Đại Chúa Tể

Trên đài cao, người thanh niên kia gân cổ ra sức nước bọt tung bay quảng cáo cục đá mà hắn gọi là Đoán Khí Thần Thạch kia, bất quá việc buôn bán cái thứ này thật là quá kém, có nhiều người ôm tâm nghi ngờ, chẳng ai tỏ ra hứng thú với nó, khiến cho hắn cảm thấy thiểu não ủ rũ.

- Vậy cuối cùng là ngươi bán cái này giá bao nhiêu?

Rốt cục có người tò mò hỏi giá, khiến hắn vội vã báo ngay:

- 5000 Linh Binh quang hoặc là 20 Linh Tướng quang.

Nhất thời xung quanh đài im lặng như tờ, rồi như đồng thanh tất cả mọi người đều xì khinh bỉ, trợn mắt nhìn tên kia như một kẻ dở hơi. Cái tên này thiếu linh quang đến mức điên rồi!

Người thanh niên kia giật mình nhìn vô số ánh mắt khinh miệt đó, nhất thời cảm thấy phẫn uất đỏ mặt, cả giận quát:

- Không mua thì thôi!

Hắn cũng không phải là thương nhân, cũng chẳng cần phải cố sống cố chết bán hàng để xoay vốn, thành ra tức giận định cất bảo vật rồi đi sang nơi khác chào hàng thử. Bọn người kia đúng là có mắt chẳng thấy thái sơn, bảo vật trước mặt mà không biết, sau này để xem các ngươi có hối hận không cho biết.

- Khoan đã!

Nhưng hắn vừa định rời khỏi thì một tiếng gọi giật ngược khiến hắn khựng bước lại, nghi hoặc nhìn qua. Ngay lối lên đài là một thiếu niên khá đẹp trai đang tươi cười tiến tới chỗ hắn, theo sau tên kia là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nhìn vào là bắt mê mệt.

- Cái cục đá này ta mua!

Mục Trần mỉm cười nói ngay.

Hai ngày nay vất vả thu hoạch cũng được khoảng 25 khỏa Linh Tướng quang, mà cái số này vốn nên tính là của Lạc Li thì đúng hơn, thành ra Lạc Li cần khối đá bí hiểm này dĩ nhiên hắn sẽ không hà tiện.

- Cái chuyện gì...?

Mục Trần mới vừa nói xong, đám người bên dưới thần tình kinh ngạc hô lên, mọi người khó tin nhìn hắn. Đem 20 khỏa Linh Tướng quang đi mua một khối đá chẳng biết để làm gì? Cái tên kia đầu người óc trái nho à?

- Ngươi muốn mua?

Tên thanh niên bán hàng cũng sửng sốt, hồ nghi nhìn lại Mục Trần. 20 khỏa Linh Tướng quang, cũng không phải bất cứ ai cũng dễ dàng bỏ ra như thế.

- Có bán không?

Mục Trần hơi cau mày, gắt gỏng.

- Bán!

Một tiếng bật ra như phản xạ từ trong miệng tên thanh niên kia. Khó khăn lắm mới có người coi trọng hàng, bỏ qua thì khó mà mong bán được món này.

Lập tức hắn đưa khối đá qua cho Mục Trần, bộ dáng như sợ Mục Trần suy nghĩ lại đổi ý.

Mục Trần cười khì, thuận tay nhận lấy.

"Chíu!"

Thình lình một luồng kình phong bắn tới, hướng thẳng vào bàn tay Mục Trần.

Mục Trần trừng mắt, lật tay thành trảo, linh lực hắc ám bùng lên mang theo hắc viêm tuôn ra ầm ầm cản phá đạo kình phong dồn dập.

"Bùm!"

Một tiếng động nhỏ vang lên, một hanh trủy thủ bị đánh văng đi cắp phập vào một tảng đá, chấn nát tảng đá đó, đồng thời trủy thủ cũng bị gãy ra từng khúc.

Biến cố bất ngờ khiến mọi người đều cả kinh, dời mắt tìm về nơi xuất phát công kích. Từ đằng xa có một đám người hùng dũng tiến tới, gã thanh niên đi đầu tay cầm một thanh trủy thủ lóe ra ánh sáng sắc nhọn, ngón tay múa may chơi đùa linh hoạt.

- Là Hứa Bân của Hắc hội... Hắn muốn làm gì?

Kẻ mới đến dường như có tiếng tăm không nhỏ, vừa xuất hiện đã có người nhận ra.

- Ha ha, khá đấy!

Hứa Bân cười nói ra vẻ tán thưởng Mục Trần, tay vỗ vỗ cười khẩy.

Mục Trần lạnh lẽo nhìn tên kia, sắc mặt có vẻ không tốt. Đối với những kẻ bất ngờ ám toán ra tay không rõ lý do, hắn chẳng ưa một chút nào.

- Vị huynh đệ này, khối đá kia chúng ta cũng rất muốn có, để cho thuận tiện, hay là tặng nó cho chúng ta đi.

Hứa Bân chẳng hề quan tâm đến gương mặt khó chịu của Mục Trần, vẫn mỉm cười nói tiếp:

- Dĩ nhiên cũng do các ngươi mở miệng nói trước, nên ta sẽ bồi thường thỏa đáng, được chứ?

Tuy nói là bồi thường, nhưng cái vẻ của hắn lại tỏ ra như là bố thí.

- Vậy à? Vậy bồi thường 1000 khỏa Linh Tướng quang đi.

Mục Trần đổi sắc ra vẻ thản nhiên nói.

Đám người xung quanh nghe xong nhếch miệng cười, kẻ thì lắc đầu cười nhạo Hứa Bấn. 1000 khỏa Linh Tướng quang, chẳng biết gom hết trong cả doanh trại này có đủ hay không nữa là?

Hứa Bân nghe thấy liền trừng mắt, da mặt giật giật:

- Ha ha, vị huynh đệ đừng nói giỡn, tại hạ Hứa Bân, là người của Hắc hội, mong huynh đệ nể mặt, chúng ta chú ý cái thứ này cũng lâu rồi....

Mục Trần không thèm nghe nữa, quay sang tên thanh niên bán hàng, vươn tay ra nhận lấy khối đá đen.

- Hô hô, huynh đệ đã không muốn tặng cho chúng ta, vậy chúng ta sẽ cạnh tranh vậy, tảng đá này bán 20 khỏa Linh Tướng quang phải không? Ta trả 22 khỏa đây.

Hứa Bân cười nhạt, nói tiếp.

Người thanh niên bán đá khẽ biến sắc. Cục diện này với hắn thật khó xử, chi bằng xem ai mua giá cao thì bán, vậy cũng không đắc tội với ai.

- Huynh đệ này.....

Hắn tỏ ra hơi xấy hổ nhìn qua Mục Trần.

Mục Trần nhíu mày, không ngờ chỉ mua một tảng đá lại phiền phức thế này. Cái bọn kia thật là khó ưa nha.

- 25 khỏa!

Mục Trần mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng tăng giá.

Lập tức khiến cho không ít người xung quanh phải bàn tán. 25 khỏa Linh Tướng quang, dù sao cũng không dễ mà kiếm nha, đó là phải liệp sát 25 con Linh Tướng Hóa Thiên cảnh, cũng không thoải mái chút nào.

Mục Trần có thể lập tức bỏ ra 25 khỏa Linh Tướng quang, hắn cũng không phải cái đèn dầu.

- Ba mươi!

Hứa Bân rốt cục tỏ ra khó chịu, 30 khỏa Linh Tướng quang, đã là phân nửa thu hoạch của bọn họ mấy ngày qua.

- Thôi, chúng ta bỏ đi.

Lạc Li nhẹ nhàng kéo tay Mục Trần, nàng biết 25 khỏa Linh Tướng quang đã là hết giá của phe mình.

Mục Trần trở nên giận dữ, hoàn toàn chỉ còn ác cảm đối với cái gọi là Hắc hội kia.

- Hứa Bân, lâu rồi không thấy, cái tính khó ưa của nhà ngươi vẫn khiến cho người ta ghét như thế.

Bất chợt một tiếng cười gằn từ xa truyền lại, chỉ thấy Vương Thống, An Nhiên và đám người kia chẳng biết từ lúc nào cũng đến chỗ này, người vừa lên tiếng chính là Vương Thống.

- Vương Thống?

Nhìn thấy ba huynh đệ Vương Thống, Hứa Bân nhíu mày, hiển nhiên là biết rõ người mới tới. Hắn bĩu môi, nói:

- Sao chứ? Ngươi cũng muốn tới tranh giành? Bất quá ta nói cho ngươi biết, Đoán Khí Thần Thạch này cũng không phải do ta nhìn trúng, mà là đại ca Mộ Phong Dương để ý. Nếu ngươi cảm thấy đủ cân lượng thì cứ tới.

Hứa Bân khinh thường cười khẩy, ý định đe doa Mục Trần và cả Vương Thống.

- Mộ Phong Dương? Cái tên đánh bại hạng 9 Thiên bảng Khương Thái?

Nghe đến tên gọi đó, Vương Thống hơi đổi sắc.

- Hê hê, tranh thì ta không thích giành, bất quá lúc trước ta còn nợ Mục Trần vài thứ.

Vương Thống có vẻ cũng có khúc mắc gì đó với Hứa Bân, nhưng ngại đắc tội Mộ Phong Dương kia nên cũng không dám đứng ra, nháy mắt với hai huynh đệ, hắn lấy ra một thủy tinh cầu rực lửa cầm trong tay. Bên trong thủy tinh cầu phát ra dao động mãnh liệt kinh người.

Đó chính là thủy tinh cầu chứa đựng Linh Tướng quang!

- Ở đây có tổng công 30 khỏa Linh Tướng quang, cho ngươi vay trước, trả lại sau cũng được!

Vương Thống ruột thì đau nhưng ngoài mặt vẫn cứng. Chừng đó đã là toàn bộ thu hoạch Linh Tướng quang của cả ba huynh đệ.

Hai ngày nay đều đi cùng Mục Trần, dĩ nhiên là hiểu rõ vì chờ đợi bọn họ đi ăn mảnh nên thu hoạch của Mục Trần có hơi kém hơn, nếu mà tên kia đi cạnh tranh thì khó mà giành nổi với hắn.

- Đa tạ! Xem như ta nợ các ngươi một ân tình.

Mục Trần nao nao trong lòng, miệng cười tươi, bất giác hảo cảm đối với ba huynh đệ Vương gia lại trở nên tốt hơn rất nhiều.

- Mộ Phong Dương có thể cũng ở đây, cẩn thận chút.

Vương Thống khẽ nói nhỏ, ánh mắt đầy kiêng dè.

Mục Trần gật gù. Đối với Hắc hội đã không còn nửa điểm hảo cảm. Để xem hôm nay tên nào quấy nhiễu hắn mua viên Đoán Khí Thần Thạch này.

- 35 khỏa Linh Tướng quang.

Mục Trần nhận lấy thủy tinh cầu, mắt không chút tốt đẹp hất mặt nhìn sang Hứa Bân.

- Ngươi....!

Hứa Bân rốt cục nổi cáu. Không ngờ sau khi nói ra tên của Mộ Phong Dương, Mục Trần vẫn chẳng ngại mà làm tới. 35 Linh Tướng quang, chừng đó đã vượt mức cho phép được sử dụng.

Đoán Khí Thần Thạch đúng là có công hiệu đặc biệt, nhưng mà cũng không đáng bỏ ra giá trị lớn như thế.

Mục Trần thấy Hứa Bân không cạnh tranh nữa, búng tay, 35 khỏa Linh Tướng quang bay tới trước mặt người thanh niên kia. Tên kia vội nhận lấy, rồi cẩn thận nhìn hai bên, sau đó mới đưa khối đá cho Mục Trần.

Hai bên đều không thể đắc tội, tốt nhất là cầm chắc linh quang vào tay rồi chuồn gấp cho êm, đỡ bị liên lụy.

Mục Trần nhận lấy khối Đoán Khí Thần Thạch, đưa ngay cho Lạc Li. Người con gái hơi mỉm cười hạnh phúc, vẻ động lòng người lại khiến nhiều kẻ xao xuyến.

- Mục Trần, ngươi muốn cản đường Hắc hội sao?

Hứa Bân thấy đồ vật bị Mục Trần đoạt mất, tức giận uy hiếp.

- Cả tổng bộ Yêu môn của Hạc Yêu ta còn dám đạp bằng, uy hiếp như thế hay là câm đi!

Mục Trần khó chịu nhìn lại Hứa Bân, âm thanh lạnh lẽo:

- Đừng có chọc ta, bằng không trả giá ngươi gánh không nổi đâu!

Hứa Bân nghiến răng trừng mắt, đám người đi theo cùng lúc bộc phát, linh lực hùng hậu tỏa ra.

Ba huynh đệ Vương Thống thấy vậy, lập tức tiến lên đứng cạnh Mục Trần, linh lực thúc giục mạnh mẽ đối đầu với đám người Hứa Bân.

Mua bán vừa thành, song phương đột nhiên lại giương cung bạt kiếm.

Đám người xung quanh liền lui lại một khoảng, tạo không gian cho hai bên đối đầu và cũng tránh văng miểng vạ lây.

Thế nhưng một tiếng vỗ tay lốp bốp lại phá vỡ không khí căng thẳng, rồi một tiếng cười nhẹ nhàng theo tới.

- Hê hê, không hổ danh là tân sinh ưu tú nhất. Bất quá ta không biết cái trả giá mà Hứa Bân không gánh nổi, Mộ Phong Dương ta có đủ năng lực gánh hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui