Đại Đạo Chi Thượng Dịch Full


๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bé trai tám tuổi chín tuổi, là tuổi mà chó cũng phiền.

Trần Thực đã mười một tuổi, đã qua cái tuổi thấy chó phiền, nhưng mà nghịch ngợm gây sự, nghiễm nhiên trở thành bá chủ của thôn Hoàng Pha, những nơi y đi qua gà chó không yên, choi dù là vịt y đi ngang qua bên cạnh đều phải đẻ trứng vịt rồi mới có thể đi, có thể nói là người ghét chó ghét.

Sáng sớm hôm nay, Trần Thực ăn xong bữa sáng, buông bát đũa xuống rồi hào hứng chạy ra ngoài, trong miệng la hét: "Gia gia, con đi ra ngoài chơi đây!"
Ông nội cao lớn, mặc áo choàng màu đen thêu hoa mẫu đơn, đứng trước bàn thờ nhà chính, cúi đầu, ồm ồm đáp: "Đừng chạy quá xa, đừng đi bờ sông, buổi trưa về sớm! "
"Biết rồi!"
Trần Thực không đợi ông nội nói hết lời, đã nhanh như chớp chạy trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trước bàn thờ, ông nội vẫn đang ngồi đối diện với bàn thờ, không nhanh không chậm nhai nuốt, một lúc lâu sau mới gian nan nhấp nhô cổ họng, nuốt thức ăn xuống.

Ngay sau đó, ông lại nhét nến trong tay vào miệng, cắn một miếng, không nhanh không chậm nhai.

Trên bàn thờ đặt hai cái giá nến, một cái lư hương, nến trên cái giá khác đã bị ăn đến chỉ còn lại nước mắt nến dưới đáy, mà hương trong lư hương bốc lên khói lượn lờ, cũng sắp cháy hết.


Ông nội thả ngọn nến ăn một nửa, lấy ra mấy nén nhang đốt lên, cắm ở trong lư hương, hít một hơi thật sâu, lộ ra thần sắc say mê.

Mà ở phía sau lư hương, có một tấm linh vị màu đen.

Trên linh bài viết, chính là tục danh của ông nội.

Lưu Phương Tổ Đức, linh vị của Trần Dần đô Trần thị.

"Ăn no rồi thì sẽ không ăn thịt người nữa.

"
Trần Thực đánh chó nhà bà nội Ngọc Châu đến kêu gào, đánh cho con chó mực này thần phục, lại dẫn theo ba bốn con chó trong thôn đại chiến với chó thôn bên cạnh.

Chiến thắng trở về, lại leo lên tổ chim trên cây, bị chim mẹ mổ đầy đầu, suýt chút nữa ngã từ trên cây xuống.

Một lát sau, thiếu niên cầm một con rắn chết, hù dọa Nhị Ny ở đầu thôn phía đông kêu cha gọi mẹ, không bao lâu lại đi tới ruộng dưa của Ngũ Trúc lão thái thái trộm dưa, bị sát khí đằng đằng Ngũ Trúc lão thái thái đuổi giết ba dặm đường mới khó khăn lắm bỏ qua.

Đây chính là buổi sáng giản dị tự nhiên của Trần Thực.

Đến giữa trưa, Trần Thực đi đến Ngọc Đái hà ngoài thôn, mặc dù nóng đến mức toàn thân đổ mồ hôi, nhưng hắn vẫn nhịn xuống nước.

Giữa sông truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ, ba nam hài tuổi tác tương đương với hắn đang ở giữa sông đánh thủy trượng, rất là vui vẻ.

Đó là ba con thủy quỷ, năm trước chết đuối, bởi vậy Trần Thực không dám xuống sông trêu chọc.

Lần trước khi hắn nhảy xuống sông nghịch nước, liền bị ba tên này kéo tới khu vực nước sâu, một tên ôm lấy hai chân hắn, một tên ôm lấy eo hắn, một tên siết cổ hắn, thiếu chút nữa thì dìm chết hắn.


Gia gia nhảy xuống sông, hung hăng đánh ba thủy quỷ một trận, mới cứu hắn ra.

"Trần Thực, đến chơi với chúng ta!" Một đứa bé vẫy tay với hắn.

Trên mặt hai đứa trẻ khác mang nụ cười hồn nhiên, cũng vẫy tay với hắn: "Cùng nhau chơi đi! Bốn người đánh thủy trượng mới thú vị!"
Đứa bé tuổi hơi lớn cười nói: "Đừng sợ, tuyệt đối không sâu, mới đến bên hông chúng ta!"
"Mau xuống đây! Chơi một mình có ý nghĩa gì?"
!
Trần Thực không để ý đến bọn họ, xoay người đi tới dưới gốc cây liễu già ở sườn đồi Hoàng Cương.

Ba đứa trẻ vẫn đứng giữa sông, chỉ không có tiếng vui đùa ầm ĩ, trên mặt cũng không có nụ cười, chậm rãi chìm vào trong sông.

"Chủ nhà họ Trần xấu xa, sớm muộn gì dìm chết đuối ngươi làm kẻ chết thay!" Một đứa bé tức giận mắng.

Nước sông dần dần lướt qua môi, mũi, mắt, đỉnh đầu của bọn họ, cuối cùng ba đứa trẻ kia biến mất không thấy gì nữa.

Trên cây liễu chậm rãi rủ xuống một đôi chân, rũ xuống trước mặt Trần Thực lắc lắc.

Một thư sinh treo cổ trên cây liễu, nhìn thấy Trần Thực ngẩng đầu nhìn quanh, liền hướng hắn thè lưỡi màu đỏ tươi, dài khoảng một xích.


Trần Thực không để ý, thư sinh treo cổ đã ở đó rất lâu, thân thể đã sớm mục nát, chỉ còn lại hồn ma vẫn bám víu nơi đây.

Hắn đến sau cây liễu, đặt một quả dưa hấu trước bia đá dưới gốc cây, cúi đầu với bia đá: “Mẹ nuôi, con lại đến thăm người, mang cho người một quả dưa hấu, rất ngọt.


Tấm bia đá là mẹ nuôi của hắn, lúc Trần Thực còn rất nhỏ, ông nội nói con trẻ dù có tốt đến đâu, cũng chỉ là mạng không đủ cứng, phải bái một người mẹ nuôi mệnh cứng, mới dễ nuôi sống.

Vì thế liền dẫn hắn đến dưới cây liễu xiêu vẹo, để hắn bái tấm bia đá này làm mẹ nuôi.

Ngày lễ ngày tết, Trần Thực đều đến tế bái mẹ nuôi, dâng lên cống phẩm và hương khói.

Tập tục nông thôn thường thường là như thế.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận