Đại Chúa Tể

Ba người rời khỏi Tàng linh viện, theo đường cũ nhanh chóng ra khỏi khu rừng thiết thụ gai góc.

Đám người Chúng Viện Minh sớm đã bỏ chạy mất dạng, mà cả ba cũng đã sử dụng được linh lực, do đó khoảng rừng này không còn là trở ngại với họ nữa, chỉ một lát sau đã thuận lợi rời khỏi mảnh rừng tối âm u.

Rời khỏi bóng tối, cảm giác cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn, mà linh lực cũng hồi phục lại hoàn toàn, sức mạnh trở lạnh nguyên bản.

Cả ba thở phào như trút được gánh nặng, cảm giác áp chế linh lực thật khó chịu.

- Thoải mái thật!

Ôn Thanh Tuyền sung sướng thốt lên.

- Hà tất làm quá như thế, trong Linh Lộ chẳng phải đến hai năm không cảm nhận được linh lực sao!

Mục Trần cười nói.

- Chính vì lâu như thế, nên lúc đó hoàn toàn quên mất cảm giác có được linh lực nó sung sướng làm sao.

Ôn Thanh Tuyền mỉm cười trả lời.

Mục Trần gật gù, đột nhiên thần sắc khẽ biến, nhìn ra những khoảng rừng xa xa chung quanh, hắn phát hiện dường như quanh đây có khá nhiều dao động linh lực xa lạ...

Nheo mắt nhìn lại, dường như bên kia vô số đội ngũ đều đang tập trung nhìn lại ba người bọn hắn, ánh mắt đầy tham lam.

- Sao thế nhỉ?

Lạc Li cũng đã chú ý tới đám người kia, tay siết chặt Lạc Thần Kiếm, nàng cũng thấy có điều không ổn.

Ôn Thanh Tuyền chỉ hừ khẽ, chiến thương vàng óng lóe ra, đôi mắt lạnh lùng quét ngang khiến nhiều kẻ bất giác run lên nhìn chỗ khác.

"Véo."

Một tiếng gió vang lên, vài bóng người bay đến, hạ xuống trước mặt ba người, chính là đám Từ Hoang, Tần Nhi... đang chờ đợi bên ngoài này.

Họ nhìn thấy ba người thuận lợi rời khỏi khu rừng kia cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Cuối cùng các ngươi cũng ra đây.

Từ Hoang hoan hỉ reo lên.

- Chuyện gì vậy?

Mục Trần thoáng liếc qua xung quanh, khẽ hỏi. Trước khi bọn họ vào trong kia, thì bên ngoài này hiển nhiên không có nhiều người đến thế.

- Nửa ngày trước, đám người Chúng Viện Minh đột nhiên từ bên trong chạy ra.

Từ Hoang kể lại, ánh mắt nhìn ba người hơi nghi hoặc:

- Do các ngươi đuổi họ ra ư?

Mục Trần gật đầu xác nhận.

- Kinh hoàng!

Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương giật mình thốt lên. Đám người Chúng Viện Minh trốn ra ngoài này cũng có đến 200, mà tên nào tên nấy đều có vẻ từng tu luyện thần quyết luyện thể. Trong môi trường không dùng đươc linh lực, sức mạnh cơ thể của bọn kia rất đáng gờm, thế mà vẫn bị ba người này đánh đuổi chạy như vịt.

- Đám bọn nó chạy ra, ta thấy sắc mặt chúng rất khó coi, nên mọi người nhất trí tạm thời ẩn mình đi. Bọn kia ngay sau đó phao tin tứ phương...

Từ Hoang rành rọt kể lại:

- Bọn họ nói, trong khu rừng thiết thụ này có một tòa Tàng linh viện, bên trong chứa vô số Chí Tôn linh dịch thu gom nghìn năm của Mộc Thần Điện, số lượng cũng hơn vài vạn giọt.

Mục Trần nhíu mày, bọn người Chúng Viện Minh đúng là tâm tư gian xảo, nhận thấy không thể chiếm được kho tàng, thì phao tin khắp nơi chọc gậy bánh xe.

Vài vạn giọt Chí Tôn linh dịch? Bọn kia thật biết tưởng tượng, nhưng hắn cũng biết, ngay khi cái tin tức này truyền ra, mặc kệ thật giả ra sao thì cũng là phiền phức lớn. Chí Tôn linh dịch trân quý thế nào ai ai cũng biết, số lượng mà lên đến vài vạn giọt, đừng nói là đám đệ tử học sinh này, đảm bảo cường giả Chí Tôn nghe thấy cũng tức tốc đi tìm.

Vài vạn giọt Chí Tôn linh dịch, thừa đủ cho một vị cường giả Chí Tôn phát tài.

- Hơn nữa bọn họ còn nói, Chí Tôn linh dịch toàn bộ đều bị các ngươi cướp được, thế mới có đám chó săn rình rập kia, toàn bộ đều chờ đợi các ngươi trở ra. Bọn họ mỗi chi đội cũng không đáng ngại lắm, thế nhưng số người hiện tại đã đông như thế này thì thật đau đầu.

Từ Hoang cất tiếng than thở.

- Hừ! Vài tên khố rách áo ôm mà thôi, có bản lĩnh thì cứ tới đây mà cướp. Nếu thắng được ta thì Chí Tôn linh dịch trong tay ta nộp hết cho hắn, chỉ sợ miệng không đủ to mà chết nghẹn thôi.

Ôn Thanh Tuyền nhếch mép cười khẩy khinh miệt.

Từ Hoang gượng cười, nói chuyện với nàng quả thật lép vế, không hổ là cô gái lãnh đạo chi đội chiếm hạng nhất một thời gian dài, bà la sát này mà đổ quạu thì...

Đám người động nghịt xa xa đột nhiên có mười người bay lên trời, hướng tới vị trí của đám Mục Trần, còn cách khoảng vài trăm trượng thì dừng lại. Cả mười người đều tỏa ra dao động linh lực cường đại, thực lực đều đạt tới linh lực nan, hẳn nhiên chính là mười vị đội trưởng mạnh nhất trong số những chi đội bên kia.

- Mục đội trưởng, tại hạ Trần Nhai, đến từ Linh Nhai viện.

Một gã đội trưởng tiến lên, quần áo xanh tao nhã, gương mặt trắng nõn rất thư sinh anh tuấn, chỉ có ánh mắt đầy tham lam.

Mục Trần thản nhiên nhìn đối phương, ra vẻ như chẳng hề nghe thấy, quay sang nói với mọi người:

- Đi thôi!

- Khoan đã...

Trần Nhai thấy Mục Trần không hề để ý tới mình, sắc mặt khó coi gằn lên một tiếng đầy tức giận:

- Mục đội trưởng, ta biết các ngươi rất lợi hại, bất quá vài trăm chi đội chúng ta ở đây đợi các ngươi đã lâu, nếu muốn ra tay có lẽ các ngươi cũng khó toàn thân trở ra.

- Ngươi muốn gì?

Mục Trần nhìn hắn, hờ hững cất tiếng.

- Ha ha, không có gì, chỉ cần Mục đội trưởng giao Chí Tôn linh dịch cho chúng ta, mỗi người mười giọt thì tự nhiên chúng ta không làm khó các ngươi.

Trần Nhai mừng rỡ vội nói ngay.

- Mười giọt Chí Tôn linh dịch? Ngươi là cái đinh gì?

Ôn Thanh Tuyền lạnh lùng cất tiếng.

Kim chiến thương sáng lên rực rỡ, nhất thời uy áp linh lực kinh khủng tỏa ra khiến cho đám người bên này biến sắc, kinh hãi vô cùng.

- Thần Phách nan?

- Ôn Thanh Tuyền quả nhiên đã đột phá tới Thần Phách nan!

- Thật đáng sợ...

Cảm nhận linh lực dũng mãnh tỏa ra từ cơ thể Ôn Thanh Tuyền, đám người rình rập đằng xa biến sắc, bất giác thấy sợ hãi.

- Mọi người không phải sợ, chúng ta người đông thế mạnh, cho dù nàng là Thần Phách nan, chúng ta đồng loạt ra tay vẫn có thể đả bại được nàng ta.

Trần Nhai quát lớn trấn an tất cả. Hắn biết, nếu đánh mất ưu thế nhân số áp đảo, thì chắc chắn không còn đường lui.

- Óc bã đậu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Ôn Thanh Tuyền lạnh lùng trừng mắt, định xông lên dạy dỗ tên kia, nhưng Mục Trần mỉm cười phất tay ra, tia hào quang bắn tới rồi nhanh chóng to lên, hóa thành pho tượng gỗ to lớn khổng lồ, chính là Mộc Thần Vệ.

- Phế hắn!

Mục Trần chỉ vào Trần Nhai, cười nhạt.

"Đùng!"

Mộc Thần Vệ lập tức lao lên, chân giậm mạnh lên mặt đất để lại những lỗ thủng to tướng, cái bóng khổng lồ nhanh chóng phủ lấy Trần Nhai.

Áp lực ập tới, Trần Nhai biến sắc, vội vàng vận linh lực hết cỡ, tung một luồng công kích linh lực mạnh mẽ bắn về phía Mộc Thần Vệ.

Nắm đấm khổng lồ của Mộc Thần Vệ từ trên cao bổ xuống, chấn nát luồng công kích kia, thuận đà đập vào thân thể bé nhỏ của Trần Nhai.

"Bùm!"

Một tiếng vang nho nhỏ, thân thể Trần Nhai như lá rụng về cội cắm thẳng xuống mặt đất, để lại một cái hố lõm sâu. Trần Nhai quằn quại nằm im trong hố, máu me bê bết, không biết sống chết.

- Các ngươi dám?

Chín gã cao thủ linh lực nan đi cùng Trần Nhai biến sắc tức giận quát lên.

"Vèo!"

Nhưng họ cũng chỉ kịp quát lên, thì đã thấy bóng dáng yểu điệu thướt tha của Ôn Thanh Tuyền xuất hiện ngay trước mặt, theo đó là thương ảnh sắc bén vô song.

"Vụt! Vụt! Vụt!"

Ba gã cao thủ linh lực nan xấu số nháy mắt rơi rụng, máu tươi tóe ra trên thân, từ không trung ngã xuống.

"Xoẹt!"

Cùng lúc đó, một tiếng rút kiếm vang vọng, công kích như hồng thủy quét tới, để lại vài vết cắt đầy máu, ba tên cao thủ linh lực nan khác ôm cánh tay bi thương bay lui, sắc mặt đầy kinh hãi, máu từ cánh tay tuôn ra ào ạt.

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Mục Trần cũng không chậm, gương mặt hắn nhanh chóng hiện ra trong đôi mắt của ba gã cao thủ linh lực nan còn lại, hắc lôi lóe ra dữ tợn, quyền kình hờ hững tung ra, nhanh như chớp giật đập vào lồng ngực cả ba người.

Ba bộ ngực lõm vào, tiếng xương rạn nứt khe khẽ, cả ba la lên một tiếng thảm thiết văng ngược đi, thân hình cắm sâu vào vách núi gần đó.

Nhất thời trong vùng lặng ngắt như tờ.

Mười cao thủ linh lực nan chỉ vừa đối mặt đã bị ba người kia hạ gục trong nháy mắt.

Thế công sấm sét khiến cho vô số thành viên các chi đội ngũ đang rình rập hoàn toàn bị động không kịp làm gì cả.

Mục Trần đứng giữa không phủi phủi hai bàn tay, lớn tiếng quát:

- Còn ai nữa?

Độc kế của Chúng Viện Minh cũng không đơn giản, hắn biết tỏng nên không chọn cách tránh né, chỉ càng khiến cho phiền phức liên miên không dứt. Chi bằng chính diện nghênh địch, khiến cho bọn ngu xuẩn bị giật dây kia sợ hãi kinh hoàng, cường thế bạo lực chấn nhiếp mấy tên bị tham lam làm cho mờ mắt này.

Ngữ khí coi thường tất cả của hắn khiến cho không ít kẻ cảm thấy sợ hãi ra mặt, không tên nào đủ can đảm lên tiếng trả lời.

Ba người đứng giữa không, hiên ngang tàn nhẫn, Mộc Thần Vệ khổng lồ sừng sững phía sau, khí thế áp bách đáng sợ khiến người ta không dám kháng cự.

Bọn họ đã biết chênh lệch giữa họ và ba người kia là kinh khủng thế nào, nhân số đông đúc cũng không bù lại được...

- Kẻ nào thèm muốn Chí Tôn linh dịch trong tay chúng ta cứ việc tiến lên, nhưng ta báo trước một câu, mặc dù giết người cũng hơi phiền toái, nhưng ta đủ thủ đoạn để phế các ngươi ngay tại đây...

Tiếng quát hờ hững của Mục Trần văng vẳng vang lên khiến kẻ khác lạnh gáy.

Tất cả im thin thít như ve sầu đêm đông.

Mục Trần lạnh lùng liếc nhìn đám đông xa xa, thanh âm lạnh lùng lại cất lên:

- Về phần đám chuột nhắt Chúng Viện Minh, thủ đoạn này vốn vô dụng, lần sau nên tự mình ra mặt đi.

Dứt lời, hắn vung tay thu hồi Mộc Thần Vệ, lắc mình lướt đi. Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền và mọi người cũng nhanh chóng bay theo. Lúc này không có bất kỳ kẻ nào dám mở miệng ngăn cản.

Sau khi đoàn người Mục Trần đi khuất bóng, đám đông tụ tập trong rừng rậm chỉ biết thở dài bất lực, rồi nhanh chóng đường ai nấy bước, thật sự vẫn còn đánh giá chưa đúng về hai đội ngũ đáng sợ kia.

Một chỗ nào đó trong vùng núi rừng bạt ngàn, Mặc Ngư nhìn theo bóng dáng Mục Trần bình an bỏ đi mà tức đến xanh mặt, giận dữ nện chân xuống đá cứng, gằn giọng điên tiết.

- Mục Trần, chớ vội đắc ý! Ta sẽ khiến ngươi phải ói ra toàn bộ các thứ mà ngươi lấy được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui