Đại Chúa Tể

"Greeéé!"

Tiếng ưng gáy bén nhọn như công kích thực chất khiến cho cả mặt chiến đài cũng bị chấn nứt nẻ, uy áp khủng bố bao trùm khắp nơi, đừng nói đệ tử, ngay cả một số viện trưởng trên cao cũng biến sắc kinh ngạc.

- Đó là bản thể viễn cổ Thiên Long Ưng?

Có viện trưởng hoảng hốt la lên.

- Đúng thật là bản thể, không phải là tinh phách lực... Bất quá viễn cổ Thiên Long Ưng này vì sao lại có thể giấu trong nùười Cơ Huyền? Thực lực đó của hắn làm cách nào áp chế được viễn cổ Thiên Long Ưng?

Có viện trưởng nghi hoặc.

Viễn cổ Thiên Long Ưng, thiên thú hạng 8 Địa bảng, con trưởng thành liền có thực lực Chí Tôn. Cơ Huyền thậm chí hiện tại cũng chỉ mới miễn cưỡng mở Chí Tôn Hải, còn chưa chân chính là Chí Tôn cảnh, căn bản không thể có sức chống cự được viễn cổ Thiên Long Ưng, đừng nói đến sử dụng sức mạnh của nó.

Nhiều người cũng gật gù tự hỏi, rõ ràng đó là khúc mắc khó giải đáp.

- Thực lực con viễn cổ Thiên Long Ưng này e rằng đã đạt tới Chí Tôn tứ phẩm, trận đấu này đã không còn cần phải tiếp tục nữa.

Một vị viện trưởng vuốt râu nhận xét, lắc đầu không vui

Chí Tôn tứ phẩm, trong những linh viện cấp trung và cao đã là viện trưởng viện phó, ngay cả nếu xếp vào Ngũ Đại Viện, chắc chắn cũng phải là trưởng lão hàng đầu với vai trò then chốt.

- Hừ, Thiên Thánh viện trưởng, chiêu này của quý viện cũng không tránh khỏi quá gian trá? Viễn cổ Thiên Long Ưng lại không phải là vật của hắn, dùng đến ngoại lực như thế e rằng không phù hợp quy tắc trận đấu!

Thái Thương viện trưởng hậm hực cất tiếng, thoáng liếc nhìn viễn cổ Thiên Long Ưng cũng tỏ ra e dè.

Thiên Thánh viện trưởng chỉ cười nhạt:

- Thái Thương viện trưởng nói sai rồi, viễn cổ Thiên Long Ưng không liên quan gì đến Thánh linh viện chúng ta cả, mọi thứ đều là cơ duyên tự có của Cơ Huyền. Hắn và con viễn cổ Thiên Long Ưng kia có quan hệ ký túc, hắn nhận được sức mạnh lớn như thế cũng trả giá không ít đó.

- Ký túc?


Ba vị đại viện trưởng còn lại cũng thất thanh kinh ngạc. Quan hệ ký túc là một phương thức cực kỳ hung hiểm. Viễn cổ Thiên Long Ưng tồn tại trong nhân thể, không ngừng tìm cách chiếm đoạt thần trí của chủ thể ký túc, nhưng cũng là một cơ may cho người đó có thể luyện hóa nó hoàn toàn, chiếm lấy năng lượng của linh thú.

Đó là một ván bài cược bằng cả tính mạng, bên nào thất bại thì trả giá thảm trọng, tuyệt đối không thể trở mình.

Bình thường chẳng ai dại gì mà chọn phương thức này để kiếm tinh phách linh thú cường đại, một quả bom nổ chậm tồn tại trong người chẳng hề thoải mái gì. Còn đối với linh thú cũng thế, hiểm cảnh ác liệt như vậy nó cũng không vui vẻ gì chấp nhận.

Do đó quan hệ ký túc rất hiếm thấy.

- Viễn cổ Thiên Long Ưng kia muốn cơ thể Cơ Huyền, định cướp lấy, mà hắn cũng vừa hay muốn có năng lượng của nó, thành ra cả hai lại có quan hệ ký túc. Do đó tính đi tính lại sức mạnh này không phải Cơ Huyền không không mà có, thành ra không phạm quy.

Thiên Thánh viện trưởng thản nhiên cười nói.

Bốn vị viện trưởng trầm tư im lặng. Viễn cổ Thiên Long Ưng thì cũng dễ hiểu, thực lực của nó muốn nuốt lấy thân thể Cơ Huyền cũng không ít phần thắng, còn Cơ Huyền không ngờ lại quyết đoán như thế, nhưng với kẻ tâm cơ sâu như hắn, chắc chắn phải có phòng bị chu đáo trước hiểm cảnh này.

Thái Thương viện trưởng cũng không nói gì được nữa, Cơ Huyền lấy sức mạnh khác để giao đấu, nhưng cũng là hắn đánh cược bằng cả sinh mạng. Lão nhìn xuống vòng chiến, chỉ đành bất lực thở dài. Biểu hiện của Mục Trần đã hoàn mỹ đến thế, không ngờ Cơ Huyền vẫn còn một chiên thâm độc thế này.

- Tên kia thì ra giấu cả một con viễn cổ Thiên Long Ưng chân chính, xem ra chúng ta vẫn đánh giá thấp Cơ Huyền!

Ôn Thanh Tuyền chua xót lên tiếng.

Lạc Li nắm chặt tay, nhìn qua Mục Trần chẳng biết hắn đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn cũng đang chấn động không nhỏ.

- Ngươi cứ rút lui trước đi!

Lạc Li khẽ nói.

- Ngươi định làm gì?

Ôn Thanh Tuyền cả kinh.


- Mục Trần sẽ không bỏ cuộc, nên ta đến giúp hắn.

Lạc Li cười nhẹ, nhưng mang theo ý chí kiên định không rời.

- Viễn cổ Thiên Long Ưng kia thực lực đạt tới Chí Tôn tứ phẩm, dù ngươi và Mục Trần liên thủ cũng chẳng hề có phần thắng. Coi như xong đi, chỉ là một trận tỷ thí mà thôi, mọi người đều thấy rõ tên Cơ Huyền kia thật xỏ lá, năng lực này chẳng phải do hắn tu luyện mà thành. Nếu chỉ bằng bản lĩnh của mình, hắn đã bại dưới tay Mục Trần rồi!

Ôn Thanh Tuyền hậm hực nói.

Lạc Li khẽ lắc đầu:

- Ngươi cho rằng Mục Trần sẽ bỏ cuộc ư?

Ôn Thanh Tuyền chẳng nói được gì. Nàng cũng biết ân oán của hai người kia không tầm thường, cả hai bề ngoài ôn hòa nhưng hận ý rất sâu, cho dù không đánh lại cũng không bao giờ chịu nhận thua.

- Thật là một thằng ngu mà.

Ôn Thanh Tuyền thở dài, nhưng tên kia chấp nhất như vậy cũng rất khá a.

- Vậy cùng nhau lên!

Ôn Thanh Tuyền nghiến răng quyết định, nàng cũng đã khôi phục không ít chiến lực.

Lạc Li hơi ngạc nhiên, Ôn Thanh Tuyền cũng chẳng cần phải sống mái cùng hai người như thế, nhất là cục diện hầu như chẳng có một tí phần thắng

Ôn Thanh Tuyền bất giác đỏ mặt, vội nói:

- Tên kia vừa nãy coi như cũng cứu ta, ta không phải hạng người có ân không báo.

Lạc Li cười, ánh mắt có chút thâm ý, nhưng không nói gì hơn, chỉ gật gù.


Thiên địa lúc này yên ắng lạ thường, đám khán giả mồm há hốc, dĩ nhiên bị con viễn cổ Thiên Long Ưng làm cho kinh hồn bạt vía, lại còn uy áp khủng bố kia hoàn toàn vượt qua sức chịu đựng của họ. Trình độ này ít nhất hiện tại họ không có tư cách đối diện.

Bắc Thương linh viện cũng im ắng như tờ, mặt mũi tên nào tên nấy tái mét, hoàn toàn không còn đọng lại một chút vui vẻ nào khi nãy.

Trên cao, Cơ Huyền biếng nhác vặn cổ, tiếng xương cốt lốp cốp vang lên, hắn nhếch mép cười nhìn Mục Trần:

- Cảm thấy tuyệt vọng lắm sao?

Mục Trần không hề biến sắc, tay nắm chặt lại.

Phía sau Cơ Huyền, viễn cổ Thiên Long Ưng quét đôi mắt hung lệ nhìn Mục Trần, thực lực của hắn chẳng đáng để nó phải e ngại. Nó nhìn lại Cơ Huyền giọng nói âm lãnh cất lên:

- Chính là cái tên kia khiến ngươi phải triệu hồi ta sao? Cơ Huyền, ngươi cần phải biết, khi ngươi sử dụng năng lực của ta càng nhiều, thì ta càng dễ dàng nuốt lấy ngươi.

Cơ Huyền nghe vậy, chỉ mỉm cười:

- Vậy hy vọng ngươi có thể chân chính chiếm cứ thân thể ta, trước khi ta vượt qua ngươi vậy. Nhưng lúc này ta và ngươi vẫn là vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, thành ra chân thành mà giúp ta giải quyết tên kia đi.

- Như ngươi muốn.

Viễn cổ Thiên Long Ưng hung ác trừng mắt, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên theo tiếng đập cánh phần phật, bóng hình to lớn hóa thành dòng sáng rực rỡ chui trở lại vào trong người Cơ Huyền.

Đôi cánh ưng trên lưng Cơ Huyền đột ngột bành trướng, chỉ chốc lát sải cánh đã dài hơn trăm trượng, mà đôi tay của hắn mọc ra móng vuốt sắc nhọn, màu tím như trủy thủ, dao động linh lực từ cơ thể toát ra đã chân chính là Chí Tôn cảnh.

Cơ Huyền cảm nhận năng lượng mênh mông tràn ngập trong cơ thể, gương mặt lộ rõ vẻ say mê hưởng thụ. Đôi mắt cũng trở nên lợi hại như mắt ưng, nhìn sang Mục Trần như đang thấy con mồi, hai cánh vỗ tới, một luồng phong bạo linh lực màu tím cuốn tới tấn công đối phương.

Mục Trần trừng mắt nắm chặt tay, Đại Tu Di Ma Trụ bật lên rồi hung hãn nện xuống.

"Đùng!"

Phong bạo linh lực bắn vào Đại Tu Di Ma Trụ, khiến nó run rẩy, dễ dàng bị đánh bật ra. Mục Trần đưa tay đỡ lấy, cũng bị dư lực chấn cho đau nhức cả cánh tay, cổ tay tóe máu. Nếu sức mạnh thân thể không đủ cường hãn, e rằng chỉ dư chấn kia cũng thừ sức khiến hắn chết tươi.

- Ngươi lúc này trong mắt ta chẳng khác nào con giun con kiến.

Cơ Huyền nhếch mép châm chọc, vừa dứt lời đã nghe tiếng gió đến từ phía sau, nhưng hắn chẳng hề quan tâm, khẽ phẩy tay chưởng về sau mà chẳng hề nhìn lại, linh lực cuốn ra, như hình thành một con tử xà lao tới cắn xé.


"Đùng!"

Tiếng nổ nhỏ vang lên, hai cô gái xinh đẹp bị đẩy lui hoàn toàn, chính là Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền xông đến hỗ trợ Mục Trần, nhưng xem ra lúc này chẳng thể giúp ích được gì.

Đôi cánh Cơ Huyền rung lên, tàn ảnh xuất hiện liên miên, Mục Trần còn chưa kịp phản ứng thì chưởng kình đã nện vào bả vai.

"Hự"

Thân thể như quả bóng bị đánh bật ra, xoay vòng giữa không hộc máu.

- Tốc độ của ngươi thật là chậm đến đáng thương đó.

Vừa mới giữ lại được thăng bằng, tiếng nói lạnh lẽo lại đến ngay sau lưng, một chưởng nữa lại đập vào người Mục Trần.

"Oành!"

Mục Trần cắm mặt vào chiến đài, lồm cồm bò dậy, gian nan xóa đi vết máu trên miệng, dáng vẻ cực kỳ khốn đốn. Dù hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, nhưng đôi mắt vẫn kiên định không tỏ ra sợ hãi.

- Mục ca xong rồi...

Khu vực Bắc Thương linh viện, hi vọng của mọi người hoàn toàn tắt ngấm, vài cô gái nức nở khóc thành tiếng. Trước nay chỉ thấy Mục Trần tràn ngập tự tin, gương mặt tuấn tú sáng lạn luôn mỉm cười, chưa bao giờ nhìn thấy hắn bị áp đảo đến thảm thương như thế.

Những linh viện khác thì không bình luận gì, nhưng tỏ ra cũng rất khâm phục ý chí của hắn. Dù sao dưới tình huống áp đảo toàn diện như thế, sự kiên định của hắn cũng đáng để nể phục.

Mục Trần ở giữa đất đá ngổn ngang, dáng vẻ thê thảm vô cùng, tay chân lúc này run rẩy yếu ớt. Đột nhiên đôi mắt hắn trở nên cuồng dã hung tợn, hôm nay cho dù thất bại triệt để, hắn cũng phải lôi Cơ Huyền đi theo!

- Liều mạng, xem ai ác hơn ai cho biết...

Mục Trần lẩm bẩm, nụ cười tàn khốc lóe lên, hắn đứng thẳng người, súc thế chuẩn bị ra tay, nhưng đột nhiên thân thể hắn cứng đờ, vì một âm thanh khá quen thuộc vang lên trong trí não.

- Chà chà, tiểu Mục Trần ngươi thật vô dụng, lại bị con chim điên kia bắn cho thê thảm đến thế này ư?

Hắn phản ứng cũng khó hiểu, đưa tay vuốt vuốt cái lỗ tai mà trong lòng cảm thấy khó tin.

Bởi vì âm thanh quen thuộc vừa cất lên đó, rõ ràng chính là đến từ quả trứng lâu nay vẫn đang ở trong trạng thái tiến hóa, Cửu U?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận