Đại Chúa Tể

Đã từng hợp tác với Ôn Thanh Tuyền, Mục Trần biết rõ đội ngũ đó mạnh mẽ ra sao. Dù cũng chưa thấy bọn họ dốc hết sức chiến đấu thì kinh khủng cỡ nào, nhưng hắn phải thừa nhận, nếu đánh nghiêm túc bản thân hắn cũng không thể nắm được phần thắng nào cả.

Con phượng hoàng kiêu ngạo của Vạn Hoàng linh viện đâu chỉ có dung nhan khuynh quốc khuynh thành? Thiên phú của nàng thừa đủ để cho bao tên nam nhi mày râu phải xấu hổ cúi đầu.

Dù cho cường giả xuất hiện trùng trùng điệp điệp, nhưng có thể chống cự được Ôn Thanh Tuyền e rằng không quá một bàn tay, huống gì có thể khiến nàng ta gặp phiền toái, Mục Trần thật sự không thể nghĩ ra kẻ nào lại có được năng lực đó.

Ôm tâm tình nghi hoặc, bọn họ liền nhanh chóng phân ra thăm dò tin tức, rồi một cái tên xa lạ lọt vào tai.

Tiêu Hoàng!

- Tiêu Hoàng? Kẻ nầy là ai?

Từ Hoang nghi hoặc, cái tên này từ khi bước chân vào đại tái chưa bao giờ nghe thấy.

- Gã đại thủ lĩnh thần bí của Chúng Viện Minh chính là Tiêu Hoàng.

Lạc Li giải đáp.

- Chúng Viện Minh?

Từ Hoang biến sắc. Giữa họ và Chúng Viện Minh rất rõ ràng, chỉ có là kẻ địch. Nhưng di tích Mộc Thần Điện ba gã thủ lĩnh bị Mục Trần đánh te tua bỏ chạy tứ tán, không ngờ vẫn còn nhân vật lợi hại đến thế.

- Nhưng Tiêu Hoàng có lợi hại cũng khó có thể khiến cho Ôn Thanh Tuyền gặp phiền toái lớn mới phải? Thực lực nàng ta chỉ có thể tìm ra kẻ chống cự được vài trăm hiệp, chứ nào có ai đủ sức vây khốn.

Mục Trần nhíu mày.

- Ta nghe nói bị vây hãm không chỉ một mình Ôn Thanh Tuyền, mà cả Tần Nhi, Nhạc Nhi và hai chi đội còn lại của Vạn Hoàng linh viện...

Lạc Li chợt im lặng, khẽ liếc Mục Trần, nói tiếp:

- Hơn nữa gã Tiêu Hoàng kia cũng là Linh Trận sư, thành tựu cũng rất khá.

- Ồ?

Mục Trần híp mắt lại, thật là ngoài dự đoán.

- Xem ra lúc trước ở Tàng linh viện, cái thứ có thể ngăn tác dụng của cấm linh trận mà bọn Mặc Ngư dùng hẳn là tác phẩm của gã này.

Ánh mắt Mục Trần lóe lên kỳ lạ, linh trận được khắc trong đĩa ngọc kia rất ảo diệu, người chế tạo ra nó cũng không phải tay mơ. Tiêu Hoàng này năng lực rất lớn.

- Căn cứ vào thông tin truyền đi, Ôn Thanh Tuyền bị Tiêu Hoàng bày ra một linh trận rất khó đối phó nên không thoát thân được.

Lạc Li nói.

- Chỉ cần thành tựu của hắn chưa đạt tới Linh Trận đại sư, tuyệt đối không vây được Ôn Thanh Tuyền. Nhưng mà bên cạnh Ôn Thanh Tuyền còn có người khác, tất khó mà dẫn họ cùng thoát đi được.

Mục Trần trầm ngâm. Với tính cách của Ôn Thanh Tuyền, dĩ nhiên sẽ không bỏ đồng bạn một mình thoát thân.

- Tiêu Hoàng này thủ đoạn thật gian xảo.

Mục Trần thản nhiên nói.

Lạc Li gật đầu, dù sao thân bị vây trong linh trận, người đông không chiếm được ưu thế mà đôi khi còn là sự trói buộc. Chỉ cần Ôn Thanh Tuyền trong lòng còn không nhẫn tâm, thì chắc chắn sẽ cố gắng đến cuối cùng.

Và đó chính là điểm Tiêu Hoàng muốn thấy.

- Nghe nói Ôn Thanh Tuyền đã bị vây ba ngày, nhưng Tiêu Hoàng kia rất lạ là chỉ vây không đánh.

Lạc Li nghi hoặc nhẹ giọng nói.

Mục Trần nhăn mày trầm tư:

- Ta nghĩ... mục tiêu của hắn không chỉ có Ôn Thanh Tuyền.

Từ Hoang ngẩn ra, lẩm bẩm:

- Không chỉ Ôn Thanh Tuyền? Chẳng lẽ....

Ân oán của họ và Chúng Viện Minh rất rõ ràng, mấy chuyện tốt trong Mộc Thần Điện của bọn kia đều bị họ phá rối tung lên, ba vị thủ lĩnh đến cuối cùng còn bị Mục Trần đánh thê thảm bỏ chạy trối chết. Thù oán cỡ đó không nhỏ tí nào, có lẽ đại thủ lĩnh Chúng Viện Minh cũng khó nuốt trôi.

Do đó, mục tiêu không chỉ Ôn Thanh Tuyền, vậy thì mũi nhọn chắc chắn chỉ còn lại chính họ mà thôi.

- Tiêu Hoàng đối phó Ôn Thanh Tuyền, chỉ vây mà không công, một phần do thực lực Ôn Thanh Tuyền, nhưng phần nhiều chính là muốn dụ chúng ta tiến vào. Ha ha, Tiêu Hoàng này há mồm cũng to thật.

Mục Trần cười lành lạnh.

- Chúng ta làm gì đây?

Từ Hoang sốt sắng hỏi.

Mục Trần suy nghĩ, giọng vẫn bình tĩnh:

- Người ta đã chờ chúng ta ở cửa, dĩ nhiên không nên làm họ thất vọng. Vừa đúng lúc chúng ta đang rất cần số điểm cực lớn, có lẽ đám Chúng Viện Minh này đủ cho chúng ta ăn no vỡ bụng chết mới thôi.

Chuyện thế này dĩ nhiên Mục Trần không tránh né. Hắn còn nợ Ôn Thanh Tuyền lời hứa đưa nàng trở về vị trí đệ nhất. Kẻ địch đã bày trận khiêu chiến, hắn cũng không cách nào tránh né, e rằng với danh tiếng Ôn Thanh Tuyền và Tiêu Hoàng, chuyện này đã trở nên hấp dẫn cực kỳ, giao phong của họ phải khiến vô số người chú ý.

- Được!

Cả ba người đều phấn khích tán thành. Bọn họ cũng biết Chúng Viện Minh chắc hẳn phải có long đầm hổ huyệt mớ khiến Ôn Thanh Tuyền bị vây khốn, nhưng mấy tháng nay có Mục Trần dẫn dắt, hiểm cảnh nào còn chưa xông qua? Hơn nữa, họ cũng không cho rằng Mục Trần lại thua cái tên đại thủ lĩnh Chúng Viện Minh kia.

Lạc Li cũng gật. Nàng và Ôn Thanh Tuyền nói gì thì cũng có giao tình, nay bạn hữu gặp khốn cảnh, dĩ nhiên phải bỏ sức giúp đỡ.

- Đi!

Không ai phản đối, Mục Trần lập tức dẫn đầu lao đi.

Cả ngày sau đó, bọn họ không hề dừng lại, thúc giục tốc độ lên đến tận cùng nhanh chóng hướng về dải đất trung tâm.

Càng tiếp cận vùng trung tâm bao nhiêu, họ càng nhìn thấy rõ sự hỗn loạn diễn ra khắp nơi. Số lượng các đội ngũ dồn về đây càng lúc càng đông, thực lực ai nấy đều không tầm thường, tất cả đều tham lam mà cảnh giác, như một thùng thuốc nổ chỉ chực chờ có mồi lửa là bùng phát.

Vì thế, chỉ cần va chạm xích mích nhau thậm chí với những lý do không đâu, tiếp theo sẽ là đại chiến kịch liệt.

Muốn đi tiếp, phải đánh bại đối thủ, chỉ có kẻ chiến thắng mới đủ tư cách bước tới một bước.

Khôn sống dại chết, câu nói đó thể hiện rất đầy đủ ở đây.

Trong sự hỗn loạn này, chi đội của Mục Trần cũng gặp phiền phức, vài đội ngũ tự thấy thực lực không kém liền chú ý đến họ, tham lam xông lên khiêu khích. Mục Trần thì chẳng chút khách khí, bất kể đội ngũ nào dám giáp mặt hắn đều bị nghiền nát áp đảo, rồi phải dâng phân nửa số điểm trong Viện Bài cho hắn.

Đám dê béo tự dâng lên tận miệng, không tội gì lại không xơi, chỉ một buổi chiều mà hắn đã tăng thêm hơn 3000 điểm, thu hoạch cực kỳ phong phú.

Thế nhưng số điểm đó so với top 16 cũng chưa thấm vào đâu, thậm chí hạng 16 lúc này cũng đã hơn 5000 điểm.

Và số điểm của hắn tăng chóng vánh như thế cũng chỉ được một buổi, sau khi đám người tự "cảm thấy mạnh mẽ, thực lực không kém" kia nhận ra chênh lệch quá lớn giữa bọn họ và đám quái thai Mục Trần, thì đã biết chi đội quái vật này cực khó giải quyết.

Do vậy, không còn ai mù quáng xông lên khiêu chiến nữa, mọi cái nhìn tham lam đều cất hết đi.

Không còn cản trở, hành trình của Mục Trần càng nhanh hơn. Đến ngày thứ hai, hắn đã đặt chân đến vùng đất trung ương rộng rãi mênh mông. Lúc này nơi đây chính là tiêu điểm chú ý của mọi người trong đại tái linh viện.

Đúng lúc đó, Mục Trần lại nhận được một tin tức nữa.

Chúng Viện Minh vẫn còn vây khốn Ôn Thanh Tuyền và cũng không công kích, nhưng bọn họ lại công khai phát chiến thư, mục tiêu chính là Mục Trần.

"Mục Trần, Tiêu Hoàng cung kính đợi ngươi đến phá trận cứu người."

Tuyên bố ngắn gọn được Chúng Viện Minh truyền ra, khiến cho mọi người ở vùng này sôi nổi ồn ào. Dù sao thì chi đội do Tiêu Hoàng thống lĩnh đang xếp ở vị trí thứ 9, lại còn đang vây khốn đệ tam Ôn Thanh Tuyền, danh tiếng của hắn cực kỳ vang dội.

Còn Mục Trần là kẻ nào? Cái tên này phần lớn mọi người nghe rất lạ tai. Dù sao thì thời điểm Mục Trần vào top 16 cũng đã qua rồi, mà hắn cũng không có thứ hạng quá cao khi đó, thậm chí hiện tại cũng chưa thấy leo lên top 16 trở lại.

Nhưng lạ thì lạ, bị đại thủ lĩnh Chúng Viện Minh chỉ đích danh khiêu chiến chắc chắn không phải kẻ tầm thường, ai nấy tỏ ra hứng thú kéo đến vùng này để quan sát.

Nghe được lời khiêu chiến, hắn cười nhạt, chỉ vung tay lên nói với đồng đội.

- Đi nào, chúng ta đến phá trận cứu người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui