Đại Công Tử Cùng Tiểu Thiếu Gia

Bùi Cảnh
Duệ cùng Diệp Hàm nhanh chóng chạy đến hoàng thành, khi hai người đi vào hậu cung, cung nữ đưa bọn họ đến tẩm cung của hoàng hậu, vừa tiến vào
hoa thính, đã thấy chúng ngự y mặt nhăn mày cáu, Hoàng thượng thì đang vô cùng lo lắng, ưu phiền.
Bùi Cảnh Duệ, Diệp Hàm, Nhan công công vừa thấy Hoàng thượng lập tức quỳ xuống hành lễ.

“Miễn lễ.” Hoàng thượng vội vàng gọi bọn họ đứng dậy. “Hàm nhi, Trẫm gọi ngươi như thế được không? Ngươi mau đến xem hoàng hậu đến tột cùng làm sao vậy?”

Diệp Hàm
không nói hai lời liền đi vào nội thất, nàng dùng một sợi chỉ đỏ chẩn
bệnh cho hoàng hậu, lát sau, tiện đem sợi chỉ cho cung nữ đang đứng một
bên, cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoàng hậu, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó
đứng dậy, bước ra hoa thính.

“Làm sao? ” Hoàng thượng vội vàng hỏi.

“Khải bẩm Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương bị người hạ cổ.” Diệp Hàm trả lời.

“Cổ là gì? Hoàng hậu trúng cổ gì?”

“Cổ độc,
đại khái có thể phân thành thân cổ và dược cổ, thân cổ là lấy thân thể
một người làm nơi cổ trú, cho cổ ăn cổ thực. Nếu trúng phải cổ, người
làm thân cổ sống, người trúng cổ sống, thân cổ chết người cũng chết. Mà
dược cổ là nuôi cổ trong bình hoặc lọ, cho ăn cổ thực. Chờ cổ trùng lớn
lên, làm cổ kí sinh vào cơ thể người, nhưng…”

Chúng ngự y không đợi Diệp Hàm nói xong, lập tức mở miệng cắt ngang lời nàng, hỏi: “Theo như Bùi thiếu gia chứng kiến, hoàng hậu nương trúng là thân cổ
hay dược cổ?”

“Các vị
đều từng xem chẩn cho hoàng hậu nương nương, theo như các vị thấy, hoàng hậu nương nương có thể trúng loại cổ gì?” Diệp Hàm không đáp, hỏi lại.
Bỏi vì nàng xem chẩn muộn, hoàng hậu uống thuốc do ngự y kê rồi ngủ, rốt cục có triệu chứng gì nàng cũng không tận mắt thấy, bởi vậy không dám
ngắt lời, đành phải trước từ triệu chứng ngự ý nói ra rồi mới kết luận.

Chúng ngự y nghe lời Diệp Hàm nói, nghĩ là nàng hỏi khiêm nhường hỏi, lập tức nói những gì mình thấy cùng kết quả chẩn đoán.

“Vậy theo lời các ngươi, hoàng hậu trúng thân cổ phải không?” Hoàng thượng không đợi Diệp Hàm mở miệng, liền kết luận.

“Hồi Hoàng thượng, theo vi thần chuẩn đoán hai ngày nay, hẳn là như thế.” Một vị
ngự y đại diện trả lời. Những người khác cũng vuốt cằm tỏ vẻ đồng ý.

Hoàng
thượng nghe được đáp án, vô cùng không hài lòng, sắc mặt nghiêm trọng
nhìn về phía Diệp Hàm, “Hàm nhi, theo ngươi thấy, có phải thế không?”

Bùi Cảnh Duệ đứng một bên, trầm mặc không nói gì chỉ nhìn nàng, hy vọng nàng biết cách ăn nói, an ủi Hoàng thượng.

“Khải bẩm
Hoàng thượng, theo Diệp Hàm, hoàng hậu nương nương trúng không phải là
thân cổ mà là dược cổ. Nếu có thể tìm ra loại dược thảo được kẻ hạ cổ
cho cổ trùng ăn, tiện có thể điều chế thuốc giải, như vậy cổ trùng sẽ
không thể tiếp tục gây độc cho thân thể của Hoàng hậu nương nương.”

“Vậy như
thế nào mới có thể…” Bùi Cảnh Duệ đang muốn hỏi làm sao để tìm ra giải
dược, đã bị Nhan công công vội vàng bước vào cắt ngang.

“Hoàng thượng, Hữu Phó Xạ bái kiến, nói có chuyện không thể không gặp Hoàng thượng.” Nhan công công tiến vào truyền lời.

“Tuyên hắn đến ngự thư phòng đi.” Hữu Phó Xạ bãi triều rồi lại tiến cung cầu kiến, nhất định hắn có chuyện quan trọng phải bẩm tấu. “Cảnh Duệ, ngươi đi
cùng trẫm. Hàm nhi, chuyện của Hoàng hậu, trẫm làm ngươi hao tổn tâm
trí.”

“Hoàng thượng xin an tâm, Diệp Hàm nhất định hết sức.”

***

Trời mới tờ mờ sáng, một hàng bốn người vội vàng thúc ngựa tiến vào huyện Quán Khẩu.

“Đại ca,
phía trước có một gian khách điếm, không bằng chúng ta nghỉ ngơi lúc này được không?” Diệp Hàm ôm Tiểu Tương phi ngựa lên trước hỏi Bùi Cảnh
Duệ,

“Được.” Bùi Cảnh Duệ gật đầu, “Nguyên Lệnh, tiến lên xem xét.”

“Vâng, đại công tử.” Nguyên Lệnh nghe lệnh, lập tức phi ngựa hướng khách điếm chạy đi.

“Cảm ơn đại ca.”

“Mệt không? Có cần đại ca giúp không?” Bùi Cảnh Duệ nhìn Diệp Hàm cùng Tiểu Tương ngồi cùng một ngựa.

“Không cần làm phiền đại ca, Diệp Hàm còn có thể.” Diệp Hàm một bên điều chỉnh để
Tiểu Tương tựa vào lòng mình, một bên tiếp tục tiến về phía trước.

Bảy ngày
trước, Diệp Hàm xem chẩn cho hoàng hậu, xác định hoàng hậu trúng “Vô tâm cổ”, nàng cùng các ngự y thử các loại thuốc giải, nhưng đều không có
tiến triển. Hai ngày sau, Vũ Huyền Môn ở Thành Đô dùng bồ câu đưa tin về An Bình vương phủ, nói tiểu thư của Thái thú Thành Đô cũng trúng “Vô
tâm cổ”, thầy thuốc của Vũ Huyền môn bó tay không biện pháp, hy vọng
Diệp Hàm có thể tới Thành Đô một chuyến.

Vì hai
người đều mắc bệnh giống nhau, mà ban đầu “Vô tâm cổ” cũng từ đất Thục
(1) truyền ra, bởi vậy Diệp Hàm xin Bùi Cảnh Duệ tấu thỉnh lên Hoàng
thượng, để cho nàng đi đến đó một chuyến, có lẽ sẽ tìm ra dược thảo giải được cổ độc.

Được Hoàng thượng đồng ý, Diệp Hàm vốn định đi trước một mình, nhưng Bùi Cảnh Duệ
cũng đang định đến Thục, cùng bàn bạc với Kính Quân An đem giặc Phù
Phòng một lưới bắt hết, vì thế hai người dẫn theo Tiểu Tương cùng Nguyên Lệnh xuất phát.

Vì bọn họ
chạy không ngừng nghỉ, không tìm nơi dừng chân, bởi vậy đêm qua bốn
người ăn ngủ ở rừng trúc cách huyện Quán Khẩu ba mươi dặm.

Bùi Cảnh

Duệ, Diệp Hàm cùng Nguyên Lệnh đều là người luyện võ, một đêm ăn ngủ
ngoài trời cũng không sao, nhưng Tiểu Tương lại nhiễm phong hàn, cả
người phát sốt nóng bỏng buộc bọn họ phải lập tức lên ngựa đuổi tới
huyện Quán Khẩu.

Khi Bùi Cảnh Duệ cùng Diệp Hàm tới trước cửa khách điếm, chưởng quầy đã ra tiếp đón, dẫn đến một biệt viện yên tĩnh.

“Khách
quan, biệt viện n ày là phòng hảo hạng yên tĩnh nhất của khách điếm
chúng ta, các ngươi cứ việc an tâm điều dưỡng thân mình, sẽ không có
người khác đến quấy rầy.”

“Chưởng
quầy, cảm ơn ngươi.” Diệp Hàm khách khí cảm tạ, “Đúng rồi, xin hỏi ngươi phòng bếp ở nơi nào? Ta nghĩ mượn một chút, sắc một ít dược thảo.”

“Khách quan, ta lập tức đi phân phó đầu bếp của phòng bếp, bảo hắn…”

“Không cần phiền toái, bởi vì những dược thảo này nếu lúc sắc không cẩn thận, quá lửa sẽ mất dược hiệu, nên ta muốn tự tay làm.”

“Thì ra là như vậy, chốc lát ta sẽ gọi tiểu nhị mang ngươi đi phòng bếp.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Chưởng quầy cười nói.

Diệp Hàm an trí Tiểu Tương xong, theo tiểu nhị đi đến phòng bếp.

“Đại ca ca, ngươi cũng làm đồ ăn à?” Một tiểu cô nương mặc áo hồng hỏi Diệp Hàm.

“Đúng vậy. Nhưng mà ta không phải làm đồ ăn, ta sắc thuốc cho một vị tỷ tỷ.”

“Sắc
thuốc? Có phải một loại nước trà đen đen, vừa đắng vừa khó uống còn có
thể làm người ta muốn phun?” Tiểu cô nương nghiêm mặt hình dung.

“Ừ, là khó uống, nhưng mà tỷ tỷ kia sinh bệnh, không uống thuốc sẽ không khỏi bệnh.”

“Đại ca ca, chờ một chút ta có thể cùng ngươi đi xem đại tỷ tỷ kia được không?”

“Được a! Nhưng vì sao ngươi muốn đi nhìn đại tỷ tỷ vậy?” Diệp Hàm tò mò hỏi.

Tiểu cô
nương cười vui vẻ, “Ta muốn nhìn đại tỷ tỷ có xinh đẹp hay không a?”,
Tiểu cô nương thấy Diệp Hàm cười nàng, tiếp tục nói: “Vì ngươi đẹp như
vậy, nếu tỷ tỷ không xinh đẹp, ta đây chính là muốn nói cho àng, không
cho nàng thích ngươi.”

“Ha, vì cái gì?” Diệp Hàm buông chiếc quạt bếp, ôm tiểu cô nương ngồi xuống một băng ghế nhỏ.

“Bởi vì
nếu đại tỷ tỷ không xinh đẹp sẽ không xứng với ngươi nha! Nên nàng không thể thích ngươi.” Tiểu cô nương nói xong, lập tức cười hì hì: “Đại ca
ca, ngươi không thể chờ Vân Oa lớn lên, để Vân Oa làm nương tử cuả
ngươi? A Vượng ca ca cách vách mỗi lần nhìn thấy Vân Oa, đều cùng mẹ Vân Oa nói như vậy, nhưng mà Vân Oa thích đại ca ca thơm thơm, không thích A Vượng ca ca hôi hôi.”

Diệp Hàm
nghe lời trẻ con của Vân Oa chỉ biết mỉm cười, tuy tuổi hai người kém
nhau xa, nói chuyện với nhau lại rất vui vẻ, hợp ý.

Bỗng có
tiếng động đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, tiếp theo có ba gã
hắc y nhân xuất hiện ở cửa phòng bếp, Vân Oa sợ hãi kêu ra tiếng.

Phát hiện
lai giả bất thiện [người đến không là người tốt] , Diệp Hàm lập tức điểm vào huyệt ngủ của Vân Oa, sau đó ôm lấy Vân Oa phi thân khỏi phòng bếp, định đem bé đến nơi an toàn, lại bị gã hắc y nhân ngăn lại.

“Ba vị đại ca, không biết vì sao lại ngăn cản tại hạ?” Diệp Hàm vừa hỏi vừa đánh giá đối phương.

“Đừng cùng hắn vô nghĩa! Đem hắn mang về đi, đến lúc đó Bùi Cảnh Duệ tự nhiên phải lấy thứ đó đến đổi hắn trở về.” Hắc y nhân bên phải nói với gã ở giữa.

Tên đó gật gật đầu, ba người lập tức vây Diệp Hàm vào giữa.

Giao thủ
mấy chiêu sau, phát hiện bọn hắn cũng không muốn làm nàng bị thương, nên ôm Vân Oa phi thân lướt đến lưỡi đao của một người, mà người nọ, quả
nhiên như nàng dự liệu, lập tức thu đao về, Diệp Hàm nhân thời cơ mà lao về phòng.

Ba gã hắc y nhân lập tức đuổi theo.

Vì Diệp Hàm phải ôm Vân Oa, động tác chậm hơn trước đây, hắc y nhân đuổi theo một lúc, đã vây lấy nàng.

“Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải bắt ta?” Diệp Hàm vừa hỏi vừa che chở cho Vân Oa.

Tên hắc y
nhân cầm đầu nghe nàng hỏi chỉ cười mà không trả lời, “Ngươi không có
khả năng che chở đứa nhóc kia, đào thoát khỏi tay ta.”

Diệp Hàm
thấy hắn tấn công bên phải mình, miễn cưỡng nghiêng người né tránh. Như
lời hắc y nhân, nàng không có khả năng nếu kèm theo Vân Oa, nàng có thể
bình yên không việc gì, nhưng nàng cũng không thể không để ý tới đứa
nhỏ, cũng may hắc y nhân không có ý muốn lấy mạng nàng, nên có thể chống đỡ trong khoảng thời gian ngắn.

Mấy hiệp sau, hắc y nhân phát hiện ra suy nghĩ của Diệp Hàm, tiện nói: “Hừ! Ngươi nghĩ ta không dám nặng tay với ngươi?”

“Không, ta biết ngươi bắt ta vì tình thế bắt buộc.” Diệp Hàm không chút do dự nói ra tâm tư của hắc y nhân.

“Đúng vậy, cho nên…”

“Nguyên thúc, mau tới giúp đỡ…” Diệp Hàm đột nhiên hướng phía sau hắc y nhân hô to.

Hắc y nhân ngẩn ra, quay lại phía sau không thấy ai, quay đầu lại đã không thấy thân ảnh của Diệp Hàm, lập tức đuổi theo.

Lần này thì Bùi Cảnh Duệ cùng Nguyên Lệnh đến thật.

Bùi Cảnh

Duệ cùng Nguyên Lệnh nhốt ngựa xong, đang tính về viện tìm Diệp Hàm,
giữa đường nghe thấy tiếng đánh nhau, lập tức theo tiếng mà đến.

“Nguyên Lệnh!” Bùi Cảnh Duệ ra tiếng ý bảo Nguyên Lệnh tiến lên.

Nguyên
Lệnh lao ra trực tiếp, ngăn cản hắc y nhân đang đuổi theo Diệp Hàm. Hắc y nhân cầm đầu giao đấu qua lại với Nguyên Lệnh mười chiêu, biết đã mất
cơ hội bắt được diệp Hàm, liếc mắt với hai đồng bọn, lập tức nhân thừa
cơ rút đi.

Bùi Cảnh
Duệ nhíu mi nhìn phương hướng hắc y nhân rời đi, mới xoay người nhìn về
phía Diệp Hàm đang thở dốc, thấy trong tay nàng ôm một đứa bé mũm mĩm,
không tình nguyện tiếp nhận từ tay nàng. Khi hắn thấy rõ đứa nhỏ trong
tay đang ngủ, khó hiểu nhìn về phía Diệp Hàm.

Diệp Hàm vươn tay giải huyệt cho Vân Oa,” Ta sợ bé bị dọa, nên điểm huyệt ngủ của bé.”

Bùi Cảnh Duệ thấy Vân Oa tỉnh lại, lập tức buông đứa nhỏ xuống. “Đứa nhỏ, đi tìm nương cùng cha ngươi.”

Vân Oa
không thuận theo, trốn sau lưng Diệp Hàm, Diệp Hàm đành phải xoay người
nói: “Vân Oa, đi chơi đi, đại ca ca cùng đại ca có chuyện muốn nói.”

“Hắn là đại ca của ngươi?” Thấy Diệp Hàm gật đầu, Vân Oa mới bất đắc dĩ rời đi.

“Vì sao không gọi đại ca hoặc Nguyên Lệnh đâu?” Bùi Cảnh Duệ chờ Vân Oa đi khỏi mới hỏi.

Diệp Hàm nghe vậy, cúi thấp đầu, “Thực xin lỗi, Diệp Hàm nhất thời quên mất.”

Bùi Cảnh
Duệ bực nàng nói bình thản như vậy, nhưng lại ngại Nguyên Lệnh ở một
bên, hắn cũng không tiện phát tác. “Đối phương là ai? Mục đích là gì?”

Nàng lắc lắc đầu, “Không biết vì sao đối phương làm vậy, bọn hắn chỉ nói lấy ta bắt đại ca giao ra thứ gì đó.”

“Thứ gì?” Bùi Cảnh Duệ hỏi.

“Không biết, bọn hắn không nói.”

“Công tử, không bằng để tiểu thiếu gia nghỉ ngơi, cơm trưa xong, lại bàn luận việc này sau.” Nguyên Lệnh nói.

Diệp Hàm
bỗng nhớ tới thuốc còn trong bếp, lập tức nói: “Ta đi sắc thuốc cho Tiểu Tương đi, đại ca cùng Nguyên thúc cứ dùng cơm trước.” Nói xong, tiện
xoay người rời đi.

Bùi Cảnh
Duệ nhìn Diệp Hàm rời đi, đứng một chỗ trầm tư, nghĩ thầm, qua Quán Khẩu này là tới Thành Đô, có một số việc hắn phải biểu đạt rõ ràng với nàng, không thể để cho chuyện như vừa rồi tiếp tục xảy ra nữa.

~~~oOo~~~

(1) Đất Thục, nước Thục (221- 264), thuộc tỉnh Tứ Xuyên hiện nay.

Lúc ăn tối, Bùi Cảnh Duệ công đạo Diệp Hàm dùng bữa xong một giờ sau đến phòng hắn.

Vì thế sau khi Bùi Cảnh Duệ về phòng, Diệp Hàm đi trước phòng bếp sắc thuốc uống
cho Tiểu Tương, chờ Tiểu Tương uống thuốc xong mới cầm hòm thuốc đến
phòng Bùi Cảnh Duệ.

Lúc trước
khi Diệp Hàm nghe thấy Bùi Cảnh Duệ bảo nàng giúp hắn xoa bóp, nàng tuy
có kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi hắn vì sao, Bùi Cảnh Duệ lại nói cho
nàng, mấy ngày nay không ngừng chạy đi, làm tinh thần hắn có chút mỏi
mệt, bởi vậy Nguyên Lệnh đề nghị Diệp Hàm xoa bóp cho hắn, tiêu trừ mệt
mỏi của một ngày.

Bình
thường Diệp Hàm xoa bóp cho bệnh nhân để trừ bệnh giảm đau, theo lời
danh y thời tam quốc Hoa Đà: “Người thường tay chân phủ tạng, ứ đọng
chất độc dần mà không mất đi, dịch thành bát si: gió, lạnh, nóng, ẩm,
đói, no, (mệt) nhọc, nhàn, bệnh tật của đời, theo đó mà ra. Dùng phương
pháp xoa bóp, vô cùng hiệu quả.” Nên nàng thường xuyên xoa bóp cục bộ
giúp người bệnh. Nhưng ở Trường An có một viện xoa bóp do một người Tây
Vực làm chủ, bởi vậy Diệp Hàm nghe sớm nghe xong mới kinh ngạc, bởi vì
các động tác xoa bóp, làm hai người có tiếp xúc thân mật, mà nàng luôn
không thích quá mức thân cận với người khác, nhưng người không khỏe mà
đề ra yêu cầu ở đây là Bùi Cảnh Duệ, nàng không có lí do gì cự tuyệt.

“Đại ca đã chuẩn bị tốt?” Diệp Hàm vừa mở bình đựng thuốc vừa hỏi hắn.

“Không
được mang bao tay, nếu ngươi nhất quyết đeo, vậy ngươi trở về đi.” Diệp
Hàm nghe vậy có chút do dự, bình thường mà nói, người xoa bóp nếu không
muốn thân cận quá, có thể dùng loại bao tay đặc chế này, miễn cho quá
mức thân mật với người bệnh.

“Đại ca, quần áo…” Diệp Hàm có chút chần chờ hỏi.

“Ngươi hầu hạ ta đi.”

Diệp Hàm
đành phải để lọ thuốc sang một bên, đến gần giường, chần chờ trong chốc
lát, rồi cởi bỏ ngoại sam cùng nội bào giúp Bùi Cảnh Duệ.

“Đại ca, ngươi nằm xuống được không?”

Đợi Bùi
Cảnh Duệ nằm xuống, Diệp Hàm đổ thuốc nước vào lòng bàn tay, xoa nhẹ lên người hắn, đến khi cả người đều xoa thuốc, nàng mới có thể xoa bóp cho

Bùi Cảnh Duệ.

Ước chừng qua một nén nhang, Diệp Hàm mở miệng nói: “Đại ca, có thể đứng dậy mặc áo.”

“Được, ngươi đỡ đại ca đứng lên.” Bùi Cảnh Duệ nói.

Diệp Hàm
mới cúi người tới gần Bùi Cảnh Duệ, định dìu hắn hắn dậy, nhưng nàng lại cảm thấy phần eo cứng đờ, cả người trực tiếp ngã vào lòng Bùi Cảnh Duệ, nàng nâng mắt nghi hoặc nhìn hắn, vì sao hắn lại điểm huyệt nàng, lại
không thể mở miệng hỏi.

Bùi Cảnh Duệ dùng động tác ôn nhu nhất đặt nàng lên giường, xoay người thả trướng rèm xuống mới đối mặt nàng.

Chăm chú nhìn nàng một lúc lâu sau, Bùi Cảnh Duệ mới thấp giọng nói: “Hàm nhi, vất vả ngươi.”

Diệp Hàm
muốn nói với hắn đây là việc làm phải làm, nhưng không chỉ thân thể
không động đậy được, ngay cả miệng cũng không thể nói.

“Tuy ngươi không thể ní, nhưng đại ca biết ngươi nhất định sẽ nói, đây là việc ngươi hẳn phải làm, đúng không?”

Bùi Cảnh
Duệ nhìn vào mắt Diệp Hàm, biết hắn nói đúng. “Nhưng mà đại ca vẫn cảm
thấy nên phải cảm tạ ngươi. Ngươi cả ngày không ngừng chạy đến chạy đi,
lại đỡ thêm Tiểu Tương chịu phong hàn, bị hắc y nhân tập kích, hơn nữa
vừa rồi còn giúp đại ca xoa bóp trừ mệt mỏi, đại ca thấy ngươi cũng rất
mệt mỏi, cho nên…”

Thấy Diệp Hàm mở to đôi mắt nhìn hắn, hắn tự tay cởi bỏ áo nàng.

“Hàm nhi,
tóc ngươi vừa dài vừa đen nhánh, vì sao trước đây đại ca lại không phát
hiện nhỉ?” Hắn tiếp tục vuốt ve hai má cùng cần cổ nàng, “Làn da của
ngươi rất tinh tế, ngươi có từng cẩn thận nhìn vành tai của mình, mượt
mà, trắng hồng, nhất định so với tiểu thư danh môn càng hơn ngàn lần.”

Diệp Hàm
không rõ vì sao Bùi Cảnh Duệ lại nói thế với nàng, nhưng nàng vô cùng lo lắng, nếu hắn tiếp tục sờ xuống dưới, thì bí mật của nàng sẽ bị phát
hiện. Không được! Nàng nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi giam cầm
của hắn. Diệp Hàm cố vận nội công tự giải huyệt.

Đối với
hành động của Diệp Hàm, Bùi Cảnh Duệ nhất thanh nhị sở [biết rõ] , hắn
biết Hàm nhi không có khả năng ngoan ngoãn mặc hắn làm gì thì làm, nhưng để vận công giải huyệt thành công cần một lúc, nên hắn không vội.

“Hàm nhi,
để cảm tạ ngươi, đại ca cũng xoa bóp giúp ngươi một phen, tiêu trừ cả
ngày vất cả. Ngươi nhất định thấy kì quái vì sao đại ca lại điểm huyệt
của ngươi, vì đại ca biết, nếu đại ca nói muốn xoa bóp giúp ngươi, ngươi nhất định sẽ chối từ, đại ca lại không muốn cho ngươi cự tuyệt, bởi vậy điểm huyệt của ngươi, trực tiếp xoa bóp cho ngươi, ngươi sẽ không thể
từ chối ý tốt của đại ca.”

Diệp Hàm
hận không thể chính mình đứng dậy, không chịu bị khống chế, vì thế nàng
chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm chặt mắt. [anh Cảnh là cường thủ hào đoạt
nha, ]

Bùi Cảnh
Duệ cởi ngoại bào của Diệp Hàm xong, lại tiếp tục cởi bỏ nội bào, hắn
phát hiện nàng không mặc yếm, mà lấy vải quấn chặt lại, hắn đoán nàng vì giúp hắn xoa bóp, mà nghĩ ra biện pháp này, miễn cho hai người khi xoa
bóp quá mức thân cận, mà bại lộ thân phận.

Hắn một
bên cởi bỏ quần áo của Diệp Hàm, một bên nhẹ vỗ về làn da tuyết trắng
của nàng, khi hắn cầm đến mảnh vải trước ngực nàng, hắn cơ hồ có thể
thấy khóe mắt nàng lóe lên nước mắt.

Bùi Cảnh
Duệ khẽ hôn vành mi nàng, chậm rãi cởi bỏ tấm vải quấn ngực nàng. Ngay
khi đôi gò bồng hiện ra sau lớp vải, Diệp Hàm vừa lúc giải khai huyệt
đạo, Bùi Cảnh Duệ thấy thế, lập tức cầm hai tay nàng giơ lên quá đầu,
đồng thời cũng dùng cả thân mình đè lên người nàng.

“Hàm nhi, ngươi có thể nói gì với đại ca?” Bùi Cảnh Duệ vừa dán hờ lên đôi môi đỏ mọng của nàng vừa nói.

Diệp Hàm mới thốt ra hai chữ “Đại ca”, tiện làm cho Bùi Cảnh Duệ nhấm nuốt môi đỏ……

Một phen
vu sơn vân vũ, Diệp Hàm vì mệt mỏi mà thiếp đi, Bùi Cảnh Duệ yêu chiều
ôm lấy thân mình nàng, tinh tế ngắm nhìn dung nhan nàng. Diệp Hàm xinh
đẹp là nhân gian hiếm có, nhưng vì ngày thường quá mức nghiêm túc, tuy
nàng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhưng vẫn bảo trì một
khoảng cách nhất định cùng mọi người.

Một khi
nàng buông xuống tất cả đề phòng là nàng trẻ trung, mềm mại như thế, hắn thật hối hận đã đem quá nhiều trách nhiệm lên người nàng.

Lúc này,
nàng nhu nhược, tín nhiệm dựa vào hắn, Bùi Cảnh Duệ vô cùng đau lòng
những năm gần đây đã không để ý, quan tâm nàng, nên sự sủng ái mà nàng
vốn được hưởng đều bị hắn bỏ qua, hắn hận giờ phút này không thể bù lại
tất cả cho nàng.

Hắn dán
lên vành tai nàng nhẹ nhàng nói: “Hàm nhi, thực xin lỗi, tha thứ đại ca
vài năm nay không tốt với nàng.” Áy náy trong lòng làm Bùi Cảnh Duệ bất
giác ôm nàng chặt hơn.

Sau tai tự dưng thấy ngưa ngứa, Diệp Hàm tỉnh giấc, nàng định xoay người theo thói quen, lại ngoài ý muốn phát hiện mình bị nhốt trụ.

“Đại ca làm nàng thức dậy?” Bùi Cảnh Duệ ngăn nàng dời đi lồng ngực hắn.

Diệp Hàm nghe hắn nói mà hoàn toàn thanh tỉnh: “Đại ca, vì sao?” Nàng khàn khàn hỏi.

“Vì sao là vì sao?” Bùi Cảnh Duệ buồn cười nhìn nàng, dùng sức ôm nàng chặt hơn,
làm cho nàng cảm nhận sự thân mật giữa hai người.

Quả nhiên, hành động của hắn làm Diệp Hàm hiểu ra tình cảnh trước mắt của hai
người, nàng nghĩ muốn che giấu khuôn mặt đỏ ửng, kết quả ngược lại càng
làm hao người thêm gần sát.

Bùi Cảnh Duệ bật cười, hai tay vỗ về lưng nàng: “Vì sao phải giấu diếm thân phận của nàng?”

“Diệp Hàm
cũng không phải cố ý che giấu mọi người, chính là năm đó đại ca cùng
Nguyên thúc đều cho là nam hài, ta nghĩ thời gian lâu, mọi người tự
nhiên sẽ biết kì thật ta là cô nương, không ngờ mọi người vẫn nghĩ ta là thân nam nhi, lâu ngày, ta cũng không biết nên giải thích với mọi người thế nào, cho nên…”

“Cho nên
đành phải chấp nhận bị ngộ nhận, đúng không?” Bùi Cảnh Duệ nói tiếp lời
nang, cảm nhận Diệp Hàm gật gật đầu, hắn lại hỏi: “Vì sao trúng “Đãng
hồn”, không tìm thầy thuốc tới hỗ trợ, ngược lại lại một mình chịu khổ?”


“Diệp Hàm
cũng không thực hiểu biết độc tính của “Đãng hồn”, hơn nữa lúc biết độc
tính cũng hiểu trừ phi… trừ phi…” Không biết mở miệng tiếp thế nào, đang định tự hối, bỗng nhiên nghĩ đến nếu Bùi Cảnh Duệ biết chuyện nàng
trúng độc, kia hắn cũng đã sớm biết nàng là nữ nhân. “Hay là ngày ấy đại ca vào phòng Diệp Hàm?”

“Bằng
không, nàng cho rằng đại ca làm thế nào lại biết bí mật của nàng?” Hắn
nâng mặt nàng, “Về sau nếu có chuyện gì, không được gạt đại ca, biết
không?”

Diệp Hàm
bị Bùi Cảnh Duệ thấy ngượng ngùng, sau khi gật gật đầu, lại đem chính
mình chui vào lòng hắn, tuy như vậy thực thân mật, nhưng vẫn còn hơn bị
hắn nhìn chằm chằm như vậy.

“Diệp nhi, nàng có trách đại ca chưa cùng nàng bái đường đã chiếm thân mình nàng?”

Diệp Hàm
lắc lắc đầu, “Đại ca đừng nói như vậy. Từ năm ấy cùng đại ca, Diệp Hàm
đã cho rằng kiếp này, mặc kệ thân thể hoặc sinh mệnh đều thuộc về đại
ca, hầu hạ đại ca là chuyện ta hẳn nên làm, càng huống chi với thân phận của Diệp Hàm, căn bản không thể xứng với đại ca, kiếp này có thể đi
theo đại ca, Diệp Hàm đã mãn nguyện.” Nàng nhẹ nhàng nói ra tâm ý của
mình.

Diệp Hàm
nói như vậy, Bùi Cảnh Duệ phi thường bất mãn. Hắn bỗng hiểu ra vì sao
năm đó lão gia gia đem Hàm nhi phó thác cho hắn còn kiên trì buộc hắn
đáp ứng: sau khi Diệp Hàm thành thân, hắn mới có thể hoàn hôn, thì ra
tâm tư của tiểu cô nương này ngoan cố như thế, nhưng chẳng phải một khắc bọn họ gặp nhau kia hắn đã biết rõ? Nếu lúc ấy không phải nàng kiên
trì, hắn sẽ không ra tay tương trợ, đương nhiên sẽ không có việc ngày
hôm nay, có lẽ thật sự là số trời đã định.

Bùi Cảnh
Duệ định nói nàng không được coi thường mình như thế, nhưng cúi đầu mới
phát hiện người trong lòng đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, vì thế hắn
kéo chăn cẩn thận kéo chăn cho nàng, nhẹ giọng nói: “Hàm nhi, kiếp này
đại ca muốn định nàng. Chờ giải quyết xong chuyện giặc Phù Phong, hai
chúng ta lập tức bái đường thành thân, đại ca không cho nàng phản đối,
biết không?”

Hắn nói
xong, Diệp Hàm dường như chỉ hừ nhẹ một tiếng, sau đó hô hấp vững vàng;
Bùi Cảnh Duệ không nói gì ôm sát nàng, để chính mình gặp lại nàng trong
mộng đẹp.

Hôm sau, Tiểu Tương chậm rãi tỉnh lại, lập tức thấy bên giường có một tiểu cô nương,nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.

“Đại tỷ, ngươi tỉnh rồi.” Vân Oa nhẹ nhàng thở ra nới.

“Ngươi là…” Tiểu Tương nghi hoặc hỏi.

Vân Oa biết Tiểu Tương không rõ ràng lắm vì sao lại thế này, lập tức giải thích với Tiểu Tương.

Tiểu Tương thế mới biết, thì ra nàng sinh bệnh, còn làm phiền Diệp Hàm chăm sóc
nàng một ngày, vì thế lập tức đứng dậy đổi quần áo.

“Đại tỷ tỷ, bệnh của ngươi mới khỏi, có thể đứng dậy ngay sao?” Vân Oa nhìn nàng.

“Có thể,
chỉ là phong hàn, đã không đáng lo, huống chi hiện tại là sáng sớm, tiểu thiếu gia cũng đứng dậy, ta phải đi hầu hạ mới được.”

“Ta đây có thể đi cùng ngươi không?” Vân Oa theo sau Tiểu Tương hỏi.

“Có thể,
nhưng mà ngươi không được gây ra tiếng động, chẳng may tiểu thiếu gia
còn chưa tỉnh, đánh thức tiểu thiếu gia cũng không tốt.”

Vân Oa gật gật đầu, “Nói không chừng hắn đã tỉnh, hiện tại đang sắc thuốc giúp ngươi.”

Tiểu Tương hỏi: “Vậy ngươi có biết phòng bếp ở nơi nào không? Chúng ta đi nơi đó tìm người.”

Vân Oa cũng đồng ý, vì thế một lớn một nhỏ lập tức đi đến phòng bếp.

Hai người
tìm ở phòng bếp không thấy, lại đi xung quanh tìm kiếm cũng không thấy
Diệp Hàm, Tiểu Tương tiện đi hỏi Nguyên Lệnh, nhưng hắn cũng tỏ vẻ không biết, ba người liền ở bên ngoài thảo luận sáng sớm không biết Diệp Hàm
đến tột cùng là đi nơi nào.

Diệp Hàm bị thanh âm ồn ào đánh thức, nàng xoay người, lại nghe thấy thanh âm ngoài màn trướng, “Hàm nhi, tỉnh?”

“Dạ, đại ca.”

Diệp Hàm
cầm lấy chăn che thân, chính mình còn đang muốn tìm quần áo mặc vào, màn trướng đã bị xốc lên. Nàng thấy Bùi Cảnh Duệ đã thay quần áo chỉnh tề,
trong tay hắn đang cầm quần áo của nàng.

“Còn mệt
không? Muốn hay không nghỉ tạm trong chốc lát?” Bùi Cảnh Duệ đem xiêm y
đặt ở một bên, ngồi ở mép giường kéo Diệp Hàm vào ngực vỗ về nàng.

“Đại ca, để Diệp Hàm đứng dậy mặc quần áo được không?” Diệp Hàm cúi đầu nói.

Bùi Cảnh
Duệ nhìn hai má đỏ ửng của Diệp Hàm, biết nàng vẫn còn cảm giác bất an
với đêm qua, không nghĩ làm khó nàng. “Được. Nhưng mà dấu hồng trên
người nàng phải được bôi thuốc trước, bằng không phải hồng ba ngày, nàng không nghĩ phải như vậy đi?”

Diệp Hàm
nghe hắn vừa nói, cúi đầu chăm chú nhìn da thịt lộ ra ngoài chăn, phát
hiện thật sự có dấu hồng như hắn nói, hơn nữa mấy dấu hồng này lại giống với dấu hồng xuất hiện sau khi nàng bị hạ dược, nàng bỗng nhiên hiểu ra dấu hồng trên người lần trước do đâu mà có, không khỏi mặt đỏ tai hồng.

Bùi Cảnh
Duệ nhìn nàng còn thẹn thùng, nhịn không được rung động trong lòng, chạm vào mặt nàng, khẽ hôn lên đôi môi hồng đào: “Còn nhớ rõ mĩ nhân đồ đại
ca giao cho ngươi không? Đã nghĩ ra mĩ nhân trong họa rất giống với ai?” Hy vọng nàng có thể hiểu được tâm ý của mình , nhưng lại không dám làm
căng, đành phải lấy bức họa kia không ngừng ám chỉ nàng.

Thấy Diệp
Hàm nhẹ lay động đầu, Bùi Cảnh Duệ còn nói thêm: “Cứ tiếp tục nghĩ,
không nghĩ ra có thế đem họa để Tiểu Tương giúp nàng nhìn, chờ nàng nghĩ đến mĩ nhân là ai, còn nghĩ muốn những lời đại ca nói với nàng lúc ấy,
liền tìm đến đại ca nói chuyện.”

Ngữ tất,
Bùi Cảnh Duệ lại ôm chặt thân mình nhu nhược, xinh đẹp của Diệp Hàm, dục vọng muốn giữ lấy nàng không ngừng tăng lên, hắn bắt buộc chính mình
phải buông nàng ra, tập trung tư tưởng nghĩ đến chuyện giặc cỏ, qua một
hồi lâu, hắn mới đứng dậy đi ra ngoài.

“Hàm nhi, đại ca đến thiện đường chờ nàng, cơm nước xong, chúng ta liền khởi hành.”

Diệp Hàm gật gật đầu, nàng chờ Bùi Cảnh Duệ ra cửa phòng mới đứng dậy mặc quần áo, vừa mặc vừa nghĩ về câu đố của Bùi Cảnh Duệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận