Đại Chúa Tể

Thiếu nữ đứng giữa trời, gương mặt tuyệt mỹ đầy vẻ trào phúng, giọng nói lảnh lót lạnh lùng vang trong trời đất, khiến cho vố số người kinh ngạc. Họ không thể nào hình dung vì cái gì mà vẫn có thể bình tĩnh trấn định như thế khi đối diện một vị siêu cường giả như Vạn Độc Xà Tôn.

Nàng không biết hắn ta có thực lực Địa Chí Tôn hay sao?!

Kinh ngạc không chỉ có khán giả, thậm chí bản thân Vạn Độc Xà Tôn cũng sững sờ chốc lát, rồi sau đó là nụ cười quái đản xuất hiện trên môi hắn, tiếng rít lạnh người vang lên cùng lời nói:

- Ngươi dám nói chuyện như vậy với bản tôn, khè khè, thật là thú vị, bản tôn bây giờ càng lúc càng thích ngươi rồi!

Nói xong, lão như không kềm chế được, lắc mình, không gian vỡ vụn, như quỷ mị xuất hiện ngay trước mặt Thải Tiêu, vươn bàn tay nhợt nhạt tới chụp cổ nàng.

Tốc độ không nhanh không chậm, nhưng khi lão ra tay, không gian quanh người Thải Tiêu hoàn toàn cô đặc, đảm bảo nàng không cách nào nhúc nhích, thậm chí linh lực trong cơ thể cũng bị phong bế.

Mục Trần vừa nhìn thấy mặt mày liền biến sắc định hành động, nhưng lại nhìn thấy cái miệng xinh xắn của Thải Tiêu vẫn vẽ nên một đường cong khinh miệt, làm cho hắn nghi hoặc mà hành động chậm một bước.

Cục diện này nàng còn trò phép gì sao?

Thải Tiêu vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nhìn bàn tay Vạn Độc Xà Tôn vươn tới. Chính ngay lúc kẻ kia sắp bắt được nàng, thì bàn tay nàng lật ra, một khối ngọc bài đỏ rực xuất hiện.

Hoa văn trên ngọc bài có hình thù như vô số ngọn lửa, Thải Tiêu nắm chặt bàn tay lại, bóp nát ngọc bài.

"Phừng!"

Ngay lập tức, một luồng hỏa diễm hừng hực lao ra, bao phủ lấy toàn thân Thải Tiêu, lửa cháy ngập tràn làm cho khán giả trợn mắt.

Ngọn lửa bao bọc Thải Tiêu kia cực kỳ lạ mắt, nó không có màu sắc cố định, mà rực rỡ muôn màu. Có vẻ như hỏa diễm này không đơn thuần chỉ là một ngọn lửa duy nhất.

Và kinh người nhất là ngọn lửa này lại như dòng nước uốn lượn quanh thân Thải Tiêu, tính chất bất đồng lại cùng tồn tại trên cùng một vật chất đặc biệt khiến người ta trợn mắt há mồm.

Ngọn lửa chảy như nước đó có màu sắc rất thuần khiết, cùng với dao động hủy diệt vạn vật đáng sợ.

Mục Trần không phải chưa bao giờ nhìn thấy một loại hỏa diễm nhiều thuộc tính. Liễu Viêm tu luyện Vạn Viêm pháp thân cũng có năng lực tương tự, nhưng thực sự mà nói, loại hỏa diễm đó mà đem so với hỏa diễm kinh khủng trước mặt, chỉ là thứ cặn bã.

- Ngọn lửa này...

Mạn Đà La cũng tròn mắt nghiêm trọng, gương mặt chăm chú nhìn vào ngọn lửa xinh đẹp thuần khiết kia. Thực lực cấp bậc của nàng cũng còn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

Thân là đương sự, đối mặt trực tiếp với hỏa diễm, Vạn Độc Xà Tôn càng biến sắc dữ dội. Lão cũng là siêu cường giả Địa Chí Tôn, cảm ứng của cường giả cấp bậc này cao thâm khó liệu, nên ngay khi nhận thấy sự tồn tại của ngọn lửa kia, trong lòng đã thấy lạnh người, lập tức quyết đoán giật lùi lại.

Lão biến mất trong không gian, xuyên qua bầu trời, thân pháp quỷ dị khó nắm bắt mà truy kích.

Nhưng Thải Tiêu vẫn không hề vội vàng, đợi khi nhận thấy Vạn Độc Xà Tôn xuất hiện, nàng chỉ ngón tay tới lão một cách nhẹ nhàng.

"Chíu!"

Ngọn lửa quanh thân nàng cuồn cuộn bay tới, trong sự kinh ngạc của khán giả, nó cũng xuyên phá không gian, lao thẳng tới Vạn Độc Xà Tôn, khiến lão la hét thất thanh, vì đã lập tức bị ngọn lửa vây khốn.

Khán giả hít hà sợ hãi. Ngọn lửa kia thật kinh dị, hoàn toàn không bị trở ngại khoảng cách không gian, chưa kịp nghe tiếng đã thấy nó bao vây Vạn Độc Xà Tôn.

Tốc độ này cực kỳ khó chịu.

- Ngươi....

Vạn Độc Xà Tôn kinh sợ la hét, lão phất tay đánh ra dòng linh lực hùng hậu càn quét. Linh lực đó dù chỉ là một chút cũng đủ phá hủy đất trời, thế nhưng cả một dòng linh lực lao vào ngọn lửa xinh đẹp, lại nháy mắt bị thiêu đốt sạch trơn.

- Cái gì?

Vạn Độc Xà Tôn chấn kinh hoảng hốt, hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm của cường giả siêu cấp, mặt mày sợ sệt. Hẳn nhiên hắn không tưởng tượng ra được vì sao một cô bé thực lực yếu đuối kia lại có bản lĩnh đáng sợ như vậy!

"Ầm!"

Vạn Độc Xà Tôn hoảng sợ không ngớt, không dám lơ là, tay kết ấn, một làn sương máu trong cơ thể bắn ra, tạo thành một tầng phòng ngự toàn thân.

Làn sương màu máu xuất hiện, linh khí thiên địa liền bị nó ăn mòn, không gian bị hòa tan. Đây chính là tuyệt độc kiêu hãnh của Vạn Độc Xà Tôn, làn khói độc này ngay cả Địa Chí Tôn cũng còn phải kiêng dè.

Sương máu càn quét ăn mòn tất cả, tạo hình thành huyết long gào thét, xông tới tấn công hỏa diễm lạ lùng.

"Xèoooooo."

Thế nhưng khí thế hung hãn là vậy, nhưng con huyết long còn chưa kịp tỏ hung uy đã bị ngọn lửa bá đạo đốt cháy không còn lại chút hơi nào cả.

Ngọn lửa xinh đẹp lập tới lan tới, đốt lên thân thể Vạn Độc Xà Tôn.

Vạn Độc Xà Tôn lúc này kinh hoảng tột độ, hắn cảm thấy cơ thể mình nếu bị đốt trong hỏa diễm kia, thì không chết cũng trọng thương.

Nhưng dù đã dùng đến tuyệt kỹ đáng tự hào của bản thân vẫn không thể ngăn cản nổi, cái ngọn lửa đó có vẻ như thừa sức đốt cháy mọi thứ không chừa thứ gì cả.

- Đáng chết!

Vạn Độc Xà Tôn hoảng sợ ra mặt, nhưng dù sao cũng là siêu cường giả Địa Chí Tôn, lão múa may kết ấn, thân thể đột nhiên nổ một tiếng, máu văng tè le, cái đuôi lộng lẫy với những chiếc vảy xinh đẹp bị ném vào trong lửa, còn bản thân lão thì biến mất không thấy.

Sau đó một lát, khoảng cách vài vàn trượng xa tít mù khơi, một bóng người thê thảm hiện ra, chính là Vạn Độc Xà Tôn. Lúc này lão chỉ còn nửa thân trên, bên dưới máu tươi rỉ rả không ngừng.

Khán giả tròn mắt há mồm, không ngờ Vạn Độc Xà Tôn lại te tua đến như vậy. Riêng Mạn Đà La và Liễu Thiên Đạo thì sắc mặt lại cực kỳ nghiêm trọng. Luận thực lực, dù răng Vạn Độc Xà Tôn bước chân vào cấp bậc Địa Chí Tôn sau hai người khá lâu, nhưng dù gì cũng là Địa Chí Tôn, chính họ muốn đánh bại lão ta cũng phải phí một tay công phu mới chiếm thế thượng phong được, vậy mà lúc này lão ta bị một cô bé thực lực không đáng để vào mắt đánh tơi tả đến mức phải cắt đuôi bỏ trốn khỏi chết!

- Nàng ta là thần thánh phương nào?

Khán giả rung động nhìn về Thải Tiêu mà nghi vấn, Mục Trần cũng khiếp hãi không rời mắt khỏi nàng. Hắn cũng biết chắc chắn Thải Tiêu có lai lịch bất phàm, nhưng không thể đoán ra nàng lại có thủ đoạn hùng mạnh như vậy!

- Ngươi... ngươi là ai?

Vạn Độc Xà Tôn ở cách mấy vạn trượng, giọng điệu sợ hãi, mặt mày tái mét nhìn Thải Tiêu, ánh mắt điên cuồng, nhưng cố gắng đè nén sát khí trong lòng, phẫn nộ quát to.

Vạn Độc Xà Tôn không khỏi kinh hãi, hỏa diễm kia chắc chắn không phải của bản thân nàng, do vậy điều đáng sợ nhất chính là chủ nhân của hỏa diễm đó.

Chỉ là một khối ngọc bài còn làm cho lão chết đi sống lại như vậy, bản thể mà xuất hiện thì còn hùng mạnh đến mức độ nào?

Chẳng lẽ là Thiên Chí Tôn?!

Điều này chỉ nghĩ thôi đã làm cho Vạn Độc Xà Tôn lạnh hết cả vảy.

- Không phải ngươi muốn bắt ta về sao?

Thải Tiêu cười khúc khích nhìn Vạn Độc Xà Tôn, cất giọng mỉa mai. Nàng ngoắc tay gọi luồng hỏa diễm bay trở về, ngưng tụ vần vũ phía trên đầu, hóa thành hỏa văn. Hỏa văn lại có hình dạng của một lò luyện đan, trên lò luyện đan còn có một bóng người.

Người đó đứng chắp tay, tóc đen phất phới, sau lưng vác một cây thước to bản màu đen. Dù chỉ là một cái bóng, nhưng mơ hồ cả thiên địa đều phủ phục dưới chân hắn.

Đó là một thứ uy nghiêm phủ khắp thiên địa.

Đối với hỏa văn nọ, rất nhiều khán giả ở đây chẳng biết là cái gì, nhưng Vạn Độc Xà Tôn nhìn thấy hỏa văn đó, hai mắt trợn trừng càng thêm kinh hãi, hắn run run lắp bắp:

- Hỏa diễm đồ văn... ngươi là người Vô Tận Hỏa Vực? Viêm Đế là gì của ngươi?

Sợ hãi tăng lên cực độ, hắn không cách nào nghĩ được lại có thể chạm mặt một người của Vô Tận Hỏa Vực, thế lực uy danh hiển hách vang vọng khắp Đại Thiên thế giới!

- Ra là vậy, ngọn lửa kia hẳn là Đế Diễm huyền thoại, khó trách nó khủng bố đến thế!

Mạn Đà La cũng sáng mắt lên, kỳ dị nhìn ngắm Thải Tiêu.

- Đế Diễm?

Mục Trần nghe nói mà giật mình.

- Đó là hỏa diễm của người sáng lập Vô Tận Hỏa Vực, Viêm Đế. Nghe nói ngọn lửa đó do Viêm Đế dung luyện dị hỏa thiên địa hạ vị diện sinh ra, có thể nói là đế vương vạn hỏa, chính trong Đại Thiên thế giới này không có ngọn lửa nào so sánh được.

Mạn Đà La ngưng lại một hơi, cười cười nói tiếp:

- Nàng ta lại có thể sử dụng ngọn lửa này, xem ra quan hệ với Viêm Đế không đơn giản, ha ha ha, lần này Vạn Độc Xà Tôn cắn phải cục sắt rồi.

Thải Tiêu đứng giữa trời, chẳng đếm xỉa gì đến vô số những ánh mắt kinh hãi, chỉ mỉm cười với Vạn Độc Xà Tôn, gương mặt đầy châm chọc, cất lời vàng ngọc càng khiến Vạn Độc Xà Tôn lạnh toát từ đầu cho đến khúc thân đã mất đi cái đuôi.

- Viêm Đế hả... vừa hay ta gọi lão ấy là tía, ngươi muốn bắt ta đi, có hay không nên hỏi ông ấy một tiếng nhể?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui