Linh lực cường đại như sóng thần trong cơ thể An Nhiên dũng mãnh dâng cao, cự ưng băng lam giang cánh, không khí cũng đóng băng, hàn khí ngập tràn đại điện.
Hàn khí này còn lợi hại hơn cả Băng Huyền Linh Giao.
- Có thể bức phải dùng đến Bắc Minh Kim Văn Ưng, ngươi thua cũng có thể kiêu hãnh.
An Nhiên đạm nhạt cất tiếng, gương mặt nhìn Mục Trần cũng nghiêm túc hơn nhiều, thực lực của hắn hiển lộ khiến nàng cũng sửng sốt, huống gì thực lực chân chính hắn chỉ mới Thần Phách cảnh trung kỳ, đến khi hắn thực sự tiến vào Dung Thiên cảnh, e rằng sẽ siêu đẳng hơn nàng.
An Nhiên luôn nói thực lực vi tôn, vì thế sau khi biết rõ chiến lực của Mục Trần, rốt cuộc nàng không còn giữ lại sự coi thường, chân chính đối đãi với hắn như đối thủ ngang cấp.
- Vậy thỉnh học tỷ chỉ giáo, bất quá ta vẫn chưa muốn nhận thua.
Mục Trần cảm nhận sức mạnh mênh mông kia, hai mắt rực lửa, sức mạnh của hắn trong người tràn trề khiến hưng phấn tột độ, ngửa mặt lên thét lớn, hắn đang cần một hồi chiến đấu thống khoái mạnh mẽ ương ngạnh!
An Nhiên hừ lạnh, luồng sáng lam từ cơ thể toát ra, cự ưng đập cánh, trong một mảnh màu lam, cơ thể An Nhiên nhẹ nhàng dung nhập vào cự ưng.
"Krécc!"
Ngay khi nàng dung nhập vào băng ưng, đôi mắt nó lại trở nên cực kỳ lợi hại, dường như đã có sinh mệnh, hót lên bén nhọn.
Những mảnh băng dần dần thành hình quay quanh cơ thể nó, hơi nước trong không khí đều bị đóng băng.
Tiếng hót lạnh lão vang lên, cự ưng rung cánh, bắn lên cao, những lớp băng trong suốt không ngừng tuôn ra từ cơ thể, nhìn xa xa như một khối băng điêu tinh xảo sống động.
Mà khối băng điêu này còn mang theo khí tức vô cùng nguy hiểm.
- Băng Phong Dực!
Hai cánh vẫy động, hóa thành hai cột sáng rực rỡ băng hàn, điên cuồng lao xuống Mục Trần.
"Pang pang!"
Không khí bị thế công vun vút của nó ép đến nổ bung, hàn khí ngập trời, lớp lớp băng tinh trong suốt hiện ra trên tuyến đường nó lao qua, dường như hình thành một con đường băng tinh.
Mọi người bên ngoài cũng cảm thấy sự đáng sợ trong thế công từ trên cao sa xuống của An Nhiên.
Hung điểu mang theo hàn khí bất tận buông xuống thế gian.
Mục Trần ngẩng lên, đôi mắt tập trung vào cự ưng to lớn, không chút e ngại, ngọn lửa nóng cháy càng lúc càng cường thịnh.
- Sảng khoái đấu một trận xem nào!
Mục Trần khóe môi khẽ cười, tư thái kiệt ngạo, bàn chân giẫm lên đất, thân hình bắn lên, linh lực hắc ám mang theo ngọn lửa bừng bừng bao phủ toàn thân.
"Phừng!"
Linh lực hắc ám điên cuồng bành trướng, từ xa nhìn lại hắn như một cây đuốc đen lao lên không trung, tạo thành cái đuôi lửa đen thui, linh lực lan tỏa, thanh thế kinh người chẳng kém băng ưng.
Trong đại điện to lớn, hai luồng sáng vừa bắn lên, gào thét xông qua, mạnh mẽ đối chiến.
Đám tân sinh kinh động quan sát chiến đấu. Chẳng ai dám đoán Mục Trần có thể không tránh không né chính diện ngạnh đấu với công kích mãnh liệt dữ dội của An Nhiên.
Chu Linh cũng đã kết thúc vòng chiến của hắn, sắc mặt nghiêm trọng nhìn diễn biến vừa xảy ra ở vòng chiến bên kia. Chiến lực Mục Trần bày ra khiến hắn kinh hãi không thôi, thực lực chỉ mới Thần Phách cảnh trung kỳ, nhưng lại bộc phát sức mạnh siêu đẳng hơn xa hắn.
Thạch gia huynh đệ lại tỏ ra âm trầm, Mục Trần hiện tại rõ ràng kinh khủng hơn lúc trước giao đấu với Thạch Kinh Thiên.
- Mặc xác ngươi có thủ đoạn gì, dám chính diện ngạnh đấu với một cường giả Dung Thiên cảnh chân chính, tuyệt đối sẽ không có lợi ích gì!
Hai người nghiến răng, ánh mắt gắt gao nhìn vào quầng sáng nọ.
- Mục ca, cố lên a!
Mặc Lĩnh cũng lo lắng vô cùng nhìn hai công kích đang dần tiến sát vào nhau, bàn tay nắm chặt.
"Ầm!"
Dưới ánh mắt vạn người chú mục, hắc lam hai luồng sáng trong cự điện như hai khỏa thiên thạch trùng kích vào nhau.
Hắc viêm và băng lam điên cuồng tàn phá không gian chung quanh, linh khí trong điện cực kỳ bạo động.
Hàn khí kinh người lan tỏa, thân thể Mục Trần dường như cũng bám vào một lớp trong suốt, hắc viêm hừng hực dường như bị áp chế.
Nhưng hắc việm trong mắt Mục Trần lại bắt đầu chuyển động, cổ họng gầm nhẹ, linh lực hắc ám hỗn loạn, hắc viêm phô thiên cái địa từ trong người thình lình bộc phát.
Tầng băng tinh trên cơ thể nháy mắt tan biến.
"Kwoork!"
Một tiếng hót thanh thúy vang lên, cao ngạo mà uy nghiêm, như vua của loài chim.
Băng ưng khổng lồ nghe thấy tiếng hót đó cũng run rẩy, dù cho nó đã bị luyện hóa, nhưng bản chất trong nó vẫn cảm thấy một loại uy áp khác thường từ trong người Mục Trần truyền ra.
Linh lực hắc ám điên cuồng ngưng tụ trước mặt Mục Trần, dường như đang hình thành một con chim khổng lồ có cánh đen, nó vỗ cánh, hắc viêm tràn ngập.
Linh lực hắc ám bá đạo hình thành xong hắc điểu thần bí liền vọt lên, hắc viêm cuồn cuộn, băng tinh lãnh liệt từ cự ưng nháy mắt bốc hơi.
Đôi mắt băng ưng đã trở nên kinh hãi tột cùng, An Nhiên có thể nhận thấy rõ cái nóng kinh người đang lan tới chỗ nàng.
Cái nóng đó khiến cho linh lực trong người cũng muốn sôi trào, cũng muốn bị thiêu đốt.
- Phá!
Mục Trần hét to dữ tợn.
"Ầm!"
Hắc điểu hư ảo hừng hực hắc viêm, vỗ cánh mạnh mẽ, hắc viêm chuyển động, nổ một tiếng rõ to, phá tan tầng băng giáp cuối cùng của băng ưng, rồi hóa thành một luồng hắc ám xuyên qua.
Hắc viêm cuồn cuộn, sau lưng băng ưng đầy những vết nứt, rồi một tiếng nổ mạnh, lam quang lóe lên, An Nhiên xuất hiện, gương mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Mục Trần chậm rãi tán đi linh lực hắc ám đậm đặc quanh thân, khuôn mặt tuy tái mét nhưng thần sắc lại sáng ngời.
Trong cự điện, hai đạo hào quang lại đột ngột xuất hiện, bao phủ Mục Trần và An Nhiên, rồi hào quang tan mất, hai người lại nhìn thấy mình trở về cự điện đầy người lúc nhúc.
Đám tân sinh đều yên tĩnh, tròn mắt. Không ai tin được chuyện vừa xảy ra.
Chẳng ai ngờ nổi Mục Trần lại mạnh mẽ phá tan công kích đáng sợ cực kỳ của An Nhiên!
- Lợi hại!
Chu Linh thở ra, tán thưởng, tỏ vẻ bội phục. Hắn đã từng giao đấu với Mục Trần trong Linh Lộ, nhưng cũng vì không có ân oán gì, thành ra cũng chưa thể lĩnh ngộ tên kia đáng sợ ra sao. Nhưng từ hôm nay, hắn đã chân chính nhìn thấy tên kia bất phàm.
Mà như thế, càng khiến cho hắn khi đối diện thiến niên khôi ngô kia trở nên áp lực như thế nào.
Huynh đệ Thạch gia thì sắc mặt khó coi, nhưng không mở miệng nói lời nào, hiển nhiên trong lòng đang rất chấn động. Một kích lúc trước của An Nhiên dù cho hai người liên thủ cũng khó mà đỡ nổi, còn Mục Trần chẳng những đỡ được lại còn phá tan nó, mà hắn cũng chỉ mới có thực lực Thần Phách cảnh trung kỳ....
Bọn họ chẳng biết vì sao Mục Trần lại có chiến lực cường hãn như thế, khiến cho trong lòng bất giác sinh ra sợ hãi đối với Mục Trần. Bây giờ họ cũng hiểu ra một điều, dù tên kia nửa đường bị đá khỏi Linh Lộ, không nhận được cơ duyên cuối chặng đường, nhưng hắn vẫn là kẻ khiến cho vô số thiên tài nghiến răng kiên kị: Huyết Họa giả.
- Ha ha, Mục ca thắng rồi!
Mặc Lĩnh và đám người Diệp bang sau một hồi ngây ngốc thì tung hô vang trời, hò reo khí thế. Cô bé Duẫn nhi thì vỗ tay lốp bốp, gương mặt non nớt không giấu vui sướng cười tít cả mắt.
Lạc Li chỉ cười nhẹ, mày liễu như trăng rằm, đôi mắt lưu ly khẽ chớp vui vẻ, càng nhiều sự kiêu hãnh. Tên con trai khiến nàng ngày nhớ đêm mong đích thực bất phàm.
Trong đại điện, hai luồng hào quang xuất hiện, Mục Trần và An Nhiên hiện ra rõ ràng. An Nhiên đã không còn vẻ lạnh lùng băng giá, mà lại thần sắc phức tạp, nàng đứng dậy nhìn sang Mục Trần, rồi quay qua nói với Bạch lão:
- Ta thua!
Đám lão sinh đứng gần đó khóe miệng cũng giật giật, nhìn về phía Mục Trần. Tiểu tử này thật không đơn giản, lại có thể khiến An Nhiên cam lòng nhận thua.
- Tân sinh ở đây cũng có nhiều nhân vật lợi hại a.
Bọn họ không khỏi cảm thán thì thầm với nhau.
Bạch lão cười tủm tỉm, gật đầu, đưa mắt nhìn sang Mục Trần, cười nói:
- Tiểu tử kia, trong cơ thể cũng thú vị đó.
Mục Trần cười, không giải thích gì, tuy hắn không cần che giấu sự tồn tại của Cửu U Tước, nhưng cũng không cần thiết phải lộ ra. Dù sao Cửu U Tước là sinh vật siêu đẳng, hơn nữa con Cửu U Tước trong người hắn đang chuẩn bị tư cách tiến sâu vào Thiên bảng, nếu nó có thể tiến hóa thành công, thì sẽ là cá chép hóa rồng, chân chính trở thành thần thú viễn cổ.
- Đây phần thưởng của ngươi.
Bạch lão búng tay, thủy tinh bài trong tay Mục Trần lóe lên, con số 1500 đã hóa thành 6500...
- Được rồi, toàn bộ khiêu chiến đã kết thúc, vậy thì tiếp theo...
Bạch lão mỉm cười, phất tay lên, không gian uốn khúc, hào quang khởi động, một cánh cửa đồng xanh cực lớn cao mấy trăm trượng từ hư không hiện ra. Cổng lớn chầm chậm mở.
- Bắc Thương linh viện, hoan nghênh mọi người gia nhập.
Tất cả tân sinh đều háo hức nhìn vào cổng lớn, ngay cả chính Mục Trần cũng tim đập liên hồi. Bắc Thương linh viện, thánh địa tu luyện trong lòng vô số thiếu niên....
Rốt cục đã mở rộng cổng lớn chào đón hắn!