Đại Chúa Tể

Thải Tiêu cất giọng oanh vàng, nhất thời những ánh mắt hình viên đạn ở Long Phượng Các đều chiếu thẳng vào Mục Trần, cứ như muốn xiên thủng hắn vậy.

Ba vị tuyệt đại thiên kiêu lại lên tiếng giành giật một gã trai trẻ, cái "diễm phúc" này thật sự khiến người ta không khỏi đố kỵ.

Mục Trần cũng run rẩy lạnh người, trợn mắt không biết nói gì với Thải Tiêu, quay lên ôm quyền cười nói đáp lời Tô Bích Nguyệt vs Hồng Ngư:

- Đa tạ hai vị đã có thịnh tình, nhưng ta hơi ngại độ cao, lỡ như lên đó lại có kẻ khó chịu trong lòng.

Hắn cũng khôn khéo đá cái lý do cho kẻ địch của mình, giọng giễu cợt càng khiến cho người ta biết ngay là ai.

Tô Bích Nguyệt vs Hồng Ngư thấy hắn từ chối với lý do như thế, chỉ cười khẽ một tiếng rồi không lôi kéo nữa, đều trở về vị trí của mình. Cả hai đều là những nữ nhi tinh tế nhạy cảm, đều nhận thấy mùi vị nguy hiểm nhàn nhạt toát ra từ cô gái dưới kia.

Sự nguy hiểm này khiến họ hơi kinh nghi, thực lực của hai người trong giới trẻ Bắc giới khó có ai khiến họ có cảm giác đó, vậy mà cô nàng kia lại khiến họ cảm thấy trong lòng hồi hộp, cô ta là thần thánh phương nào?

Nhị nữ mắt chớp chớp, ra chiều đăm chiêu.

Mục Trần cũng đi về ghế ngồi, trợn mắt làm dữ vói cô nàng đang mỉm cười tíu tít với chén trà trong tay:

- Ngươi muốn hại chết ta sao?

Thải Tiêu chống cằm, cười đáp:

- Hai vị tiên tử xinh đẹp trên kia rất nguy hiểm, không thấy ta vừa giải cứu ngươi hay sao, tránh cho ngươi bị sắc dục phân tâm.

- Nguy hiểm nhất chính là ngươi.

Mục Trần cáu kỉnh, lời hắn nói cũng không phải giả, Tô Bích Nguyệt vs Hồng Ngư đương nhiên khó gần, nhưng cô nương trước mặt đây mới chân chính là hiểm họa.


- Cái đồ không biết lòng người tốt.

Thải Tiêu lắc đầu than thở, lướt mắt nhìn lên tầng trên cao Long Phượng Các

- Giới trẻ Bắc giới cũng có vài người coi được đấy chử.

Mục Trần cũng trừng mắt nghiêm túc lại, liếc lên. Ngoài Tô Bích Nguyệt. Hồng Ngư, Liễu Viêm, hắn cũng nhận ra nhiều dao động linh lực mơ hồ, một cảm giác lạnh lẽo như hầm băng vạn năm lan tỏa.

Tia cảm ứng linh lực của hắn vừa len lỏi leo lên tầng trên, dường như người nơi góc khuất phát hiện, lập tức một cỗ kh1i tức u lãnh như độc xà cắn tới.

Mục Trần không ngờ kẻ kia lại hung hãn như thế, chỉ dò xét mà bị công kích, hắn nhíu mày rút lại cảm ứng, nhưng theo tia linh lực trở về, hắn cũng nhận thấy hàn khí bám chặt vào đó.

Tử hỏa bừng lên trong mắt, Mục Trần đốt sạch hàn khí, thu lại cảm ứng vào trong cơ thể.

- Hàn khí bá đạo thật.

Mục Trần không rời mắt khỏi tầng cao, lẩm bẩm nghiêm trọng. Chỉ thoáng giao phong ngầm, hắn đã có thể đoán được chủ nhân khí tức kia.

E rằng chín phần mười là đệ nhị Long Phượng Lục, U Minh cung, U Minh hoàng tử.

- Đệ nhất Phương Nghị không thấy xuất hiện ở đây nhỉ?

Mục Trần nghĩ trong đầu, không cảm ứng được dao động nào mạnh hơn U Minh hoàng tử, vậy thì chỉ có hai nguyên nhân. Một là Phương Nghị không có mặt ở đây, hai là có nhưng khống chế dao động linh lực cực kỳ hoàn mỹ, trình độ của hắn không cảm nhận được.

Nếu thật như vậy, thì Phương Nghị đúng là kinh khủng.

Mục Trần nghiêm túc hẳn lên, cường giả Long Phượng Lục không thể đánh giá thấp, mà cái xếp hạng này cũng không tin được, những kẻ xếp hạng dưới Liễu Viêm không chừng còn khó giải quyết hơn.


Long Phượng Thiên lần này, muốn tỏa sáng, hắn cũng không tự tin mình có cơ hội.

Không khí Long Phượng Các trở lại an bình, những ánh mắt nhìn sang Mục Trần cũng bớt khinh thị mà thêm kiêng kỵ, có lẽ màn ẩu đả chớp nhoáng với Liễu Viêm khi nãy đủ để minh chứng.

Không bị khinh thị nhiều nữa, Mục Trần cũng thoải mái hơn. Tuy giao đấu với Liễu Viêm lộ ra một chút thực lực, nhưng cũng có tác dụng tốt là tránh được mấy giao tranh kém tầm không cần thiết.

Mục Trần đang đánh giá sơ bộ trình độ chung của cường giả tham gia Long Phượng Thiên trong này, thì đột nhiên Long Phượng Các vang lên một tiếng chuông lớn, phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Những ánh mắt đang ngóng chờ lập tức nhìn lên tầng cao nhất, một bóng người già cỗi đang bước ra, ánh mắt họ trở nên nóng rực.

- Ha ha, Long Phượng Thiên lần này náo nhiệt hơn nhỉ...

Lão nhân già khú kia nhìn xuống đám trẻ tuổi sung mãn mạnh mẽ bên dưới, mỉm cười lớn tiếng:

- Chư vị, lão phu là Long Phượng Các chủ, Mộ Cầu.

- Tham kiến Mộ các chủ.

Long Phượng Các là nơi tập trung tinh anh Long Phượng Thiên, nhưng đương nhiên phải khách khí thi lễ. Mộ Cầu cũng không tầm thường ở Bắc giới, Long Phượng Các vì nhân số ít ỏi, cũng chỉ miễn cưỡng xếp vào hàng thế lực hạng 1, nhưng có một sự thật thời gian tồn tại cũng họ ở Bắc giới này, số thế lực sánh ngang cũng chỉ có vài đầu ngón tay mà thôi.

Long Phượng Các luôn cố thủ ở Long Phượng cổ thành, không mở rộng lãnh thổ bên ngoài, ít khi gây hiềm khích, cũng ít có ai muốn đắc tội với họ.

- Mộ lão tiên sinh, tình hình Long Phượng Thiên lần này như thế nào, xin vui lòng chỉ giáo.

Tô Bích Nguyệt dịu dàng lên tiếng trước.


Có người nói cường giả Long Phượng Các tu luyện công pháp lấy được từ Long Phượng Thiên, do đó họ có thể thám tra sơ bộ kha khá những biến hóa trong Long Phượng Thiên. Mỗi lần trước khi khai mạc, họ đều công bố vài thông tin đáng giá.

- Ha ha, đó là điều tất nhiên.

Mộ Cầu ôn hòa cười nói:

- Chư vị tham gia Long Phượng Thiên, đương nhiên vì tinh huyết Chân Long Chân Phượng, chỉ có điều trong đó thay đổi thường xuyên, mỗi lần nó mở ra đều khác hoàn toàn với tình hình trước kia.

- Tin tức lần này lão phu có được không tốt lắm, đó chính là Long Phượng Trì lần này chỉ xuất 5 cái.

- Cái gì? Chỉ có 5 Long Phượng Trì?

Lão dứt lời, lập tức Long Phượng Các xôn xao, không ít cường giả biến sắc khó coi.

- Long Phượng Trì là cái gì?

Thải Tiêu thắc mắc hỏi Mục Trần.

- Người ta nói thời viễn cổ, Chân Long Chân Phượng vẫn lạc, xương cốt rải đầy Long Phượng Thiên, có một số thi cốt Chân Long và Chân Phượng va chạm vào nhau, tao thành Long Phượng Trì một cách kỳ lạ. Long Phượng Thiên kia cũng có vô số linh thú tồn tại, ít nhiều đều có di truyền tinh huyết Chân Long và Chân Phượng, một khi dùng tinh huyết linh thú vào tắm trong Long Phượng Trì, dùng năng lượng Chân Long và Chân Phượng cốt thúc đẩy, sẽ luyện được Ngụy Long Thể và Ngụy Phượng Thể.

Mục Trần giải thích.

- Ngụy Long Thể, Ngụy Phượng Thể?

Thải Tiêu chớp mắt.

- Ừm, nơi tinh túy nhất của Long Phượng Thiên là Long Phượng đài, người muốn bước lên đó phải có Ngụy Long Thể và Ngụy Phượng Thể. Nói cách khác, muốn tìm được bảo tàng chân chính, thì kẻ tham gia phải thông qua Long Phượng Trì, đò là con đường duy nhất.

Mục Trần giải thích cặn kẽ hơn.

- Nghe nói lần trước có đến 9 cái Long Phượng Trì, vậy mà lần này chỉ còn lại có 5.


Mục Trần thở dài, thế sự đã nóng lại còn chất thêm củi, xem ra lần tranh đoạt Long Phượng Thiên tới đây sẽ càng tàn khốc hơn.

Thải Tiêu gật đầu.

Mộ Cầu lão nhân phất tay giữ cho không khí ồn ào lắng xuống, rồi vung lên lần nữa, linh lực tràn ra, tạo thành một mảnh địa đồ mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy 5 chấm sáng rực.

- Đây là vị trí mà chúng ta phát hiện ra 5 cái Long Phượng Trì kia.

Mộ Cầu lão nhân dứt lời, mọi người đều tập trung ghi nhớ vị trí phương hướng của mấy chấm sáng kia.

Mục Trần cũng làm y như vậy, dù cho bản đồ có mờ, vẫn có hơn không.

Thải Tiêu đăm chiêu, đột nhiên thắc mắc:

- Họ làm cách nào phát hiện được vị trí Long Phượng Trì?

Mục Trần ngẩn người, khẽ nhíu mày trả lời:

- Nhân thủ Long Phượng Các tu luyện công pháp có nguồn gốc từ Long Phượng Thiên, nên họ có thể tham thấu dò xét một chút.

- Nói vậy thì cũng chưa chắc Long Phượng Trì chỉ có năm? Vả lại nếu ta đoán không sai, Long Phượng Trì kia cũng có chỗ mạnh chỗ yếu...

Thải Tiêu mỉm cười.

Mục Trần ngạc nhiên, nhìn lại địa đồ gật gù:

- Ngươi nói không sai, có điều Long Phượng Thiên hung hiểm trùng trùng, trong đó có rất nhiều thần thú thực lực kinh khủng nhờ được hấp thu tinh huyết Chân Long Chân Phượng, dù linh trí khá thấp nhưng cũng chớ nên chạy lung tung. Căn bản không có ai đi do thám mấy thứ đó đâu.

Thải Tiêu vuốt nhẹ mái tóc, gương mặt yêu mị mê hoặc nhìn Mục Trần:

- Ta có cách tìm được Long Phượng Trì mạnh hơn, ngươi có tin không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận