Đại Chúa Tể

Đã đến những ngày này, không khí Thú Liệp chiến đã bùng nổ sôi động vô cùng, vô số người ra sức càn quét những điểm tụ tập, những người khác đã có thu hoạch kha khá thì cố gắng nhanh chóng tập trung ở trước ải cuối cùng của sự kiện. Họ biết rõ dù có liều mạng thu hoạch được nhiều bao nhiêu, nhưng nếu không vượt qua ải kia thì mọi thứ cũng chỉ là đồ vất đi.

Mà trấn thủ giả của ải cuối năm nay, lại chính là cựu top 3 Thiên bảng ngày nào của Bắc Thương linh viện, cái thời mà cả Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cũng chỉ mới là tân sinh, phải luôn ngước nhìn bọn họ.

Xưa nay Thú Liệp chiến chỉ có một trấn thủ giả. Thế nhưng năm nay lại khó khăn hơn nhiều. Đối diện Tam Đại Tướng, ngay cả Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông liên thủ có qua được hay không cũng chưa biết chừng.

Đa số mọi người đều tỏ ra lo lắng, nhưng đã đến nước này cũng không còn cách khác, có lo thêm cũng chẳng ích lợi gì, cứ đợi đến lúc trận đại chiến kia nổ ra rồi hẵng hay.

Mục Trần dẫn đầu mọi người di chuyển đến cửa ải cuối cùng, dọc đường không hề dừng lại, thậm chí có phát hiện những điểm tụ tập rất khá nhưng cũng bỏ qua. Đối với họ hiện tại, thu hoạch cũng đã xem như rất tốt.

Đẩy cao tốc độ, chỉ một ngày sau họ đã đến được nơi cần đến, đập vào mắt họ là một không khí náo nhiệt phồn thịnh như kinh thành của một quốc gia lớn.

Trên không trung, những tiếng gió vang lên không dứt, mọi người đều đổ về một hướng giống nhau.

Một đỉnh núi đơn bạc sừng sững giữa trời, Mục Trần nheo mắt nhìn biển người đông nghịt trên cao, ánh mắt lóe lên khó hiểu.

Tin tức thu thập dọc đường đi càng lúc càng rõ ràng, hắn đã biết nguyên nhân vì sao Hạc Yêu lại muốn tranh vị với Tô Huyên. Tô Huyên vốn tính tình dịu dàng, chẳng ham tranh đấu, dù nàng có vị trí thứ ba Thiên bảng nhưng cũng chẳng mấy quan tâm. Nếu ai đó có đủ thực lực, muốn cướp lấy thì nàng có thể chủ động tặng cho.

Do vậy Hạc Yêu khiêu chiến chẳng phải vì mơ tưởng đến lợi ích vị trí thứ ba của Tô Huyên.

Mà thật ra muốn mượn cái hành động này để bức Mục Trần biến mất hai ngày qua phải lộ mặt ra. Mục Trần hủy đi tổng bộ Yêu môn đã khiến hắn mất mặt, giờ lại còn đoạt được tinh thể Linh Vương, như thế đã thừa đủ cho Hạc Yêu phải ra tay.

- Muốn đối phó ta mà.

Mục Trần cười nhạt.

- Hạc Yêu lập lôi đài ở chân núi Linh Quang Sơn khiêu chiến học tỷ Tô Huyên, chắc chắn là muốn dụ ngươi qua đó, xem ra hắn cũng rất ngại ngươi bày bố linh trận đặt bẫy như lần trước.

Lạc Li mỉm cười phân tích.

Mục Trần gật đầu, Hạc Yêu thật đúng là cẩn thận, ngại linh trận cường hản của Mục Trần bí mật bố trí, nên tiên hạ thủ vi cường, lấy Tô Huyên làm mồi để câu con cá lớn. Làm vậy thì Mục Trần không thể chờ thêm mấy ngày để bố trí linh trận được.

- Tên kia thật gian xảo.

Vương Thống chép miệng. Ân oán giữa Mục Trần và Hạc Yêu hắn cũng biết, tỏ ra có vẻ lo lắng:

- Hay là để ba huynh đệ chúng ta đến Linh Quang sơn trước xem thế nào. Còn Tô Huyên thì dù sao nơi này cũng là Linh Quang giới, nhiều lắm cũng chỉ trọng thương hạ đài, không nguy tới tính mạng đâu.

Mục Trần lắc đầu, nhìn về phía Linh Quang sơn:

- Không cần đâu! Ở đó là điểm cuối, Hạc Yêu muốn chờ ta, thì trận đó không thể tránh được.

Tuy hắn cũng biết Hạc Yêu vẫn luôn nhẫn nhịn che giấu thực lực, nhưng bây giờ bản thân hắn cũng tinh tiến hơn rất nhiều so với một tháng trước lên tổng bộ Yêu môn. Lúc này Hạc Yêu muốn áp chế hắn có lẽ cũng không dễ dàng đâu.

- Đi thôi!

Mục Trần không nói gì thêm nữa, dẫn đầu đi trước, mọi người lập tức theo sau.

Nơi chân núi kia, người người tấp nập, tòa núi nguy nga vạn trượng đâm thủng tầng mây, tiêu diêu tự tại, cảnh tượng mờ ảo.

Ngọn núi này chính là Linh Quang sơn.

Đỉnh núi được tọa trấn bởi Tam Đại Tướng của Hình điện.

Dưới chân núi là một bình đài rộng lớn, tràn ngập những cái đầu lúc nhúc, đông vô số, âm thanh náo nhiệt vang khắp nơi khiến cả mây mù cũng muốn tan đi.

Mà hiện tại chính giữa bình đài còn có một lôi đài lớn được lập nên, khu vực hoàn toàn trống trải khác biệt vô cùng với biển người xung quanh.

Mọi ánh mắt đều hướng về lôi đài kia, có hai người đang xếp bằng đối diện nhau, một nam một nữ. Nam tử tóc dài màu xanh yêu dị, nữ tữ áo quần trắng tinh, xinh đẹp dịu dàng.

Hai người đều là nhân vật nổi bật hàng đầu Bắc Thương linh viện, thế giằng co dễ dàng trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.

- Hạc Yêu, ngươi đợi đã một ngày, sao còn chưa động thủ?

Tô Huyên nhăn mày lạnh giọng nói, thanh âm đầy ý tứ châm chọc. Thông minh trí tuệ của nàng thừa sức hiểu được nguyên nhân nào Hạc Yêu tới tìm nàng.

Hạc Yêu cười nhạt, nói:

- Tô Huyên, ngươi trước giờ vẫn che chở cho hắn sao, hắn lại trốn tránh không chịu ló mặt ra, ta thấy ánh mắt của ngươi cũng không tốt đâu.

Tô Huyên nhíu mi cười dài:

- Hạc Yêu, sao có thể nói toạc ra như thế nhỉ, vậy ngươi dùng ta để bức Mục Trần hiện thân? Chẳng lẽ sợ linh trận của hắn sao chứ?

Hạc Yêu trừng mắt dữ tợn, nhưng giọng nói vẫn đạm nhạt:

- Ngươi rất quan tâm tới hắn, trước kia ta không chấp một tên tân sinh, còn bây giờ hắn mà dám mò ra, ta sẽ cho hắn hiểu rõ tổng bộ Yêu môn của ta không phải là thứ gì mà hắn có thể phá hủy.

- Hắn có thể giết Linh Vương, ngươi có thể không?

Tô Huyên mỉm cười châm chọc.

Hạc Yêu siết chặt tay, giọng nói vẫn hờ hững:

- Chẳng qua là một con Linh Vương mới sinh mà thôi, vả lại trước đó nó còn bị đông người vây công, hắn là kẻ cuối cùng hưởng lợi, có gì mà đắc ý?

Hai người lời qua tiếng lại gay gặt, nhưng Hạc Yêu vẫn không có vẻ gì sắp ra tay. Mọi người xung quanh cũng không ai thắc mắc gì, vì mơ hồ cũng nhận ra mục đích của hắn, rõ ràng không phải là Tô Huyên, chính là Mục Trần...

Nếu trước khi cái tin tức Mục Trần giết chết Linh Vương kia truyền ra, Hạc Yêu lại xem Mục Trần là đối thủ trực tiếp, thì người ta sẽ nghi hoặc.

Nhưng hiện tại tên kia danh tiếng trong Thú Liệp chiến còn vang dội hơn cả Hạc Yêu, hắn là kẻ đầu tiên trong nhiều năm nay giết được Linh Vương.

Gần đó, Tô Linh Nhi lo lắng nhìn hai người trên lôi đài, bên cạnh còn có Lê Thanh và Quách Hung.

- Hắn muốn dụ Mục Trần ra đây, đánh bại tên kia rồi cướp lấy Linh Vương quang đây mà.

Quách Hung bực bội nói.

- Vậy phải làm sao?

Tô Linh Nhi nghe vậy, nhất thời gấp gáp. Lúc trước Tô Huyên đã nói với nàng, thực lực Hạc Yêu bây giờ rất mạnh, ngay cả tỷ tỷ cũng chưa chắc là đối thủ, Mục Trần nếu tới đây chẳng phải chui đầu vào rọ?

- Chỉ có thể nhìn thôi!

Lê Thanh và Quách Hung đều thở dài chẳng biết làm sao.

Tô Linh Nhi giẫm chân nghiến răng, lần đầu tiên cảm thấy tên Hạc Yêu vô cùng đáng căm giận.

Lưng chừng ngọn núi, trên hai nhánh đại thụ chọc trời, có hai người đang đứng trên đó, tầm mắt xuyên qua mây mù nhìn xuống đám đông bên dưới.

- Thực lực Hạc Yêu tăng lên rất nhiều a, Tô Huyên chắc chắn không phải đối thủ của hắn.

Lý Huyền Thông cất tiếng:

- Không biết Mục Trần có xuất hiện hay không?

Trầm Thương Sinh cười, nhìn lên đỉnh núi cao vút, lẩm bẩm:

- Ba tên kia... cũng rất mạnh, hai người chúng ta phải 2vs3 e rằng chịu không nổi a.

- Tam Đại Tướng.. đứng đầu hẳn là học trưởng Lâm Tranh. Ta có thể đối phó, bất quá cũng chỉ có thể cầm hòa.

Trầm Thương Sinh nhún vai, thở dài.

Lý Huyền Thông trừng mắt, liếc nhìn Trầm Thương Sinh. Hắn có thể thủ hòa với Lâm Tranh? Tên kia là kẻ mạnh nhất trong ba người, là cựu đệ nhất Thiên bảng.

- Ta cũng có thể đối phó một người, thắng thì khó, nhưng cũng không dễ thua.

- Nhưng còn người kia... Dù cả ba trận đều hòa thì cũng tính là chúng ta thắng, nhưng có vẻ như không tìm ra kẻ có năng lực đó. Hạc Yêu... cũng không được.

- Còn hai người nữa rất đáng để chọn.

Lý Huyền Thông nhìn về phương xa, chậm rãi nói:

- Mục Trần và Lạc Li, nhưng chuyện thế này hẳn nhiên nên để nam nhân đứng ra giải quyết.

- Mục Trần à...

Trầm Thương Sinh xoa xoa cằm, mắt nhìn lại bình đài:

- Vậy để xem hắn có xuất hiện không, nếu hắn có thể đánh bại Hạc Yêu, thì người thứ ba sẽ là hắn đi, ta nghĩ cũng sẽ không có ai phản đối. Nhưng nếu hắn bại dưới tay tên kia, vậy thì không cách nào khác, việc đó phải cho Hạc Yêu thử xem.

Lý Huyền Thông khẽ gật đầu, việc này quan hệ đến quyền lợi của tất cả đệ tử ở đây, dù cho hắn không thích Hạc Yêu, nhưng nếu Mục Trần thực sẽ bại, vị trí thứ ba không tránh khỏi phải là Hạc Yêu.

Đột nhiên ngẩng lên, Lý Huyền Thông khẽ nói:

- Hắn đến rồi.

Trầm Thương Sinh cũng gật đầu, hưng phấn nhìn ra xa, vài bóng người đáng bay đến hiện re trong mắt:

- Để xem bây giờ hắn và Hạc Yêu, ai đủ tư cách nhận lấy trọng trách này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui