Đại Chúa Tể

Ông ông..!

Lúc tay Tô Mộ nắm lấy chuôi kiếm rĩ sét phía sau, lập tức một cỗ kiếm khí kinh khủng bộc phát ra, ngạo nghễ trong thiên địa, chỉ thấy mảnh không gian kia, đều bị loại kiếm khí kinh người này cắt ra từng đạo dấu vết.

Hai mắt hắn lóe sáng, nhằm thẳng vào Mục Trần, mà thái độ ôn hòa lúc trước cũng hoàn toàn biến mất.

Tiên lễ hậu binh, lúc trước đã lễ qua, như vậy kế tiếp là binh... bởi vì bọn họ đều là muốn dò xét thực lực của Mục Trần, nếu phát hiện Mục Trần không có tư cách liên minh cùng bọn họ, như vậy sẽ cứng rắn xuất thủ đoạt lại chiến ấn.

Quan hệ ngang hàng hay không, đều là do thực lực quyết định.

Muốn được đối đãi ngang hàng, vậy cần thể hiện thực lực tương xứng.

Mà ở điểm này, Mục Trần cũng giống hắn, cho nên cũng không khó chịu, chẳng qua là gật nhẹ, giọng nói không mang theo gợn sóng: “Vậy thì mời Tô Huynh chỉ giáo”.

Thấy Mục Trần cũng không có vẻ sợ hãi, Tô Mộ cũng khẽ gật đầu, đối với danh tiếng của Mục Trần hiện nay, hắn cũng nghe qua, nên người sau hẳn là có chút năng lực.

Bất quá, chuyện kế tiếp bọn họ cần làm, là đối phó với ba vị thánh tử, sự lợi hại của họ, trên toàn tây thiên đại lục đều là uy danh hiển hách, vì vậy, họ nhất định phải xác nhận Mục Trần có đủ thực lực hay không, nếu như không có, cho dù sau đó tranh đoạt cũng sẽ dẫn tới thất bại, sụp đổ hoàn toàn kế hoạch.

Nếu như vậy, không bằng họ đoạt lại chiến ấn của Liễu Tinh Thần, sau đó dùng chiến ấn đổi bảo vật rồi lui khỏi chiến trường...

Vừa nghe vậy, Tô Mộ cũng không do dự nữa, chỉ thấy tay phải hắn rút ra một thanh thiết kiếm rĩ sét loang lổ, thiết kiếm trong tay trực tiếp chém xuống.

Ong

Trong nháy mắt thiết kiếm hạ xuống, chỉ thấy cả bầu trời phía trước đều rung động tựa như chém qua làn nước, chớp mắt một cái, kiếm quang đột nhiên bộc phát, một đạo kiếm khí ước chừng ngàn trượng vô cùng bén nhọn, xoẹt một tiếng, chém mạnh xuống phía ngọn núi Mục Trần đang đứng.

Phong thái một kiếm này, dường như có thể chặt đứt tất cả chướng ngại trước mắt, đối với một kiếm bén nhọn như thế, dù là thượng vị địa chí tôn, cũng chỉ có thể tạm lánh thế công.

Tô Mộ xuất thủ, hiển nhiên không lưu tình chút nào!

“Lang Gia kiếm tiên, danh bất hư truyền.”

Nhìn đạo kiếm khí gào thét kia, Mục Trần cũng khen một tiếng, chợt tay áo của hắn vung lên, từ phía dưới núi, chiến ý mênh mông phóng lên, trực tiếp biến thành một con huyền vũ chiến linh, chiến linh gào thét, giống như một ngọn núi ngăn trở kiếm ý lại.

Banh!

Kiếm quang hung hăng chém lên người huyền vũ chiến linh, sau một giây, chiến linh phát ra tiếng hét cuồng bạo, chiến ý dũng động, cố gắng ngăn trở, nhưng chiến ý mênh mông lại bị kiếm ý bén nhọn phá vỡ, một vết kiếm hiện ra trên lưng huyền vũ chiến linh.

Một kiếm kia của Tô Mộ, lại có thể xuyên thủng phòng ngự của Huyền Vũ chiến linh!

Xuyên thủng huyền vũ chiến linh xong, kiếm quang tuy mờ nhạt đi rất nhiều, nhưng tốc độ vẫn không giảm, nhắm thẳng vào Mục Trần, dường như không thấy máu không rút lui.

Trong mắt Mục Trần nhanh chóng to dần, mà khi kiếm quang tới phạm vi trăm trượng thì một tòa linh trận hiện ra quanh thân Mục Trần, chín đầu linh lực cự long ngửa mặt lên trời gầm thét, phun ra hơi thở linh lực mênh mông, ầm ầm va chạm vào kiếm quang.

Bành bành!

Kiếm quang gào thét xông tới, chỉ thấy từng đạo hơi thờ linh lực của Cự Long vỡ nhỏ không ngừng, kiếm quang lóe lên, sau mấy nhịp thở, đã xuyên qua Cửu Long Thí Tiên Trận, xuất hiện phía trước Mục Trần, nhắm thẳng vào giữa trán.

“Lợi hại”.

Thậm chí cả Huyền Vũ Chiến Linh cùng Cửu long thí tiên trận đều không thể ngăn cản một kiếm tuyệt thế của Tô Mộ, Mục Trần than thở một tiếng, chợt con ngươi của hắn có ánh sáng thủy tinh hiện ra.

Kiếm quang trong nháy mắt bắn tới, vậy mà, lúc sắp đâm vào trán Mục Trần, thì trước mặt hắn cũng xuất hiện ánh sáng thủy tinh bắn ra, biến thành một tòa tháp thủy tinh tinh xảo to cỡ một bàn tay.

Kiếm quang cùng thủy tinh tháp, va chạm một lần nữa.

Bang!

Thanh âm thanh thúy phát ra, ngọn núi Mục Trần đang đứng, trực tiếp bị cắt thành đá vụn, ầm ầm lăn xuống.

Ánh sáng thủy tinh nở rộ, tầng tầng lớp lớp bao phủ phía trên kiếm quang, rổi sau đỏ kiếm quang khẽ động, rốt cục trở nên hư ảo, biến thành một điểm sáng tiêu tán đi.

Kiếm quan tiêu án, tòa thủy tinh tháp cũng bay về trán Mục Trần, hắn ngồi xuống trên không trung, tay áo vung lên, cả chiến ý lẫn linh trận tiêu tán, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Mộ, mỉm cười nói: “Lang gia kiếm kiếm tiên, danh bất hư truyền”.

Lời ấy cũng không phải giả, một kiếm lúc nãy, cũng đủ thể hiện Tô Mộ này cũng là hàng đầu trong giai tầng Thượng vị Địa Chí Tôn.

Kiếm khí bén nhọn kia, ngay cả chiến linh cùng linh trận của hắn đều không cản được.

“Thanh kiếm kia, có lẽ không đơn giản”.

Mục Trần liếc mắt nhìn thanh kiếm rỉ sét trong tay Lang Gia Kiếm Tiên, thanh kiếm này nhìn qua bình thường, nhưng theo hắn đoán, cái kiếm này, cỏ lẽ cũng là một đạo Trung Giai Thánh Vật sánh ngang với Tinh Thần Trấn Ma Tháp trong tay Mạn Đà La.

Giữa không trung, Tô Mộ nhìn Mục Trần không chút hao tổn, ánh mắt nhìn Sở Môn bên cạnh cũng đều nhận ra vẻ ngưng trọng.

Một kiếm lúc trước, cho dù không phải là kiếm mạnh nhất của hắn, nhưng tuyệt đối không lưu tình, nhưng vẫn bị Mục Trần ngăn cản, hơn nữa quan trọng là, Mục Trần vẫn chưa dùng hết sức.

Do đó có thể nói, kiếm này của Tô Mộ, thậm chí không thể ép Mục Trần lôi ra lá bài tẩy sâu hơn, chỉ làm hắn lộ ra một phần thủ đoạn bên ngoài thôi.

Điểm này, làm cho hai người sinh ra cảm giác sâu không lường được với Mục Trần mới chỉ Hạ vị Địa Chí Tôn này.

“Ta có tư cách chứ hai vị”. Mục Trần nhìn hai người, đứng lên nói.

Tô Mộ gật đầu cười, cho dù là Sở Môn, cũng đều hòa hoãn trở lại, rõ ràng, thực lực của Mục Trần, cũng đáng được họ công nhận.

“Khó trách gần đây Mục huynh đều là bất bại, hôm nay chính mắt nhìn thấy, quả thật không ngoa.” Tô Mộ cùng sở Môn tới gần Mục Trần, ôn hòa cười nói.

Mục Trần cũng nở nụ cười, song phương khách khí nói chuyện một hồi, hắn mới đổi đề tài, nói:”Không biết tiếp theo hai vị định làm thế nào?”

Hắn nói thế, rõ ràng là về 3 vị thánh tử của Tây Thiên Chiến Điện.

Sở Môn nhìn Tô Mộ một cái, nóiTheo chúng ta đoán, có lẽ hiện giờ 3 thánh tử đã dọn dẹp chiến trường, không bao lâu nữa, trong chiến trường này trừ ba người chúng ta, những kẻ khác cũng đều bị đuổi hết ra ngoài.

“Bọn họ muốn quyết chiến một trận...” sắc mặt Mục Trần ngưng trọng, ba thánh tử rõ ràng là muốn dọn dẹp sạch sẽ chiến trường, trách đến lúc quyết định, có kẻ đục nước béo cò.

“Đến lúc quyết chiến, chia người như thế nào” Mục Trần lại hỏi.

Sở Môn gãi đầu nói: “Dựa theo ước định lúc trước với Liễu Huynh, ta sẽ đấu với linh Long Tử, người này thân thể vô cùng mạnh mẽ, cùng một kiểu với ta, đều là cứng chọi cứng”.

“Mà Tô Huynh sẽ ngăn cản Linh Kiếm Tử,trong số Thượng vị Địa Chí Tôn của tây thiên đại lục này, hai người bọn họ đều tu luyện kiếm khí thuộc hàng đỉnh cấp, hai người trong quá khứ cũng có chút ân oán, có lẽ lần này nên giải quyết bằng hết.”

Nói đến đây, Sở Môn cùng Tô Mộ cũng có chút lúng túng nhìn Mục Trần, vì theo đó, kẻ khó đối phó nhất trong số 3 vị thánh tử, Linh Chiến Tử lại giao cho Mục Trần.

“Nếu Mục Huynh cảm thấy không tốt lắm, có thể để Linh Chiến Tử cho ta”. Tô Mộ trầm ngâm một lúc, rồi cắn răng nói.

Hắn cũng biết Linh Chiến Tử mạnh thế nào, thậm chí người mạnh nhất trong số họ là Liễu Tinh Thần đều thua trong tay hắn, cho nên chỉ sợ đổi lại là Tô Mộ hắn lên đối phó, cũng không thể thắng nổi, nhưng nếu hắn có thể trì hoãn chút thời gian, đợi khi Mục Trần hoặc Sở Môn thủ thắng, không biết chừng có thể nghịch chuyển kết cục.

Mục Trần nghe vậy, suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu, cười nói: “Cám ơn Tô Huynh, nhưng ta nếu thay Liễu huynh xuất chiến, thì cũng sẽ nhận trách nhiệm của hắn”

“Hơn nữa...dù ta có không đấu với hắn, chỉ sợ hắn cũng không bỏ qua cho ta”.

Mục Trần cũng cự tuyệt lòng tốt của Tô Mộ, mà thật ra, hắn cũng không quá tin tưởng 2 người này, dù sao 3 đấu 3, vạn nhất Tô Mộ bị làm sao, bị Linh Chiến Tử nhanh chóng làm thịt, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới toàn thế cục, gà thóc đều mất, Mục Trần cũng không muốn thấy tình huống đó.

Thay vì thế, không bằng hắn trực tiếp đấu với Linh Chiến Tử, dù sao cũng không giống bọn Tô Mộ lo lắng, bản thân hắn không sợ hãi Linh Chiến Tử, thậm chí còn mong chờ đấu với hắn.

Bởi vì hắn biết, Linh Chiến Tử là một khối đá mài dao rất tốt, hắn muốn dùng Linh Chiến Tử thử xem, cực hạn của hắn là ở đâu.

Tô Mộ cùng Sờ Môn thấy nụ cười trên mặt Mục Trần, cũng hơi ngẩn ra, vì bọn họ nhận ra được, Mục Trần cũng không có vẻ sợ Linh Chiến Tử chút nào.

“Có lẽ... hắn thật sự có thể đấu lại với Linh Chiến Tử?”

Trong lòng hai người, cũng bị Mục Trần ảnh hưởng, thở phào một cái, có vẻ chờ đợi.

“Như vậy tiếp theo, chúng ta ở chỗ này, đợi cuộc chiến cuối cùng thôi” Mục Trần hướng về hai người cười một tiếng, sau đó liền hướng về phía một mảnh rừng rộng lớn vô tận, ngồi trên một cây cổ thụ, sắc mặc bình tình.

Tô Mộ cùng Sở Môn cũng bay tới hai bên ngọn núi, nhìn về nơi xa, linh lực quanh người không ngừng vận chuyển, biểu lộ nội tâm mênh mông.

Nhật nguyên luân phiên chuyển dời, cứ thế mà qua một ngày...

Cho dù là tĩnh tọa ở đây, nhưng ba người Mục Trần, đều mơ hồ cảm giác được, trong mảnh không gian này, sự sôi động ban đầu, cũng đã an tĩnh lại, rõ ràng nơi đây đã quét dọn xong.

Mặt trời ấm áp treo cao trên đỉnh đầu, ánh mặt trời soi rọi, Mục Trần vốn là hai mắt nhắm nghiền, bỗng dưng mở ra, mà theo đó là Tô Mộ cùng Sở Môn.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía tây bầu trời, không gian nơi đó bỗng chấn động, xáo trộn từng tầng mây, rồi ba đạo lưu quanh như sao chổi xẹt qua chân trời.

Lưu quang nháy mắt dừng lại giữa thiên địa, rồi hóa thành ba đạo nhân ảnh, cách ba người Mục Trần vạn trượng.

Nhìn ba đạo thân ảnh này, ba người Mục Trần cũng chậm rãi đứng dậy, đối mắt nhìn nhau.

Thời khắc này, cả thiên địa như dần dần tối sầm lại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui