Đại Chúa Tể

Tiếng cười thanh thúy động lòng người truyền tới, linh quang bên cạnh Mục Trần tản đi, lộ ra một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều, thiếu nữ chỉ là mặc váy áo màu đen đơn giản, tôn lên chiếc eo thon nhỏ cùng đôi chân ngọc thon dài vô cùng hoàn mỹ, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh tùy ý buộc đằng sau, đuôi ngựa nhảy lên, tản ra sức sống thanh xuân.

Dung nhan của nàng cũng vô cùng đẹp, khuôn mặt luôn mang theo tiếu ý yêu kiều,trong đôi mắt đẹp linh động hiện lên một tia giảo hoạt, khiến người ta nhìn qua là cảm giác được tâm thần sảng khoái.

Mà thiếu nữ này chính là Lâm Tĩnh.

- Ngươi lần này không phải lẻn trốn đi đấy chứ?

. Mục Trần cười híp mắt, nhìn thiếu nữ trước mặt, trêu đùa.

- Không phải!

. Lâm Tĩnh cau mũi, sau đó tránh ra một bước, chỉ thấy sau đó linh quang tản đi, cũng lộ ra một thân ảnh, mọi người nhìn lại thì trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh diễm, mà sau khi nhìn rõ thì mới thấy vẻ kinh diễm này có chút cổ quái.

Bởi vì bóng người này, mặc áo màu trắng, tóc dài phiêu tán, vẻ mặt của hắn tuấn mỹ như yêu, khiến người ta có cảm giác mỹ lệ, nhưng nếu nhìn cẩn thận mới phát hiện ra, con người khiến người ta cảm thấy kinh diễm này thật ra lại là nam nhân.

- Đây là Điêu thúc của ta, cũng là huynh đệ kết nghĩa với cha ta

. Lâm tĩnh kéo tay nam tử tuấn mỹ, hì hì cười một tiếng, sau đó nháy mắt với đám Mục Trần một cái, nói:

- Cỏ phải rất đẹp hay không?

Đám người Mục Trần lúng túng, lời này làm sao mà dám nhận?

Nam tử tuấn mỹ kia nghe thấy lời của Lâm Tĩnh thì cũng hơi méo miệng một cái, nếu người khác nói hắn "đẹp" thì chỉ sợ lúc này hắn đã hung hăng giáo huấn cho một trận, nhưng thiếu nữ bên cạnh này lại khiến hắn không sinh ra nổi tâm tư đó, cho nên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cưng chiều lườm lâm tĩnh một cái.

- haha, có lẽ vị này chính là Võ Cảnh nhị đương gia, Lâm Điêu tiên sinh chăng?

. Bên cạnh tiêu tiêu, Dược Tần tiền bối lại khẽ mỉm cười, hướng về phía nam tử tuấn mỹ cười nói.

Mục Trần nghe vậy trong lòng cũng khẽ động, nghe nói Nhị đương gia Võ Cảnh này cũng xuất xứ từ hạ vị diện, vốn là Thiên Yêu Điêu, sau khi tới đại thiên thế giới thì trải qua nhiều lần tiến hóa, hiện giờ cũng đã trèo lên nhóm Siêu cấp Thần Thú, nói về thực lực thì chỉ sợ không thua gì so với tiên phẩm thiên chí tôn.

- Lâm Điêu ra mắt Dược Lão gia tử

. Khi vị nam tử tuấn mỹ Lâm Điêu kia thấy dược trần thì lại thu liễm một ít lạnh lùng, ôm quyền.

Sau đó, tầm mắt của hắn chuyền hướng tới Mục Trần, ánh mắt quét nhìn một phen, nói:

- Ngươi hẳn chính là Mục Trần?

- Ra mắt Lâm Điêu tiền bối

. Mục Trần gật đầu một cái.

- Quả thật là kinh tài tuyệt diễm, khó trách bằng ánh mắt của Lảm Động cũng đánh giá cao ngươi như vậy

. Lâm Điêu khen nhẹ một tiếng, bằng ánh mắt của hắn dĩ nhiên là nhìn ra Mục Trần nội tình hùng hậu, tuy rằng mới chỉ Linh Phẩm Thiên Chí Tôn, nhưng thành tựu tương lai không chừng cũng có thể đặt chân lên đỉnh đại thiên thế giới này, vấn đỉnh thánh phẩm.

- Chuyện ngươi truyền tin lúc trước chúng ta đều đã biết, đến lúc cần thết, võ cảnh ta sẽ ủng hộ

Lúc này, Dược Trần cũng cười ôn hòa một tiếng, nói:

- Nếu cần thiết,

Vô Tận Hỏa Vực cũng sẽ lên tiếng tương trợ.

Mục Trần nghe vậy khẽ gật đầu, chuyến này tới Phù Đồ cổ tộc rõ ràng là rất nhiều nguy hiểm, tuy nói hắn đã bước vào thiên chí tôn, nhưng nếu Phù Đồ cổ tộc thật sự muốn vạch mặt thì chỉ sợ sức một mình hắn thật quá mức lẻ loi.

Cho nên, trước khi hành động một tháng, hắn đã phái người tới võ cảnh và vô tận hỏa vực, thỉnh động 2 phe siêu cấp thế lực này ảm thầm tương trợ, dĩ nhiên, sự tương trợ này chỉ là đề phòng vạn nhất phù đồ cổ tộc không dựa theo quy củ, nếu không thì Mục Trần cũng không muốn dùng tới.

- Như vậy vãn bối xin cảm ơn, chỉ là sẽ phải thiếu một cái nhản tình

. Mục Trần thi lễ với Lâm Điêu, Dược Trần, nói cảm tạ.

Lúc trước Viêm Đế cùng Võ Tổ đều đã cho hắn một

lần bảo vệ", nhưng mà đó là để cảm tạ hắn đã từng cứu Tiêu Tiêu cùng Lâm Tĩnh, hiện giờ 2 lần bảo vệ đã dùng hết, nếu còn muốn người ta giúp một tay thì dĩ nhiên là phải bắt đầu thiếu nhân tình.

- Người hiện giờ, đã có tư cách thiếu nhân tình rồi

. Lâm điêu cười nhạt, trực tiếp nói thẳng, dõi mắt khắp đại thiên thế giới này, cũng không phải tùy tiện bất cứ ai cũng có thể thiếu nợ nhân tình của những siêu cấp thế lực như vô tận hỏa vực hay võ cảnh bọn họ, có điều Mục Trần trước mắt bằng ấy tuổi đã bước vào thiên chí tôn, tương lai càng cỏ thể đạt tới thánh phẩm, nhân tình như như vậy cũng là đủ ròi.

Mục Trần nghe vậy cũng khẽ gật đầu, nói:

- Nếu sau này có chỗ nào cần tới, vãn bối nhất định sẽ hết sức mà làm

Sau lưng, linh khê cùng long tượng thấy cảnh này cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này bọn họ mới hiểu được tại sao Mục Trần lại mạo hiểm đi tới Phù Đồ cổ tộc, thì ra là có chuẩn bị đến mức này.

Có sự ủng hộ của Võ Cảnh cùng Vô Tận Hỏa Vực, cũng không lo đến lúc đó Phù Đồ cổ tộc sẽ không để ý thể diện mà lấy thế đè người.

Linh khê đưa đôi mắt đẹp vui mừng nhìn Mục Trần, lòng dâng lên cảm xúc, ai có thể ngờ tới, thiếu niên nho nhỏ ngày nào trong Bắc Thương Linh Viện, bất chợt hiện giờ cũng đã có thành tựu, thậm chí còn có thể mời được 2 phe siêu cấp thế lực đứng đầu đại thiên thế giới. Đối diện với cả võ cảnh cùng vô tận hỏa vực, cho dù Phù Đồ cổ Tộc có là một cổ tộc đi nữa, chỉ sợ cũng không dám dễ dàng dây dưa.

- Nếu người đã tới đủ, chúng ta cũng chuẩn bị tiến vào phù đồ giới thôi

. Bên cạnh, Dược lão cười ha hả, nói.

Mọi người nghe vậy đều khẽ gật đầu, sau đó đi về phía giữa quảng trường, nơi đó có chấp sự đón khách của Phù đồ cổ tộc vội vàng nghênh đón, sau đó cũng gọi tới Linh thuyền cao cấp nhất.

Dù sao trên đại thiên thế giới này, địa vị của Võ Cảnh cùng Vô Tận Hỏa Vực cũng không thấp hơn Ma Ha cổ tộc chút nào, hơn nữa, từ cấp độ nào đó mà nói, 2 đại siêp cấp thế lực này còn có Võ Tổ cùng Viêm Đế trấn giữ, dù là ngũ đại cổ tộc cũng phải duy trì sự kiêng kỵ.

về phần 3 người Mục Trần đi thì đều được thơm lây từ Võ cảnh và Vô Tận hỏa vực, ngồi lên linh thuyền cao cấp nhất, dưới đông đảo ánh mắt hâm mộ ngất trời, bay về phía không gian đại môn nơi xa xa.

Tốc độ linh thuyền cực nhanh, chỉ không quá mấy phút là đã tới trước không gian đại môn, sau đó linh thuyền tản ra linh quang, chậm rãi xuyên qua.

Thời điểm khi linh thuyền đi qua không gian đại môn, dường như có một luồng sức mạnh cường đại quét qua, sức mạnh đỏ cường hãn đến mức ngay cả 2 người Dược trần cùng Lâm Điêu cũng hơi ngưng mắt "Đây là đại trận hộ tộc của Phù Đồ cổ tộc". Mục Trần cũng đã phát hiện ra, ánh mắt híp lại nhìn vào trong hư vô, hắn cũng là một vị linh trận tông sư, đương nhiên có thể cảm giác được có một tòa linh trận khổng lồ không cách nào hình dung đang bảo vệ vùng không gian này.

Sức mạnh của tòa linh trận hộ tộc này, có lẽ một vị thánh phẩm thiên chí tôn xuất thủ cũng khó mà phá được.

- Trong đại trận hộ tộc này có rất nhiều thủ pháp, hiển nhiên đã trải qua lớp lớp tiền nhân của Phù đồ cổ tộc không ngừng hoàn thiện

. Hai mắt Mục Trần khép hờ, cảm ứng tòa linh trận hộ tộc kia, một lát sau, ánh mắt chợt ngưng lại.

Bởi vì hắn nhận ra được, bên trong tòa linh trận hộ tộc này có một vài chỗ khiến hắn có cảm giác quen thuộc.

- Là thủ pháp của mẫu thân trong tòa đại trận hộ tộc này, mẫu thân cũng tham gia hoàn thiện nó, hơn nữa dấu vết lại rất rõ ràng, cho nên hẳn là cách đây không lâu

. Ánh mắt Mục Trần không ngừng lóe ra, một lúc lâu sau, khóe miệng hắn chợt hiện lên sự vui mừng khác thường, sau đó tản đi cảm ứng, tránh bị người khác phát hiện, (mẹ nó táy máy tay chân bên trong đại trận rồi)

Khi linh thuyền tiến vào trong không gian đại môn, cảnh tượng trước mắt biến đổi cực kỳ lớn, tựa như vừa tiến vào một thế giới khác, linh lực mênh mông tinh thuần tràn ngập trong thiên địa, khiến cho đủ loại dị tượng xuất hiện.

- không hổ là vùng đất hạch tâm của Phù Đồ cổ tộc

. Mục Trần thấy cảnh này cũng cảm thán một tiếng, nếu thật sự nói đến thì Thượng cổ Thiên cung cũng phái kém mấy phần nội tình so với Phù Đồ Giới này.

Có điều, đây cũng là chuyện không thể làm gì khác, thượng cổ thiên cung chỉ là do thiên đế một tay lập nên, sau đó liền vẫn lạc, trong khoảng thời gian đó càng không ai trông coi đến, bị năm tháng ăn mòn, mà xét lại Phù Đồ Giới thì Phù Đồ cổ tộc đã sinh sống mấy vạn năm, khí tượng tất nhiên là mạnh hơn so với thượng cổ thiên cung.

Linh thuyền xẹt qua chân trời, xuyên qua mảnh không gian này, cứ như thế chừng một nén nhang sau, tốc độ linh thuyền mới chậm xuống, đám người Mục Trần cũng có cảm ứng, đều ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Chỉ thấy, trong tầm mắt, từng dãy núi nguy nga vạn trượng nối liền nhau, trùng trùng điệp điệp, từng tòa hắc tháp to lớn sừng sững, phảng phất như liên miên vô tận, mà bên trong đó, có thể thấy được vô số cung điện cổ xưa tô điểm.

Toàn bộ thiên địa đều tràn ngập một không khí cổ xưa tang thương.

Khi linh thuyền của bọn họ bay đến khu vực này, nơi xa, trong một tòa hắc tháp có mấy đạo lưu quang bắn ra, cuối cùng xuất hiện bên trên linh thuyền.

- Phù đồ cổ tộc - Khổng Không ra mắt Dược lão gia tử, Lảm Điêu tiên sinh

Người phía trước là một vị lão giả mái tóc đen trắng đan xen, khí thái bất phàm, quanh thân tản ra cảm giác áp bách cường đại, hiển nhiên cũng là một vị linh phẩm thiên chí tôn.

- Thì ra là Khổng Không trưởng lão

. Dược trần cùng lâm điêu thấy vậy cũng gật đầu đáp lại.

Ánh mắt Mục Trần quét qua vị Khổng Không trưởng lão này một cái, tầm mắt xẹt qua phía sau, liền ngưng lại, bởi vì hắn phát hiện ra đằng sau đó, có một thân ảnh xinh đẹp cũng đang mở to đôi mắt nhìn chăm chú vào hắn.

- Thanh Sương

Mục Trần nhìn cô gái này, ánh mắt lóe lên một cái, hiển nhiên không ngờ rằng, vừa mới đến phù đồ cổ tộc đã gặp thanh sương.

- Khách quý từ xa tới, kính xin dừng chân nghỉ ngơi một chút!

Đối diện với Dược Trần cùng Lâm Điêu, Khổng Không trưởng lão lại tỏ ra cực kỳ khách khí, ôn hòa cười nói, sau đó tầm mắt hắn quét tới Mục Trần đằng sau, nói:

- Vị tiểu hữu này lại rất lạ mặt, cho hỏi có thiếp mời không?

- Vị tiểu hữu này là bạn của 2 nhà chúng ta, lần này thuận đường cùng nhau tới quan sát thịnh điển.

. Dược Trần cười nói.

Khổng Không nghe vậy, cười gật đầu một cái, chỉ là thần sắc đã nhạt đi một ít, ngay cả thiệp mời cũng không có, hẳn cũng chĩ là đến từ một siêu cấp thế lực tầm thường.

- Chư vị đi theo ta

Khổng không xoay người, hướng linh thuyền về phía một tòa núi nguy nga, nơi đó đình viện thành đoàn, cổ sắc sinh hương, lại là u tĩnh khác thường, hiển nhiên là nơi của khách quý.

- Thanh sương, ngươi dẫn 3 vị khách nhân này tới địa viện đi

Khổng không xoay người nói với thanh sương đằng sau, hiển nhiên là hắn muốn đích thân tiếp đãi đám người Dược Trần, Lâm Điêu, còn đám người Mục Trần không rõ bối cảnh, hắn cũng lười hạ thấp thản phận tiếp đãi.

Sắc mặt thanh sương không đổi, gật nhẹ một cái, sau đó đi phía trước dẫn đường.

Mục Trần hướng về phía đám người Dược Trần, Lâm Điêu gật đầu một cái, liền mang theo Long Tượng, Linh Khê đi theo.

Đoàn người vượt qua đình viện, đến chỗ không người, thanh sương mới chợt dừng bước, đột nhiên xoay người, tức giận khác thường nhìn chằm chằm Mục Trần, nói:

- Cái tên nhà người thật là muốn chết, tại sao lại dám chạy đến chỗ Phù Đồ cổ Tộc chúng ta?

- Thế này ngươi thực sự là tự chui đầu vào lưới rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui