Đại Chúa Tể

Chuyện ở Bách Linh thành cuối cùng cũng hạ màn như vậy, theo kết quả ngoài dự đoán của mọi người. Mà sau khi những thủ lĩnh các phe kia rời đi xong, không có gì bất ngờ là Bách Linh đại lục đã xảy ra một cơn địa chấn.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm vì kết quả này, ai mà ngờ rằng, qua một lần triều vương tế, Bách Linh đại lục này đã đổi chủ.

Mà lần này, chủ nhân của đại lục lại là Bắc Linh minh chưa từng nghe tên.

Phải biết, trước kia trên Bách Linh đại lục, Bắc Linh minh chẳng qua chỉ lá thế lực nhỏ bé một phương mà thôi, căn bản là không đáng nói tới, nhưng vào lúc này đây lại bay thẳng tắp lên trời.

Mặc dù cực kỳ hâm mộ đối với kiều tấn thăng nhảy vọt này của Bắc Linh minh, nhưng tất cả các thệ lực đều hiểu rằng, ai bảo minh chủ Bắc Linh minh Mục Phong kia có bối cảnh cường hãn đáng sợ cơ chứ, mặc dù thực lực bản thân hắn chẳng ra gì, thế nhưng lão bà với con trai hắn, người trước so với người sau càng thêm kinh khủng...

Nghe nói thê tử Thanh Diên Tịnh của hắn chính là đại trưởng lão phù đồ cổ tộc, cho dù xếp giữa tất cả những siêu cấp thế lực trên đại thiên thế giới này cũng phải bài danh hàng đầu.

Mà con trai hắn Mục Trần, tay trắng dựng nghiệp, ngắn ngủi 10 năm đã tiến vào thiên chí tôn, hơn nữa còn chiếm một vị trí riêng trên Thiên la Đại lục - Siêu cấp đại lục, sáng lập ra Mục Phủ, tiến thân vào hàng ngũ siêu cấp thế lực trên đại thiên thế giới.

Bối cảnh như vậy so với Bách Linh vương kia còn mạnh hơn, khó trách lần này ngay cả tông chủ bắc huyền tông - Tần bắc huyền cũng phải chịu thua, chắp 2 tay dâng Bách Linh Đại Lục lên.

Cho nên, sau lưng Bắc Linh minh có 2 con quái vật này hậu thuẫn, những thế lực khác trên Bách Linh đại lục cũng không dám ho he gì, một vài thế lực nhạy bén càng là phái sứ thần tới Bắc Linh minh, tạo một chút ấn tượng tốt trước mặt chủ nhân mới của Bách Linh đại lục này...

Bách Linh Đại Lục, Bắc Linh Cảnh, Tổng bộ Bắc Linh Minh.

Tổng bộ Bắc Linh minh hiện tại thật ra chính là thành chính của Mục Vực khi xưa, nơi đây, chính là nơi Mục Trần lớn lên.

Trong một tòa đình viện u tĩnh trong Mục Phủ*, Mục Trần nằm trên thạch đình, hắn nhìn xung quanh khung cảnh quen thuộc dường như đã khắc sâu trong trí nhớ, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười, toàn bộ thân thể của hắn thanh tĩnh lại, một cảm giác thoải mái chưa từng có tràn ngập khắp thân thể hắn.

(*Phủ này là phủ nhà họ Mục ở mục vực chứ không phải Mục phủ thiên la đại lục nhé)

kề từ thời điểm năm đó rời khỏi Bắc Linh cảnh, Mục Trần lúc nào cũng căng thẳng tựa như dây cung, không ngừng tiến tới, bất kể gặp gian nay hiểm trở thế nào đi nữa, hắn đều mang theo dũng khí trước nay chưa từng có để xông qua.

Bởi vì khi đó hắn biết mình nhỏ yếu, khi đó, thậm chí ngay cả nơi ờ của Lạc ly là Lạc Thần Tộc cũng thuộc tầng thứ hắn không thể nào với nổi, huống chi là Phù Đồ cổ tộc, cho nên, hắn chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước.

Những năm qua, dưới sự cố gắng đó, hắn đã đạt được thành tựu không nhỏ, hiện giờ càng là hoàn thành lời hứa với Phụ Thân trước khi rời khỏi Bắc Linh cảnh...

Mặc dù con đường gian nan, có điều, may mắn là cuối cùng hắn cũng đã thành công...

"Cha, con đã làm được"

Mục Trần nhìn bầu trời xanh thẳm, khẽ mỉm cười, trong lòng tràn đầy một cảm giác vui sướng nhàn nhạt, nhưng mà lúc này nếu có lạc ly bên cạnh hắn thì thật càng tốt.

Vừa nghĩ tới cô gái kia, nụ cười của Mục Trần càng thêm nồng đậm, hắn biết, sở dĩ Lạc Ly tới thái linh cổ tộc trở thành thánh nữ, ngoại trừ phần lớn nguyên nhân là để có thể trợ giúp hắn ra, có lẽ còn có một chút lòng háo thắng của nàng.

Trong hiểu biết của Mục Trần, mặc dù Lạc Ly có dung nhan khiến người ta kinh diễm, nhưng từ trong cốt cách của nàng cũng có một sự kiêu ngạo dị thường mãnh liệt, đó là một sự kiêu ngạo không hề thua kém so với người khác.

Giống như năm đó khi ở trong Linh Lộ, chỉ vì một chút chấp niệm trong lòng mà có thể đuổi giết hắn mấy ngày đêm không nghỉ...

Hiện giờ Mục Trần đã tiến vào thiên chí tôn, có lẽ Lạc Ly cũng vì thế mà cảm thấy một chút áp lực, nàng cũng không phải là một cô gái nhu nhược thích trốn sau lưng Mục Trần, để hắn chống đỡ mưa gió thay mình.

Thứ nàng muốn chính là có đủ thực lực, sóng vai cùng hắn đối mặt với hết thảy cuồng phong bão vũ kia...

"yo, tỉnh lại đi!"

Mà trong lúc Mục Trần đang suy nghĩ về mỗi tiếng cười, mỗi cái nhăn mày của nữ tử tuyệt mỹ tinh khiết động lòng người kia, trước mặt hắn lại có một bàn tay nhỏ bé trắng nõn quơ qua quơ lại, đồng thời cũng có một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai hắn.

Mục Trần phục hồi lại tinh thần, nhìn Đường Thiên Nhi ở trước mắt, cười cười nói: "Thiên nhi tỷ, sao ngươi lại tới đây?"

Đường Thiên Nhi cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh hắn, đùi ngọc mảnh khảnh nhô ra, dài muốt thẳng tắp, kinh tâm động phách, nàng đưa tay khum tay chống ngang tầm mắt*, có chút hoài niệm nhìn khung cảnh xung quanh, nói: "Nơi đây thật là quen thuộc"

(*động tác này ta nghĩ giống như khi che tay trên mắt cho đỡ chói hoặc lấy tầm nhìn)

Dù sao hai người từ nhỏ cũng lớn lên cùng nhau, cho nên Mục phủ này, Đường Thiên Nhi cũng không xa lạ chút nào.

Mục Trần cũng cảm thán gật đầu một cái, chợt cười một tiếng, nói: "tỷ hiện giờ ở lại Vạn Hoàng Linh Viện?"

Đường Thiên Nhi gật đầu, nói:"Ta cảm thấy vạn hoàng linh viện thích hợp với ta, mặc dù không phong quang giống như ngươi bây giờ, nhưng có thể thấy từng đám tiểu tử như chúng ta năm xưa dần dần trường thành, như vậy cũng rất thú vị"

Mục Trần mỉm cười một tiếng, nói:"Cứ làm ra vẻ mình già lắm vậy, tỷ hiện giờ vẫn còn rất thanh xuân nha"

Đường Thiên Nhi hiện giờ so với dáng vè hồi thiếu nữ thì đã thành thục hơn một chút, hơn nữa bởi vì đảm nhiệm vị trí phó viện trưởng vạn hoàng linh viện, cho nên cũng khiến nàng có một khí chất đặc biệt, nếu không thì cũng sẽ không khiến kẻ quanh năm toàn mỹ nữ như Bách Linh vương động tâm.

"Vậy cũng để làm gì?". Đường Thiên Nhi khẽ thợ dài trong lòng một tiếng, sau đó đôi mắt đẹp quét về phía Mục Trần, cười híp mắt nói:"Lạc ly đâu? nàng có khỏe không? Sao lại không đưa về cho mấy người Mục thúc gặp một chút?"

"Nàng tốt cực kỳ, đi tới Thái Linh cổ tộc làm thánh nữ, lần sau nếu có cơ hội thì đưa về." Mục Trần lười biếng duỗi một cái, nói.

Nghe dáng vẻ như oán giận nhưng khóe miệng lại có vẻ tươi cười của Mục Trần, ánh mắt Đường Thiên Nhi hơi ủ rũ, trong mắt thoáng hiện vẻ ảm đạm, chợt nhanh chóng khôi phục như cũ, cười trêu nói: "Còn tưởng là ngươi không theo đuổi được người ta, Lạc ly xuất sắc như vậy làm sao lại coi trọng ngươi chứ?"

Mục Trần bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ta cũng đâu có kém như vậy?"

"Thiên chí tôn còn trẻ như vậy, đúng là rất không kém". Đường Thiên Nhi che miệng cười khẽ, nói:"Sau khi trở về vạn hoàng linh viện, ta phải nói lại với mấy người viện trưởng một chút, ấn tượng của các nàng đối với ngươi rất là sâu sắc đấy, bởi vì Ngũ Viện đại chiến năm đó, danh tiếng đều bị ngươi đoạt đi"

Mục Trần ngẫm lại một chút, cũng thật là tuổi trẻ khinh cuồng.

"Đợi thêm mấy ngày nữa, ta hẳn là phải trở về vạn hoàng linh viện, không biết lần sau trở lại sẽ là lúc nào". Đường Thiên Nhi khép đôi chân dài, đôi mắt đẹp ngưng nhìn bầu trời, hơi chút ảm đạm nói.

"Yên tâm đi, cỏ cơ hội, ta sẽ tới vạn hoàng linh viện thăm tỷ". Mục Trần an ủi,chợt hắn suy nghĩ một chút, lấy ra một ngọc bội, trên đó lóe lẽn linh quang.

"Tỷ cầm lấy ngọc bội tùy thân này, nếu vô tình gặp nguy hiểm, có thể bóp vỡ, đến lúc đó ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới giúp"

Đường Thiên Nhi kinh ngạc nhìn ngọc bội, chợt vươn tay nhận lấy, ngọc bội hơi lạnh, nhưng lại khiến nàng cảm thấy một hơi ấm áp, lúc này mới trịnh trọng nhận lấy, từ trong ngực lấy ra một sợi tơ hồng, tinh xáo buộc vào, cuối cùng thiếp thân đặt trong ngực.

"Coi như ngươi có chút lương tâm". Nàng thản nhiên cười một tiếng, nụ cười rực rỡ động lòng người.

"Chờ ta trước khi đi, chúng ta tìm chút thời gian tới bắc thương linh viện một chút xem..."

"Được"

Đường Thiên Nhi hướng về phía Mục Trần khoát tay áo một cái, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống thạch đình đi xa.

Mục Trần nhìn thản ảnh Đường Thiên Nhi đi xa, khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi nhớ nhung nữ hài làm hắn hồn nhớ mộng thương...

"Cô gái nhỏ này thật ra cũng rất tốt, hay là con cũng rước về làm con dâu cho ta?". Lúc này chợt có một tiếng cười hài hước truyền tới, Mục Trần vội quay đầu lại, liền thấy Thanh Diên Tịnh không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh.

Mục Trần sắc mặt có chút quẫn bách, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Thanh Diên Tịnh cười dịu dàng xoa tóc Mục Trần, nói:"Nếu không thì mau mau mang Lạc Ly về nhà cho mẹ, cô bé đó lần trước ta đã gặp qua, đúng là rất không tồi"

Ngay từ lúc linh ảnh của Thanh Diên Tịnh xuất hiện trên bắc thương đại lục, lúc ấy Mục Trần đã ở cạnh lạc ly, cho nên nàng có ấn tượng khá sâu đối với Lạc ly.

Mục Trần chỉ đành cười khổ gật đầu một cái.

"Đúng rồi mẹ, người có thể xây dựng một tòa truyền tống linh trận khoảng cách cực xa ở Bắc Linh Thành không? tốt nhất là có thể nối thẳng đến tổng bộ Mục phủ ở thiên la đại lục". Mục Trần nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi.

Sau này, khẳng định phần lớn thời gian của hắn sẽ không ờ lại Bắc Linh đại lục, nhưng nếu vậy hắn cũng không quá yên tâm về cha hắn, cho nên tốt nhất là xây dựng một tòa truyền tống trận khoảng cách xa, như thế hắn có thể chiếu cố đến Bách Linh đại lục bất kỳ lúc nào. Nhưng hiển nhiên đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Bời vì khoảng cách giữa Bách Linh đại lục với thiên la đại lục quá mức xa xôi, truyền tông linh trận cấp bậc này, cho dù là Mục Trần hiện tại cũng không có năng lực xây dựng được, cho nên chỉ có thể trông cậy vào Thanh Diên Tịnh.

"Truyền tống trận thông tới thiên la đại lục sao?". Thanh Diên Tịnh suy nghĩ một chút, sau đỏ gật đầu nói "Loại truyền tống linh trận khoảng cách này, sợ rằng chỉ có thánh phẩm đại tông sư mới có thể làm được"

Mục Trần nghe vậy, nhất thời mừng rỡ.

"Có điều loại truyền tống linh trận này cần có một tòa truyền tống phó trận trên thiên la đại lục làm tọa độ không gian, nếu không ta cũng bất lực"

Đối với cái này, Mục Trần cũng không cảm thấy ngoài dự tính, cười nói:"Mẹ, người cũng đừng quên con trai cũng là linh trận tông sư, loại thông thường này làm sao lại không có, ngay từ lúc con rời khỏi Mục Phủ, cũng đã thiết lập một tòa phó trận..."

vừa nói, trong tay hắn ánh sáng chợt lóe, chỉ thấy một viên thủy tinh màu bạc xuất hiện ở trong tay, bên trên viên đá thủy tinh này tràn ngập dao động không gian nồng đậm.

Đây là không gian thạch, vật nhất định phải có khi xây dựng truyền tống linh trận, trong tay hắn là một viên chủ thạch, còn phó thạch đã được khảm vào tòa truyền tống linh trận ở tổng bộ Mục Phủ.

Thanh Diên Tịnh nhận lấy viên không gian thạch này, mỉm cười nóiĐã như vậy, sau nửa tháng ta sẽ có thể xây dựng xong truyền tống linh trận, đến lúc đó con muốn đi lại 2 nơi này cũng không cần phải xuyên qua từng tòa đại lục nữa..."

Mục Trần toét miệng, giơ tay hoan hô.

"Mẫu thân uy vũ"

***

Dịch: zero


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui