Đại Chúa Tể

Đại lục di tích, tây nam khu vực trung tâm.

Một hoang mạc rộng lớn mang màu cam vàng nóng bức, những đồi cát vàng vô tận liên miên đến cuối tầm mắt.

Đại mạc cát vàng lúc này không hề yên ả, cuồng phong đáng sợ gào rú khắp nơi, bão cát sa mạc cuốn mọi thứ lên cao trông thật đáng sợ.

Cơn bão cát kia cũng không do tự nhiên hình thành, mà do đại chiến trong sa mạc bùng nổ.

Một hồi tranh đấu quy mô khá kinh người.

Giữa không trung, những bóng người đứng đó, linh lực dũng mãnh tuôn ra từ cơ thể họ, công kích linh lực từ trong tay họ bắn ầm ầm xuống mặt đất.

"Uỳnh! Ầm!"

Cát vàng run rẩy, bắn lên tung tóe, bên dưới có vài người đang cố gắng tránh né, phòng ngự.

Số lượng những người bên dưới không nhiều, chừng trăm người. Còn những kẻ bao vây trên cao lại nhiều hơn họ gấp mấy lần.

Xem ra đây là một cuộc vây ráp quy mô khá lớn.

Hiện nay những cảnh tranh đấu thế này ở khu vực trung tâm cũng không hiếm thấy, mà thậm chí càng lúc càng nhiều, càng ngày càng kịch liệt. Không ít chi đội nhận thấy không đủ khả năng vào vòng sau, nên tập hợp lại nương tựa vào nhau tránh bị kẻ khác đánh cướp, rồi cũng có những kẻ chuyên câu kết với nhau để đi cướp người khác, thành ra mới có tranh đấu quy mô lớn thế này.

Ví như tại đây, bọn người trên không chính là nhiều thế lực quy mô lớn liên kết lại, đối phó vây ráp một liên minh nhỏ hơn.

Mục tiêu chắc chắn là điểm trong tay bọn người kia.

Bão cát sa mạc cuồng bạo chính là do tranh đấu này hình thành.

Không trung bên đó, có một gã áo dài màu trắng đứng giữa không, gương mặt gầy gầy, làn da lại hơi xám trắng rất quỷ dị.

Hắn không ra tay, chỉ đứng khoanh tay nhìn xuống những chi đội đang cắn răng cầm cự bên dưới, gió bão cuồn cuộn cũng không làm cho góc áo của hắn phất lên chút nào.

Sau lưng hắn cũng có một đám người, thần tình tươi cười bàn tán châm chọc đám người bên dưới, cứ như đây là một trò tiêu khiển.

Đội ngũ này chính là chi đội đến từ Thiên linh viện, xếp hạng 10 bảng điểm.

- Đội trưởng, sau khi giải quyết đám kia, cướp được điểm số, có lẽ chúng ta sẽ tăng lên hạng 9 đó.

Một gã thành viên sảng khoái cười nói.

Gã áo trắng kia chính là chi đội trưởng, Lữ Thiên. Hiện nay hắn cũng là một cao thủ tiếng tăm vang dội đại tái linh.

Nghe đồng đội nói vậy, hắn chỉ gật đầu, thoáng liếc nhìn sang gần đó, có khoảng mười mấy người, dao động linh lực khá cường đại, thực lực cũng đã đến nhất trọng Thần Phách nan.

Bọn kia xem như đồng bọn hợp tác, nhưng trong đoàn người này, lời nói của Lữ Thiên có trọng lượng nhất, cứ nhìn ánh mắt kính sợ của mấy gã đội trưởng kia hướng về Lữ Thiên là biết.

- Các vị đội trưởng, số điểm này bọn ta sẽ lấy phần lớn, mong mọi người hiểu cho, dù sao bọn ta cũng có cơ hội cao để gia tăng điểm số vào top 8.

Lữ Thiên mỉm cười lên tiếng.

Mấy gã đội trưởng kia nghe vậy gật liên tục, mặt mỉm cười gượng gạo. Tuy đi theo đám Lữ Thiên này khiến gần đây điểm số của họ được tăng cường, cũng không bị chi đội nào dám cả gan nhòm ngó. Nhưng mỗi lần đi vây quét các liên minh khác, bọn họ đều là những người ra sức nhiều nhất, tổn thất cũng cao nhất. Tính mạng thì cũng không ngại, nhưng đội viên trọng thương cũng cần thời gian tĩnh dưỡng khá lâu, có lẽ đến khi đại tái linh viện kết thúc cũng chưa hồi phục được, bỏ lỡ mất giai đoạn cuối một cách đáng tiếc.

Thế nhưng mỗi khi thu hoạch, bọn người kia lại lấy đi non phân nửa số điểm cướp được, chỉ còn lại phân nửa chia đều cho các đội ngũ còn lại.

Điều này hẳn nhiên là không công bằng, nhưng họ chẳng dám nói gì, vì biết rõ thực lực Lữ Thiên, họ không có tư cách cò kè mặc cả. Chỉ cần rời khỏi sự bảo hộ của Lữ Thiên, e rằng kết quả của họ sẽ không khác gì những chi đội đang bị bao vây bên dưới.

Do đó trong lòng có bất mãn Lữ Thiên ngông cuồng bá đạo, nhưng không chút nào dám thể hiện ra.

Lữ Thiên thoáng nhìn qua đám đội trưởng một chút, rồi liếc xuống bên dưới:

- Đến lúc rồi, Chu Nhai, đến thu dọn tên phản kháng kịch liệt nhất cho ta.

- Vâng, đội trưởng.

Sau lưng hắn, một gã đội viên nhếch mép cười, ánh mắt lành lạnh nhìn xuống bên dưới. Có một chi đội điên cuồng chống cự, bao nhiêu thế công đều bị họ cản lại, đầu lĩnh của họ cũng có thực lực nhất trọng Thần Phách nan.

Chu Nhai chậm chạp tiến tới, rồi lướt đi hướng đến đám người đó.

Ngai khi Chu Nhai hạ xuống, chi đội đang bị tập trung công kích lập tức nhận ra nguy hiểm, sắc mặt khó coi đề phòng hắn.

- Đội trưởng... làm sao bây giờ?

Mấy gã đội viên trong đội hốt hoảng hỏi đội trưởng của họ.

Gã đội trưởng này thân hình khá cường tráng, gương mặt cũng khá quen thuộc. Nếu Mục Trần có mặt ở đây, sẽ kinh ngạc phát hiện bọn người này chính là chi đội đã hợp tác với hắn khi mới tham gia đại tái chưa lâu, chi đội Hoang linh viện

Gã đội trưởng này dường như tên là Lâm Châu.

Những thông tin về phân điện Mộc Thần Điện mà Mục Trần có được đều đến từ họ, rồi còn hợp tác tham bảo. Nhưng lúc sau trong khi tham bảo bọn họ tách ra, phần ai kẻ đó sống. Không ngờ sau khi ra khỏi phân điện, họ lại có thể đến được khu vực trung tâm này, thực lực lại tăng cao như thế, chẳng biết đã gặp thêm bao nhiêu kỳ ngộ.

Thế nhưng lúc này Lâm Châu khá chật vật, thần sắc nhìn Chu Nhai cực kỳ e ngại. Tuy hắn cũng đã thành công vượt qua nhất trọng Thần Phách nan, nhưng hắn cũng mới vượt qua đây thôi, chưa được bao nhiêu ngày, còn Chu Nhai kia đã sắp chạm đến nhị trọng Thần Phách nan, căn bản khó là đối thủ.

Mà trên không trung vẫn còn nhiều chi đội rình rập, đặc biệc là gã đội trưởng Thiên linh viện, Lữ Thiên, một nhân vật cực kỳ lợi hại.

- Khôn ngoan thì nộp Viện Bài ra đi, bọn ta chỉ cần điểm, cũng không muốn đả thương người khác. Nhưng nếu thật sự phải đánh, ta cũng không quan tâm đâu.

Chu Nhai vừa đến, dõng dạc uy hiếp Lâm Châu.

- Điểm đều do chúng ta khổ ải gom góp được, nếu hôm nay cứ thế giao cho ngươi, thì làm sao ăn nói với mọi người?

Lâm Châu vẫn nghiến răng không cam lòng. Trải qua bao nhiêu chiến đấu kịch liệt mới có thể đến đây, nếu hôm nay lại bị cướp sạch thì cố gắng của họ sẽ đổ sông đổ biển.

"Ầm!"

Lâm Châu vừa dứt lời, Chu Nhai liền bộc phát linh lực, nhún lên đồi cát, thân hình cấp tốc xuất hiện trước mặt Lâm Châu.

- Ngươi đã khó ăn khó nói, vậy để ta nói thay ngươi!

Chu Nhai nhếch môi cười lãnh khốc, chưởng kình đánh ra, bàn tay lóng lánh bạch quang, như có thể nhìn xuyên qua máu thịt, thấy được xương trắng, rất quái dị.

Một chưởng không hề nương tay dũng mãnh vỗ tới ngực Lâm Châu.

Thế công sắc sảo khiến Lâm Châu biến sắc, linh lực vội vận chuyển sang bàn tay, tung quyền chống trả.

"Đùng!"

Quyền chưởng giao đấu, linh lực bắn phá tứ tung, lực xung kích chấn cho cát vàng bay tứ tán.

Lâm Châu sắc mặt tái đi, rên lên một tiếng, thân hình bị lực xung kích đánh bay đi, lăn tròn trên cát, phun máu.

- Đội trưởng!

Bốn gã đội viên Hoang linh viện biến sắc la lên, nhất tề xông tới Chu Nhai.

- Châu chấu đá xe!

Chu Nhai cười nhạt, nhẹ nhàng bước tới, dễ dàng xuyên qua bốn người.

"Bốp! Bốp!"

Lồng ngực cả bốn người bất ngờ tóe máu, văng đi bốn phía, ngực áo rách tan, để lại một dấu tay đỏ như máu.

Lâm Châu mặt mày tái mét, cố gắng đứng dậy, ánh mắt hung ác bất lực nhìn Chu Nhai xông tới.

- Bây giờ, nộp hay không nộp?

Chu Nhai hờ hững nhìn Lâm Châu như cây đèn sắp tắt, đe dọa.

- Các ngươi đuổi giết chúng ta ba ngày ba đêm... có bá đạo quá không thế!

Lâm Châu tức giận vặn lại.

- Ngây thơ...

Chu Nhai cười khẩy:

- Ở đây nói chuyện phải có thực lực, cái gì mà bá đạo không bá đạo? Chỉ cần có đồng bọn mạnh mẽ chống lưng, không chừng bọn ta sẽ kiêng dè một chút, tiếc là đồng bọn cấp độ đủ để bọn ta kiêng dè, ngươi có sao chứ?

Chu Nhai nhếch mép châm chọc. Chi đội này của Lâm Châu thực lực cũng không quá mạnh, hắn cũng không tin là có giao tình với chi đội đỉnh cấp nào đó.

Nhưng dù có thì sao? Đội trưởng của hắn bây giờ còn liên minh với Cơ Huyền, đội trưởng chi đội xếp hạng đầu bảng điểm, thế thì trong mảnh đất trung tâm này, còn kẻ nào dám không nể mặt?

Lâm Châu sững người, mặt mày u ám. Hắn biết rõ cân lượng bản thân ra sao, những chi đội có quan hệ đều khó có thể so sánh với chi đội Thiên linh viện này. Nói gì thì họ cũng đang ở vị trí hạng 10 bảng điểm, trong đại tái này cũng không bao nhiêu đội có thể vượt qua được.

Còn những chi đội mạnh mẽ hơn Lữ Thiên, hà cớ gì lại quan tâm quản đến chuyện của Lâm Châu hắn.

- Nói nhảm mất thời gian, kết thúc thôi.

Chu Nhai châm chọc nhìn vẻ mặt ảm đạm của Lâm Châu, chậm rãi tiến bước, bàn tay nhẹ nhàng dán lên ngực đối phương, linh lực mạnh mẽ ngưng tụ trong lòng bàn tay, áp lực khiến Lâm Châu cứng đờ cả người, không nhúc nhích nổi.

- Bất hạnh báo cho ngươi biết, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng, thế nên...

Cánh tay rung lên, linh lực cường hãn trong người Chu Nhai từ từ trào ra.

Lâm Châu tuyệt vọng nhắm mắt.

- Nè nè, nếu ngươi thông minh ta nghĩ chưởng đó đừng có đánh, bằng không chỉ dựa vào Lữ đội trưởng của ngươi, có lẽ khó bảo vệ được ngươi.

Thình lình một tiếng cười khanh khách từ xa vọng lại, tiếng nói không xa không gần khiến Lâm Châu chấn động tròn mắt.

Rồi hắn nhìn thấy ở phía đồi cát gần đó, có vài bóng người quen thuộc thong dong bước tới.

Đó là... Mục Trần.

Lâm Châu trợn mắt càng to thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui