Đại Công Tử Cùng Tiểu Thiếu Gia

Nhóm người Bùi Cảnh Duệ vừa tiến vào cửa thành Thành Đô, liền phóng chậm tốc độ,
thứ nhất vì bọn hắn đã tới gần mục đích, thứ hai là người đi lại trên
đường rất nhiều, nếu ngựa phi quá nhanh, không cẩn thận có thể làm bị
thương người khác.

“Tiểu Tương, cẩn thận!”

Nói thì
chậm mà diễn ra thì nhanh, Tiểu Tương thiếu chút nữa để ngựa cán lên
người khác, may mắn Diệp Hàm nhanh trí phi thân xuống, ôm tiểu nam hài
trước vó ngựa đi.

“Tiểu đệ
đệ, có sợ không? Bạc này ngươi lấy đi…” Nói xong, nàng lấy một thỏi
nguyên bảo trong ngực đưa cho tiểu nam hài, lại phát hiện tiểu nam hài
có hành động khác thường, lập tức lùi về sau.

Bùi Cảnh Duệ cũng phát hiện ra dị thường, lập tức phi thân xuống đi tới bên cạnh nàng. “Hàm nhi?”

Tiểu nam
hài biết hành động thất bại, nhanh chóng quay đầu chạy đi, mới được mấy
bước, thân mình hắn tự nhiên cứng đờ, cả người ngã nhào xuống đất.

Nguyên
Lệnh quan sát bốn phía, quả nhiên hắn phát hiện ra có ba hắc y nhân biết sự việc bại lô, lập tức lẩn đi, vì thế hắn tới gần nam hài kia, phát
hiện tiểu nam hài đã trúng độc thân vong.

Bùi Cảnh Duệ xác định Diệp Hàm không bị thương mới đi đến cạnh Nguyên Lệnh, “Người bị làm sao vậy?”

“Bẩm công
tử, người đã tắt thở, hiển nhiên đã hạ độc trước, cho nên mặc kệ việc có thành công hay không, đứa nhỏ này cũng vẫn mất mạng.” Nguyên Lệnh bẩm
báo.

Bùi Cảnh
Duệ nghe Nguyên Lệnh nói xong chỉ nhíu nhíu mày, mà Diệp Hàm thì khác,
nàng không khỏi thở dài, ngơ ngác nhìn thân thể nằm trên mặt đất không
còn nhúc nhích.

Bùi Cảnh
Duệ hiểu Diệp Hàm nhất định là vì thế mà tự trách, hắn đau lòng nói:
“Hàm nhi, việc này không liên quan tới ngươi, đừng vì thế mà tự trách.”

“Đại ca…”
Diệp Hàm muốn đè nén đau xót vì cái chết của tiểu nam hài, nhưng một
người lúc trước còn sống khỏe mạnh, nháy mắt mất đi sinh mạng, bảo nàng
chấp nhận như thế nào?

Bùi Cảnh
Duệ đi đến bên Diệp Hàm, đem nàng kéo vào trong lòng, rồi phi thân lên
ngựa, đồng thời công đạo với Nguyên Lệnh, “Tìm người đem tiểu nam hài
này an táng. Sự tình xong xuôi, đi đến Long Đằng hiên cùng chúng ta hội
hợp.”

“Vâng, đại công tử.” Nguyên Lệnh lập tức thi hành chuyện Cảnh Duệ giao phó.

“Tiểu
Tương, ” Bùi Cảnh Duệ gọi nha hoàn còn thất thần, “Cưỡi ngựa của tiểu
thiếu gia đi theo, chúng ta đến Long Đằng hiên trước.”

Bùi Cảnh
Duệ ôm chặt người trong ngực, phi ngựa hướng Long Đằng hiên đi tới. Đối hành động thương tổn Diệp Hàm của bọn giặc Phù Phong hai ngày nay, cảm
thấy đầy bụng tức giận, hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đem
bọn chúng một lưới bắt hết.

***

Long Đằng
hiên, Bùi Cảnh Duệ lập tức triệu thấy thuốc của Vũ Huyền môn cùng môn
chủ Hổ Diệu quán, bắt đầu bàn bạc kế hoạch diệt giặc cỏ. Diệp Hàm sau
khi nghỉ ngơi, nội tâm rung động cũng dần dần bình ổn.

“Tiểu thiếu gia, Thái thú đại nhân phái người mời ngài qua phủ một chuyến.” Tiểu Tương tiến lên nói với Diệp Hàm.

“Thái thú
kia tin tức cũng thật linh thông, tiểu thiếu gia đến nơi này còn không
đến một nén hương, hắn đã đến mời người.” Môn chủ Hổ Diệu quán Trương Lỗ nói.

“Trương Lỗ, không được như thế.” Nguyên Lệnh không hài lòng nói.

“Vâng, Lệnh gia.” Trương Lỗ lập tức ngậm miệng.

“Nguyên thúc, đừng trách Trương thúc, hắn là người thẳng tính, không có ác ý.”

Diệp Hàm
nói hộ Trương Lỗ, lại quay đầu nói với Trương Lỗ: “Trương thúc, về sau
nói chuyện cẩn thận một chút, đừng làm đối phương khó xử. Kẻ khác xấu hổ bất an, chúng ta cũng không có gì tốt.” Diệp Hàm tuy còn nhỏ tuổi,
nhưng trên phương diện xử sự với người khác, nàng đều có cách thu phục
lòng người.

Nguyên

Lệnh nghe vậy gật gật đầu, hắn biết tiểu thiếu gia tuy luôn khoan dung
với thuộc hạ, nhưng nếu làm sai tiểu thiếu gia nhất định nói cho bọn
hắn, không giống hắn luôn nghiêm khắc như vậy.

“Vâng,
tiểu thiếu gia.” Trương Lỗ thành tâm nói. Tuy hắn hơn tiểu thiếu gia
nhiều tuổi, nhưng tiểu thiếu gia xử sự chu toàn, suy nghĩ chu đáo; hơn
nữa vài năm nay tiểu thiếu gia khi xử lí các thương vụ của Bùi gia tứ
môn, vẫn luôn tham khảo ý kiến của các môn chủ trước, sau đó mới ra
quyết định có lợi nhất. Ngoại trừ Bùi Cảnh Duệ, tiểu thiếu gia là người
thứ hai Trương Lỗ hắn bội phục tận đáy lòng.

Diệp Hàm
nhìn về phía Bùi Cảnh Duệ nói, “Đại ca, Diệp Hàm đi xuống trước chuẩn bị mấy thứ, như thế tiện đi phủ Thái thú đại nhân trước.”

Bùi Cảnh Duệ gật đầu, “Hàm nhi, ” Hắn đột nhiên gọi Diệp Hàm lại, “Để Nguyên Lệnh cùng ngươi.”

Nàng vốn
định từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Bùi Cảnh Duệ ý nói không cho cự
tuyệt, đành phải nói: “Vâng. Nguyên thúc, phiền thúc đến trước đại môn
chờ Diệp Hàm, Diệp Hàm chuẩn bị xong sẽ đến cùng ngươi hội hợp.” Nói
xong, nàng lập tức xoay người rời đi.

***

Khi Diệp
Hàm từ phủ Thái thú trở lại Long Đằng hiên, hội nghị đã sớm chấm dứt,
nàng nói đại khái tình hình tiểu thư nhà Thái thú với Bùi Cảnh Duệ, cũng thỉnh Vũ Huyền môn tập trung các loại dược thảo lại, không cần biết có
độc hay không có độc, nhưng ba ngày qua đi, vẫn không tìm ra giải dược.

“Ai nha!”

“Tiểu thiếu gia làm sao vậy?” Tiểu Tương đang phân loại các loại dược thảo một bên vội vàng hỏi.

Diệp Hàm
nhìn thấy máu chảy từ miệng vết thương nói, “Không có gì, chỉ là bị gai
thảo dược cứa vào.” Vừa nói xong, tay của nàng đột nhiên bị người bắt
lấy.

“Đại công tử!”

“Đại ca!”

Diệp Hàm cùng Tiểu Tương cùng kêu lên.

Bùi Cảnh
Duệ ngậm lấy ngón tay chảy máu của Diệp Hàm, chốc lát sau, mới buông ra, “Cẩn thận một chút, chẳng may cây này có độc, chỉ sợ ngươi còn còn chưa giải độc xong, cả người đã ngã xuống.”

“Vâng.”
Diệp Hàm đỏ mặt thấp giọng trả lời, bỗng nhiên nhớ tới Bùi Cảnh Duệ lúc
này phải ở nghị hiên mới đúng, sao lại tới đây tìm nàng? “Đại ca tìm
Diệp Hàm có việc?”

“Ừ.”

Bùi Cảnh
Duệ lôi kéo Diệp Hàm đi đến ngồi xuống ghế, “Mới vừa rồi Đường môn sai
người đến đưa thiệp, nói quá trưa phải vào cửa đến bái phỏng nàng.”

Diệp Hàm nghi hoặc nhướng mày liễu, “Đường môn muốn tìm ta? Là vì chuyện gì?”

Bùi Cảnh Duệ lắc đầu, “Trên thiệp không ghi rõ, ta nghĩ chờ bọn họ đến đây tự nhiên sẽ biết.”

“Vâng.” Diệp Hàm lên tiếng.

“Hàm nhi, ” Bùi Cảnh Duệ vuốt má nàng, “Đã nhiều ngày qua nàng gầy hơn, có cơ hội
phải nghỉ ngơi thêm, đừng làm bản thân thêm mệt, biết không?” Giọng nói
của hắn tràn ngập đau lòng.

Đối sư
quan tâm của Bùi Cảnh Duệ, Diệp Hàm không biết biểu hiện như thế nào,
đành phải trả lời: “Vâng, Diệp Hàm sẽ chú ý thân thể của mình, mong đại
ca yên tâm.”

Nàng vẫn
kính sợ hắn như trước, hắn thật sự không biết sửa lại nàng như thế nào,
yêu nàng, thương nàng, nhưng nàng luôn kính trọng, cung thuận hắn, làm
cho hắn không khỏi có chút phiền não.

“Hàm nhi,
lâu rồi chúng ta không cùng nhau nói chuyện, không bằng đang dùng cơm
trưa, thuận tiện tán gẫu mấy chuyện gần đây được không?” Bùi Cảnh Duệ
tuy là hỏi, nhưng cũng không chấp nhận từ chối, kéo tay nàng đi tới
thiện đường.

Hai người vừa dùng cơm vừa tán gẫu, thấy Diệp Hàm còn gầy hơn khi mới tới Thành Đô, Bùi Cảnh Duệ cảm thấy vạn phần đau lòng.

“Hàm nhi, chuyện Vô tâm cổ giao cho thầy thuốc của Vũ Huyền môn được không?”

Diệp Hàm

hiểu hắn không muốn mình quá mệt mỏi, nhưng chuyện liên quan đến sinh
mệnh con người cùng trách nhiệm của chính mình, nàng thật sự không thể
nói buông tay đứng một bên.

“Đại ca, nếu Diệp Hàm muốn đại ca đem chuyện bắt giặc Phù Phong giao cho Hổ Diệu quán, đại ca sẽ nguyện ý?”

“Này…” Bùi Cảnh Duệ hiểu nàng muốn dùng việc này để so sánh với tình cảnh của
nàng, nhưng thấy nàng cứ bôn ba qua lại giữa phủ Thái thú cùng Long Đằng hiên, hắn quả thực không nỡ. “Chẳng lẽ nàng không biết đại ca nói thế
vì không muốn nhìn nàng mỏi mệt sao?”

Nàng một chút cũng hiểu được tâm ý của hắn sao?

Diệp Hàm
nghe hắn nói, trong lòng không khỏi ấm áp, lại cảm kích đầy cõi lòng,
“Ta thực cảm tạ đại ca đã quan tâm, nhưng là chuyện cứu người, không thể nói buông tay là buông tay được, nếu ta không hết sức, làm Hoàng hậu
cùng Thái thú tiểu thư gặp việc ngoài ý muốn, dù mọi người không trách
cứ ta, ta cũng sẽ áy náy cả đời, đây cũng không phải chuyện đại ca muốn
thấy đúng không? Tựa như ta biết đại ca cũng như thế về chuyện bắt giặc
Phù Phong, không phải sao?”

Bùi Cảnh
Duệ đương nhiên có thể hiểu ý nàng, bởi vì hắn quả thật cũng có thái độ
như thế, nên hắn biết không thể làm nàng buông tay, vì thế hắn không
tiếp tục miễn cưỡng. “Nếu nàng nói như vậy, đại ca cũng không miễn cưỡng ngươi, nhưng mà ngươi phải hứa với đại ca, phải bảo trọng thân thể.”

Diệp Hàm gật gật đầu, đang định tiếp tục dùng cơm, lại phát hiện hắn một phen bắt lấy tay nàng, kéo nàng về phía hắn.

Bùi Cảnh Duệ một tay ôm nàng, một tay gắp đồ ăn đút cho nàng, “Ăn nhiều một chút, nhiều ngày nay nàng gầy đi không ít.”

Diệp Hàm tuy có ngượng ngùng, nhưng vẫn nhu thuận há mồm cho hắn đút. “Đại ca, Diệp Hàm có thể chính mình ăn.”

Bùi Cảnh
Duệ cười nàng khó hiểu phong tình, “Nàng liền ngoan ngoãn để đại ca đút
cơm cho nàng, cũng để đại ca hưởng thụ cảm giác ôm nàng được không?”

Sau khi
đến Long Đằng hiên, hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định, thứ
nhất vì Diệp Hàm vẫn mặc nam trang, hai nam nhân cùng một chỗ ôm ôm ấp
ấp hoặc có hành động quá mức thân mật, trong mắt mọi người là rất bất
nhã; thứ hai là hai người đều bận bịu việc của mình, thời gian gặp nhau
rất ít, huống hồ quan hệ còn chưa công khai, ban đêm cũng đều tự ngủ
trong phòng mình, vậy nên Bùi Cảnh Duệ phi thường nhung nhớ cảm giác
Diệp Hàm trong lòng hắn.

Diệp Hàm
vì không hiểu chuyện, đối với cảm tình nàng lại luôn lạnh nhạt, chưa thể hiểu biết nỗi tương tư chi khổ của Bùi Cảnh Duệ, nhưng nàng vẫn duy trì phục tùng Bùi Cảnh Duệ, phóng túng thân thể của mình mặc hắn ôm cùng
đút cơm.

Bữa trưa nay, không chỉ có ăn đến nùng tình mật ý, còn tình ý miên miên.

Cơm nước
xong không lâu, hạ nhân tiến đến thông báo, Nhị gia cùng Nhị công tử, tứ công tử, ngũ công tử của Đường môn đến cầu kiến.

“Mời bọn họ đến nghị hiên.” Bùi Cảnh Duệ phân phó.

“Dạ, đại công tử.”

Sau khi hạ nhân rời đi, Bùi Cảnh Duệ cùng Diệp Hàm cũng đứng dậy đến nghị hiên.

Hai bên
gặp nhau mới biết được, thì ra hai năm trước Đường nhị gia từng được
Diệp Hàm cứu trợ, lần này đến bái phỏng, thứ nhất là cảm tạ ơn cứu mạng
năm đó, thứ hai là hy vọng Diệp Hàm có thể xem bệnh cho cháu gái hắn.

Người ta đã vào cửa xin giúp, Diệp hàm cũng đành phải đồng ý.

Bùi Cảnh
Duệ thì chỉ còn biết bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cái gọi là “lương y như từ
mẫu”, dùng với người khác thì không chắc, nhưng dùng với Diệp Hàm thì
chỉ có hơn chứ không có kém.

“Hàm nhi, ” Trước khi Diệp Hàm ra ngoài, hắn gọi nàng lại, “Đại ca đi cùng ngươi.”

“Không cần phiền đến đại ca, Diệp Hàm đi nhanh sẽ về.” Diệp Hàm khoác hòm thuốc, ở cửa nói với Bùi Cảnh Duệ. Vì Nguyên Lệnh đang ra ngoài lo chuyện, nên
nàng tính toán chính mình đến Đường môn.

“Vừa nãy Đường nhị gia có nói, Kính tướng quân làm khách ở Đường môn, đại ca tìm hắn có việc, liền cùng nhau ngồi xe đi thôi.”

Diệp Hàm
biết Bùi Cảnh Duệ muốn ngồi xe ngựa để nàng có thời gian nghỉ ngơi, liền không hề nhiều lời cùng hắn ngồi xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, vừa lên xe
nàng lập tức bị hắn ôm vào ngực.

“Đừng nói, nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, đến Đường môn đại ca sẽ đánh thức ngươi.”

***


Diệp Hàm
đã sớm nghe nói trên giang hồ Đường môn có kĩ thuật dụng độc bậc nhất,
nhưng cao thủ giải độc trong Đường môn cũng không ít, nàng nhớ rõ nhị
công tử Đường môn Đường Quân cũng là người học y, vì sao hắn không chữa
bệnh cho muội muội mình đâu? Diệp Hàm nghi hoặc, lại cũng chỉ đặt trong
lòng, không mở miệng nói.

Môn chủ
đương nhiệm Đường môn Đường Hán Thiên tươi cười hoan nghênh, “Nghe đại
danh hai vị đã lâu, hôm nay được thấy, mới biết hai vị quả thật như lời
người, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên nha.”

Bùi Cảnh Duệ chắp tay đáp lễ, “Đường chưởng môn quá lời, vãn bối nghe đại danh ngài mới như sấm dậy bên tai, ngưỡng mộ đã lâu.”

Diệp Hàm lịch sự nói, “Diệp Hàm bái kiến Đường chưởng môn.”

“Nghe nhị
đệ nói Diệp Hàm hiền chất từng cứu hắn một mạng, lại đáp ứng chữa trị
cho tiểu nữ, thật sự là cảm kích vô cùng.” Đường Hán Thiên cảm kích nói.

“Đường đại gia nói như vậy, Diệp Hàm thật sự là quý trọng, Diệp Hàm học y vốn là
vì cứu người, nên Đường đại gia không cần phải để trong lòng.” Nàng dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Không biết lúc này Đường cô nương có tiện
để Diệp Hàm xem chẩn không?”

“Có thể,
có thể, nhưng mà…” Đường Hán Thiên bối rối trong chốc lát, mới nói: “Sự
tình là thế này, tiểu nữ sau khi có bệnh, tính tình trở nên táo bạo vô
cùng, thường thường trợn mắt dọa người, hơn nữa thầy thuốc xem bệnh cho
nàng, lại bị nàng đối xử vô lễ, bởi vậy mong hiền chất kiên nhẫn.”

Diệp Hàm
gật đầu tỏ vẻ hiểu được, cùng người hầu dẫn đường rời đi, để lại Bùi
Cảnh Duệ, Đường Hán Thiên cùng Kính Quân ở đại sảnh nói chuyện.

Người hầu
mang nàng đến một mảnh sân có rất nhiều cây mai, “Bùi công tử, bên trong là phòng của tiểu thư, ngươi muốn chính mình đi hay là ta bảo nha hoàn
dẫn ngươi đi?”

“Tiểu ca, ta có thể chính mình đi.” Diệp Hàm nhìn thấy mặt hắn biến sắc, đoán Đường tiểu thư này hay làm khó hạ nhân.

“Vậy Bùi công tử cẩn thận, tiểu nhân đi xuống.” Nói xong, tên người hầu gật đầu rời đi.

Diệp Hàm giơ tay đẩy cửa mà vào.

“Cuồng đồ lớn mật, ban ngày ban mặt dám bén mảng vào phòng tiểu thư nhà ta.” Một cô nương ăn mặc đồ nha hoàn quát to.

“Tại hạ
Bùi Diệp Hàm, là Đường nhị gia mời tại hạ đến xem bệnh cho Đường cô
nương, không biết cô nương có thể không?” Diệp Hàm khách khí giới thiệu.

“Không thể.” Đường Vân không hề khách khí trả lời.

“Nếu cô nương không thể, vậy tại hạ cáo từ.” Nói xong, Diệp Hàm xoay người định rời đi.

“Đứng lại!” Đường Vân hô to. Thấy bước chân Diệp Hàm không chậm lại, liền vọt tới trước ngăn lại nàng, “Ai nói ngươi có thể đi?”

“Cô nương nói.” Diệp Hàm vẻ mặt lãnh đạm nói.

“Ta cũng không nói gì.” Đường Vân không thừa nhận quát.

“Cô nương không phải nói lúc này không thể sao? Nếu không thể chứng tỏ ta có thể trở về.”

“Ta chỉ nói không thể, cũng không nói gì đến ngươi có thể trở về.” Đường Vân gắt giọng.

“Cô nương, ta đến là xem bệnh cho cô nương, nếu ngươi không thể cho ta xem, hoặc
là không muốn cho ta xem, ta đây không trở về còn ở nơi này làm gì?”

“Ta lại
chưa nói không cho ngươi xem.” Nói ra nói vào, Đường Vân lập tức biết
mình lỡ miệng, nghĩ thầm, nếu người này dám giễu cợt nàng, nàng nhất
định sẽ cho hắn chết rất khó coi, nhưng mà Diệp Hàm không hề như nàng
nghĩ mà cười nàng.

“Đó là tại hạ hiểu lầm ý cô nương, mong cô nương tha thứ vì tại hạ thô tâm cùng vô lễ. Không biết hiện tại có thể để tại hạ xem bệnh cho cô nương không?”

Đường Vân
vốn định từ chối, nhưng nàng sợ lại nói ra mồm, Bùi Diệp Hàm sẽ xoay
người bước đi, mà chính mình lại có ấn tượng tốt về hắn, không hy vọng
hắn đi, đành phải gật đầu đồng ý.

“Chúng ta trở về phòng cô nương được không?” Diệp Hàm vẫn là có lễ hỏi.

Đường Vân đành bất đắc dĩ dẫn Diệp Hàm về phòng.

Diệp Hàm
trước khi tiến vào phòng bỗng mở miệng, “Hai vị Đường huynh đệ nếu không ngại cũng tiến vào nhìn xem.” Nói xong, cũng không quay đầu đi vào
trong phòng.

“Nhị ca, đi thôi.” Đường lão đại tiêu sái đi theo vào.

Đường lão nhị tuy hổ thẹn vì bị người ta phát tiện tung tích, nhưng mà vẫn bước theo.

Bọn hắn tiến vào liền nghe Diệp Hàm nói với Đường Vân, “Bệnh của cô nương đã có một năm đi?”

“Sao ngươi lại biết?” Đường lão ngũ ngạc nhiên hỏi.

Diệp Hàm
nhìn mấy người kinh ngạc, chậm rãi nói: “Nhìn miệng vết thương trên tay
Đường cô nương, tầng da mới có đến mười tầng, chứng tỏ Đường cô nương
mắc bệnh đã được một năm.”

Đường lão
ngũ cúi đầu không nói, nội tâm thấy cảm phục Diệp Hàm, khó trách ai cũng khen ngợi Diệp Hàm là kì tài hiếm thấy, hắn đoán tuổi của Diệp Hàm cũng không lớn hơn hắn. “Bùi huynh đệ, không biết năm nay ngươi bao nhiêu

tuổi?”

“Mười bảy.”

“Ngươi mới mười bảy?!” Đường lão ngũ kinh ngạc kêu lên.

Đường lão nhị cũng kinh ngạc không kém, thật không ngờ Diệp Hàm còn trẻ tuổi, mà y thuật đã vô cùng cao minh như thế.

“Đường cô nương, vết thương cách bao lâu mới phát tác một lần?” Diệp Hàm hỏi.

“Sao ngươi không tự mình nhìn xem.” Đường Vân cố ý nói.

Diệp Hàm lạnh lùng, “Đường cô nương nếu không muốn xem bệnh, vậy tại hạ cáo từ, các người vẫn nên mời cao nhân khác đi.”

Diệp Hàm mới đứng dậy, Đường Vân lập tức kích động nói, “Mười ngày.”

Huynh đệ Đường gia thấy muội muội kích động như vậy, đáy lòng đều cười thầm.

Diệp Hàm quay đầu nói với nha hoàn, “Chuẩn bị bút mực.”

Một lát
sau, nha hoàn mang đến văn phòng tứ bảo [nghiên mực, bút, giấy, gác bút] , Diệp Hàm mài mực, cầm lấy bút vừa viết vừa nói: “Chứng hoại tử, độc
chướng trong cơ thể tích tụ không tiêu tan, vết thương năm ngày lại sưng lên không có mưng mủ, dùng phương thuốc này, hoa kim ngân bốn lạng, bồ
công anh hai lạng, cam thảo hai lạng, bạch chỉ lạng, thiên hoa phấn bốn
đồng, sắc lấy nước uống.” (1)

“Nhưng
miệng vết thương của lệnh muội có mưng mủ, ta chữa vết thương mưng mủ
trước, để lại thuốc cao bôi ngoài ra, đồng thời uống thang thuốc ta kê.
Thấy miệng vết thương liền lại, tiếp tục uống cho đến khi vảy bung ra,
cách bảy ngày lại uống thuốc, sau đó cách một tháng uống là được.”

“Bệnh của Vân muội có thể tốt lên không?” Đường lão ngũ không tin hỏi.

Nghe Đường lão ngũ nói, Diệp Hàm cũng không tức giận, “Kỳ thật Đường cô nương cũng không bị bệnh nặng, sở dĩ bệnh cũ không ngừng tái phát, chính vì độc
chướng trong cơ thể không tiêu tan được, mà thầy thuốc bình thường chỉ
nhìn thấy ngoại thương, nên chỉ kê thuốc chữa ngoại thương, lại không
tính đến độc hỏa trong người Đường cô nương, bởi vậy ngoại thương tuy
đỡ, độc trong cơ thể lại cách ngày tái phát, bệnh này thoạt nhìn như
bệnh khó chữa, nhưng không phải, Đường cô nương chỉ cần uống thuốc như
ta vừa kê, hết bệnh sẽ không tái phát.”

“Thì ra như thế, Vân muội chịu khổ.” Đường Thiên nghĩ lại một năm qua Đường Vân bị bệnh hành hạ mà cảm thấy đau lòng.

Đường Vân nghe nhị ca nói như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, thoạt nhìn sở sở đáng thương.

“Đường cô nương, Diệp Hàm còn có một câu muốn nói, hy vọng cô nương có thể ghi nhớ trong lòng.”

Đường lão ngũ tò mò hỏi: “Là câu gì?”

“Ít tức giận, độc hỏa tức, khí ôn hòa, thể tự an.” Nói xong, Diệp Hàm liền cáo từ rời đi.

***

Diệp Hàm cùng Bùi Cảnh Duệ rời Đường môn, cùng bọn họ còn có Kính Quân An cùng thị vệ của hắn.

Bên ngoài xe tự dưng ồn ào, đánh gãy cuộc nói chuyện bên trong.

Diệp Hàm đang ngồi trong lòng Bùi Cảnh Duệ liền ngồi thẳng dậy, “Không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

“Đại ca đi xuống nhìn xem, ngươi ở trên xe nghỉ ngơi, đừng nhúng tay.” Nói xong, Bùi Cảnh Duệ đứng dậy xuống xe.

Diệp Hàm
cũng không ngoan ngoãn ngồi im trong xe, chờ Bùi Cảnh Duệ xuống xe nàng
liền vén mành xe, định quan sát, cũng không định nhúng tay.

Bùi Cảnh
Duệ vốn chỉ muốn xuống xe nhìn xem, vì hắn cho rằng còn có Kính Quân An
và năm tên thị vệ của hắn, đối phó với bọn hắc y nhân này thừa sức,
nhưng không ngờ đối phương quá hung hãn, không muốn bọn họ chịu thương
tổn, hắn chỉ có thể ra tay chắn đường hắc y nhân.

Hắc y nhân phát hiện có người xen vào, kẻ cầm đầu lập tức cao giọng hô: “Lui!” Chỉ chốc lát sau, sáu hắc y nhân đã biến mất vô ảnh vô tung.

“Bọn giặc đáng chết, có gan không được chạy!” Kính Quân An đang định đuổi theo, lại bị Bùi Cảnh Duệ ngăn cản.

“Vì sao không cho ta đuổi bắt?” Kính Quân An hỏi.

“Người
chắc chắn có thể bắt được người không? Hơn nữa chúng ta cũng không biết
rõ về đối phương, tùy tiện đuổi theo có thể lại rơi vào bẫy của địch
nhân, không bằng trở về tính kếm bàn bạc rõ ràng.” Bùi Cảnh Duệ phân
tích.

“Nếu ta đoán không lầm, bọn chúng nhất định là đám giặc Phù Phong.” Kính Quân An phẫn uất nói.

“Ta biết, mấy ngày trước ta đã chạm mặt bọn hắn, nhưng ta chưa tra ra vì sao bọn chúng hết lần này đến lần khác nhắm vào ta.”

“Ta biết.” Kính Quân An lập tức nói ra tin tức mình tìm được: “Hai ngày trước thám thính ta phái ra ngoài hồi báo, nghe nói bọn chúng xảy ra chuyện, danh
sách tổ chức bị mất, theo đồn là nằm trong tay ngươi.”

Diệp Hàm
bỗng mở miệng,”Xem ra việc này hiển nhiên có lợi cho chúng ta, không
bằng chúng ta trở về bàn bạc kế sách, có thể biến bị động thành chủ
động.”

“Hay là Hàm nhi đã có chủ ý?” Kính Quân An nhìn Diệp Hàm, tò mò hỏi han.

Bùi Cảnh
Duệ có chút không vui, hắn không thích Kính Quân An nhìn chằm chằm vào
Diệp Hàm, cho dù biết rõ Kính Quân An chỉ là tò mò về lời Diệp Hàm nói,
vì thế không đợi Diệp Hàm mở miệng, hắn liền nói: “Trở về điều động
người, việc này sẽ tính toán tiếp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận