Đại Chúa Tể

- Thật sự là Hỏa Viêm Tiên Liên!

Mục Trần mừng rỡ nhìn đóa sen bảy màu trong phiêu du trong dòng dung nham, ánh mắt pha chút sợ hãi. Hắn quả nhiên không đoán lầm, hỏa linh lực nơi này nồng đậm như thế, sinh ra rất nhiều Hỏa Viêm Linh Liên, chắc chắn phải có ít nhất một trong số đó tiến hóa thành công. Chỉ không ngờ bảo vật này không ở trên mặt hồ nóng chảy như đồng loại, mà tách biệt ở riêng một lãnh địa sâu bên trong.

Địa phương này nóng đến mức kim thiết cũng bị nóng chảy hòa tan, lại còn tràn ngập hỏa độc, cường giả Hóa Thiên cảnh cũng không dám tùy tiện xâm nhập. Còn may Mục Trần hắn có Cửu U Hỏa hộ thể, nếu không cũng chỉ đành bó phép cho dù có biết được Hỏa Viêm Tiên Liên ẩn nấp trong này. Lúc đó cũng chỉ biết ta thán buồn bực trở ra.

Mục Trần liếm môi, không dám trù trừ, lắc mình lao đến đóa Hỏa Viêm Tiên Liên.

Thình lình dung nham bên dưới cuồn cuộn nổi lên, một luồng hào quang đỏ sẫm xuyên qua nham thạch với một tốc độ chớp mắt lao tới tấn công hắn.

Mục Trần cả kinh, bàn tay run lên, cửu cấp Phù Đồ tháp lập tức hiện ra bao phủ lấy cơ thể hắn.

"Bang!"

Luồng hào quang đỏ đậm hung hăng va vào cửu cấp Phù Đồ tháp khiến thân tháp chấn động, hắc ám tuôn ra, nhạt màu đi nhanh chóng, rồi bị chấn quay trở về cơ thể Mục Trần.

"Hự!"

Cửu cấp Phù Đồ tháp chui tọt vào cơ thể, Mục Trần hộc máu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đôi mắt kinh hãi nhìn vật thể vừa tấn công mình.

Một con xích xà không lớn lắm, dáng vẻ cũng chẳng mấy uy mãnh, thân thể phủ kín vảy đỏ, một cái sừng lửa bốc cháy ngùn ngụt trên đầu nó, ánh lửa ám kim, dung nham tuôn ra từ cái sừng của nó.

Hình dáng con xích xà này nhỏ hơn Thôn Viêm Mãng lúc nãy nhiều lắm, vẻ cường hãn cũng kém hơn mấy lần, nhưng từ cơ thể nó toát ra khí thế khiến Mục Trần cảm thấy còn nguy hiểm hơn cả lão già áo xám kia.

- Là Thôn Viêm Mãng vương?

Mục Trần kinh nghi thốt lên tên gọi của con xích xà kia, trong lòng than khổ. Hắn sao lại quên mất Hỏa Viêm Tiên Liên quý hiếm như thế nào không có dị thú bảo vệ. Ở phía trên chỉ là Hỏa Viêm Linh Liên bình thường đã có rất đông Thôn Viêm Mãng, huống chi là cực phẩm Hỏa Viêm Tiên Liên.

Khí thế của con Thôn Viêm Mãng này thừa sức sánh ngang cường giả Hóa Thiên cảnh trung kỳ, hơn nữa đang ở địa bàn dung nham nóng chảy, đừng nói là Mục Trần, cho dù là Tô Huyên cũng không dám gây chuyện với nó.

"Xiii"

Thôn Viêm Mãng vương giương đôi mắt tam giác hung tàn ngắm nghía Mục Trần. Thực lực của nó mạnh đến thế này đã bắt đầu có trí tuệ không thấp, cái vẻ mặt của nó nhìn Mục Trần không khác nhìn một con chuột, với thực lực của hắn, trước mắt nó chỉ là món đồ ăn đã ở trong bụng.

Mục Trần không dám nhúc nhích, nhìn thoáng qua Hỏa Viêm Tiên Liên đã gần trong gang tấc, rồi nhìn lại Thôn Viêm Mãng vương, cắn răng quyết đoán lui gấp.

Với thực lực hiện tại hiển nhiên hắn không có cách nào quần thảo với Thôn Viêm Mãng vương trong vùng dung nham cuồn cuộn này, còn do dự nữa thì hắn ở lại đây luôn là cái chắc.

"Vù!"

Nhưng hắn vừa chuyển mình, Thôn Viêm Mãng vương đâu dễ dàng buông tha, đuôi rắn vung lên, linh lực thổi quét kinh người khiến cho dung nham xung quanh đang đổ dồn lại đè nén Mục Trần. Tốc độc của hắn chậm lại tức khắc, rồi không di chuyển được nữa.

Thôn Viêm Mãng vương này lại có thể thao túng dung nham nóng chảy nhuần nhuyễn đến vậy!

Mục Trần toát mồ hôi lạnh, Cửu U Hỏa bảo vệ cơ thể, vừa nhìn lại đã thấy Thôn Viêm Mãng vương xuyên qua dung nham lao thẳng đến.

- Đáng chết!

Mục Trần biến sắc, linh lực trong người vận chuyển chuẩn bị liều mạng.

Thình lình một chấn động cực mạnh từ trong cơ thể truyền ra, một tiếng hót lanh lảnh vang lên.

"Kwoooork!"

Tiếng hót trong suốt vang lên, cỗ khí thế cao ngạo, tôn quý và cường đại không thể che giấu.

Thôn Viêm Mãng vương đang lao tới lập tức khựng lại, đôi mắt đanh ác lại trở nên sợ hãi kinh hoảng tột độ, như gặp phải một cái gì đó rất đáng sợ khủng bố.

Ngay lập tức nó quay đầu định bỏ trốn.

"Ầm"

Một luồng hắc viêm từ trong người Mục Trần tuôn ra, hóa thành một con hắc tước to chừng một trượng, đôi mắt sắc bén lãnh ngạo nhìn con rắn đang quay đầu bỏ trốn, há mỏ phun ra hắc viêm nóng rực xuyên phá dung nham, bao vây Thôn Viêm Mãng vương không cho chạy trốn.

"Xèo xèo!"

Bị công kích, Thôn Viêm Mãng vương đau đớn giãy giụa, phát ra những tiếng rít nhức óc

Hắc tước chẳng quan tâm đến tiếng rên la của nó, chu mỏ hút lấy, lập tức Thôn Viêm Mãng vương bị hắc viêm bao bọc hóa thành một luồng hắc ám chui vào miệng hắc tước.

Mục Trần kinh ngạc nhìn biến cố vừa diễn ra, chăm chú nhìn hắc tước hình thể tao nhã kia, cất giọng hỏi:

- Cửu U Tước?

Hắc tước liếc nhìn Mục Trần, cái đôi mắt đó ngoài Cửu U Tước ra thì còn ai vào đây được.

- Ngươi đã có thể rời khỏi thân thể ta?

Mục Trần kinh nghi tò mò hỏi, dường như Cửu U Tước hồi phục không ít sức mạnh rồi.

- Chẳng qua là linh lực huyễn hóa ra hình thể thôi.

Cửu U Tước vỗ cánh, giọng trầm trầm vang lên trong lòng Mục Trần:

- Vả lại ta đâu có muốn bị ngươi liên lụy mà chết.

Mục Trần bất đắc dĩ cười, cả hai có kết nối huyết mạch, nếu hắn bị Thôn Viêm Mãng vương giết chết, thì Cửu U Tước cũng chết theo.

Hắc tước đột nhiên phẩy cánh, phun ra một luồng hắc viêm, lẩm bẩm:

- Có cái gì đó trong cơ thể Thôn Viêm Mãng vương không bị tiêu hóa.

Mục Trần hơi ngạc nhiên nhận lấy thứ kia, hắc viêm tan đi, để lộ một vật to bằng bàn tay, là một ngân bài làm bằng bạc trắng, khắc hình một con bạch long phi thăng, hào quang dị thường.

- Đó là cái gì vậy?

Mục Trần lật qua lật lại ngân bài khắc hình bạch long, nhưng chẳng thấy được gì quái lạ, suy tư một hồi cũng đành phải cất vào.

Với hình khắc đó, chắc chắn là đồ dùng của Bạch Long Chí Tôn, nhưng tại sao lại ở trong bụng Thôn Viêm Mãng vương thì có thánh mới biết.

Cất đi ngân bài, hắn trở lại chỗ Hỏa Viêm Tiên Liên, hạ xuống một lá sen.

Trong đóa sen, hỏa linh lực tinh khiết bốc cao. Ở chính giữa tim sen là một hạt sen lặng yên lơ lửng.

Hỏa linh lực hội tụ nồng đậm bên trong hạt sen, khiến bề ngoài của nó bóng bẩy xinh đẹp.

- Hỏa Viêm Tiên Liên này hạt sen là của ngươi, ngươi hấp thụ nó xong thì hoa sen đưa cho ta nuốt lấy.

Cửu U Tước tỏ vẻ thích thú nhìn hoa sen, cực phẩm bảo vật như thế này chính là thứ nó cần.

Mục Trần cũng không có ý kiến gì. Hạt sen là nơi ngưng tụ linh lực tinh khiết nhất, dù biết hoa sen cũng không đơn giản, nhưng linh lực cũng rất cuồng bạo, hắn muốn hấp thu phải tốn rất nhiều công sức, mà linh tàng thì có lẽ không có nhiều thời gian như vậy, chi bằng cứ theo lời cho con Cửu U Tước.

- Ngươi mau chóng luyện hóa hạt sen đi, hỏa viêm tiên liên có thể ngăn cách hỏa độc xâm nhập, ngồi lên nó tu luyện cũng dễ dàng hấp thu linh lực hạt sen hơn. Nhân lúc hóa thân của ta còn chưa tan có thể hộ pháp cho ngươi một lát, tranh thủ đi.

Hắc viêm trên thân Cửu U Tước chuyển động, thân hình nó thu nhỏ lại cỡ chừng bàn tay, đậu lên hoa sen.

Mục Trần gật đầu, không câu giờ nữa, vội đoạt lấy hạt sen màu sắc rực rỡ.

Mục Trần nắm lấy hạt sen, hỏa linh lực xung quanh nhất thời hỗn loạn rồi ào ạt đổ tới Mục Trần, hắn vận chuyển Đại Phù Đồ quyết cấp tốc hấp thu.

Hạt sen trong tay hắn tỏa hào quang nhàn nhạt, ấm áp khiến hắn cảm thấy thoải mái, một ít hỏa độc xuyên qua Cửu U Hỏa chui vào người hắn cũng bị tiêu trừ hoàn toàn.

- Vật tốt...

Mục Trần cảm thán khen một tiếng, rồi ngồi lên hoa sen, bình phục linh lực đang nhộn nhạo trong người, rồi mở bàn tay ra, vận chuyển Đại Phù Đồ quyết hút lấy linh lực bốc lên từ trong hạt sen.

Hỏa linh lực tinh khiết tuôn ra, hóa thành luồng linh lực bao phủ lấy Mục Trần, chui vào miệng, mũi.

Làn da Mục Trần cũng trở nên đỏ rực, linh lực trong người nhanh chóng tăng cao nhiệt độ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui