực kỳ trẻ tuổi giết chết.

Vô số người lặng lẽ nuốt nước bọt một cái, một lần nữa nhìn về bóng người trẻ tuồi bên trong mản sáng, trong mắt dần dần dâng lên sự sợ hãi, nếu lúc trước có người cho rằng Mục Trần tiến vào chiến trường thượng vị Địa Chí Tôn hoàn toàn là tìm cái chết, nhưng vào thời khắc này, bọn hắn đã hiểu rõ, Mục Trần hoàn toàn có tư cách này.

Hơn nữa, không thế nói trước..-lần này hắn lại có thể trở thành con ngựa ô sáng chói nhất bên trong thượng vi địa chí tốn chiến trường.

Trả qua một trận chiến này, có lẽ sẽ không còn người nào có chút khinh thưởng hắn nữa.

Mà ở lúc vô số đạo ánh mắt kính sợ Mục trần, lạc thiên thần cũng kinh ngạc nhìn tới Mục Trần trong màn sáng, một lát sau hắn mới có thé vát vả binh tĩnh được, miệng run run lấm bấm nói:

- Huyết Linh Tử...chết rồi à?

Rồi sau đó, ánh mắt của hắn đột nhiên đỏ lên, những năm gần đây, Huyết Linh Tử chính là tử địch của Lạc Thần Tộc, Lạc Thiên Thần muốn giết hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng giao thú nhiều năm như vậy, thậm chí không thé giét được, mả còn bị dính huyét độc ăn mòn thân thé, néu không nhờ Viêm Đế ra tay, chỉ sợ hắn đã sớm chết vì Huyết độc ăn mòn.

Hắn còn tưởng rằng, muốn giết chết tên đại địch Huyết Linh Tử này, tối thiết cũng phải chờ Lạc Ly trưởng thành, nhưng nào ngờ tới, hõm nay, hắn lại chết dưới tay Mục Trần.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại nhìn thân ảnh Mục Trần, khuốn mặt già nua lộ ra một nụ cười vui mừng.

-Lạc Ly nếu biết được tin này, có lẽ sẽ rất vui...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận