Đại Đạo Độc Hành

Dưới sự giới thiệu của Đặng Thương Hải, Lạc Ly nhận thức những tu sĩ đó, mười ba người phía trước Lạc Ly, ngoại trừ vị trí một chưa biết tên thì thứ hai là Phong Tử Hư có Chân Minh Tiên Thân, mười một người còn lại đều là tiên thiên Đạo Thể, bọn họ đều là Đạo Thể chân chính.

Đến Lạc Ly thì là hậu thiên Đạo Thể, giống Lạc Ly sử dụng Hậu Thiên Đạo Thể Quả hình thành hậu thiên Đạo Thể.

Hậu thiên Đạo Thể giống như vậy có khoảng sáu mươi ba người, Lạc Ly không khỏi trợn mắt, hắn biết Hỗn Nguyên tông cường giả vô số, thiên tài đầy đất, thế nhưng như thế cũng quá nhiều rồi.

Ở vị trí người thứ bảy mươi bảy thì không còn Đạo Thể nữa mà là có linh căn biến dị, tỷ như Thiên Địa Băng Lôi. Tu sĩ có mười ba loại linh căn biến dị như thế có tất cả hai mươi bốn người.

Nguyên nhân linh căn biến dị ít hơn đệ tử Đạo Thể là vì chỉ cần người có tiền thì sẽ có được hậu thiên Đạo Thể, mà linh căn như thế thì chỉ có thiên địa sinh ra.

Ở phía sau bọn họ còn nhiều đệ tử ngoại môn khác, cũng có đơn hành linh căn. Trong môn phái này, thiên tài đơn hành linh căn trong đám đông có ở khắp nơi như củ cải, khoảng hơn ba trăm người.

Những người còn lại ở dưới chót thì là hai hành linh căn, trong đó Đặng Thương Hải xếp thứ nhất. Hai ba mươi người dưới chót nữa thì là tam hành linh căn. Dưới tam hành, không có một ai.

Lạc Ly không khỏi ngây ngốc nhìn, tùy tiện một người trong đội ngũ này xuất hiện ở Linh Điệp tông, Thiên Chu tông sẽ được bồi dưỡng trọng điểm như bảo bối, là con cưng của môn phái. Phiền não lớn nhất của lão ăn mày Thôn Thiên Giáo là không có người nối nghiệp. Thế nhưng ở Hỗn Nguyên tông, thiên tài như thế có ở khắp nơi, vô cùng bình thường.


Đây còn là một lần cửu môn thí luyện rất phổ thông, thử suy có bao nhiêu thiên tài thông qua cửa thí luyện này xem, quả là không thể tưởng tượng nổi!

Đây là uy thế của thượng môn sao? Có nhiều đệ tử thiên tài như thế này, Hỗn Nguyên tông sao có thể suy sụp được chứ? Tất nhiên sẽ xông xáo về phía trước.

Cẩn thận cân nhắc, thật ra đây cũng là chuyện bình thường. Hỗn Nguyên tông thống trị năm châu đại lục Thánh, Tinh, Minh, Lương, Lăng, ở đó có vô số môn phái. Mà Linh Điệp tông, Thiên Chu tông chẳng qua chỉ là Thiên Chu Ngũ Đảo nho nhỏ. Tiểu phái như thế, Hỗn Nguyên tông có sáu bảy mươi cái, căn bản không thể so sánh.

Ngay khi Lạc Ly đang tự hỏi, phía xa đi tới một người, đúng là Phạm Vô Kiếp. Ở phía sau hắn không ngờ lại có hơn mười người đi theo, trong đó có nam có nữ, đều là sư huynh sư tỷ, cả đám ai nấy đều không đơn giản. Thế nhưng lúc này bọn họ chỉ là lá cây, Phạm Vô Kiếp mới là hoa hồng, bọn họ như chúng tinh phủng nguyệt, vây quanh bên cạnh Phạm Vô Kiếp.

Phạm Vô Kiếp đi vào trường thi, những người đó ở ngoài trường thi, cả đám hô lên:

“Phạm sư đệ cố lên!”

“Phạm sư đệ, nhất định phải giành được đệ nhất!”

“Phạm sư đệ, chúng ta xem trọng ngươi!”

Phạm Vô Kiếp mỉm cười với bọn họ, ôm quyền, cám ơn, sau đó đi vào trường đi, thi thẳng đến vị trí thứ nhất!

Hóa ra chỗ đó chuẩn bị cho hắn, hắn chính là đệ nhất nhân trong trường thi nhập môn này, bởi vì hắn là Đạo Tôn Thánh Linh chi thể!

Một chim vào rừng, trăm chim kinh.

Phạm Vô Kiếp đi vào đây, đứng ngạo nghễ ở trước quần hùng, hăng hái hăm hở, vô cùng uy phong.

Nhạc Thiên Phong là người thứ nhất ôm quyền, nói: “Vô Kiếp sư đệ, ngươi đã tới rồi, thật tốt qua, đã chờ ngươi nửa ngày rồi!”

Nhạc Thiên Phong này mặt mỉm cười, hòa ái dễ gần, không hề nhìn được vẻ ngang ngược, đối đãi với Phạm Vô Kiếp nhiệt tình như đối đãi anh em ruột của mình vậy.


Những người phía trước Lạc Ly, bất kể Tiểu Đao hay Trần Vũ đều hành lễ chào Trần Vũ, chỉ có Phong Tử Hư hừ lạnh một tiếng, không nhìn Phạm Vô Kiếp tồn tại.

Nhưng Phạm Vô Kiếp cũng chẳng để ý chút nào, khách khí đáp lại từng người một, đến cả Phong Tử Hư không quan tâm đến hắn thì hắn cũng mỉm cười hỏi han. Phạm Vô Kiếp lúc này với Phạm Vô Kiếp trên đường tới đây hoàn toàn là hai người khác nhau. Khi đó hắn gặp ai thì đắc tội người đó, hiện tại vô cùng khéo léo đưa đẩy.

Lạc Ly nhìn hắn, có thể nhìn thấy kiêu ngạo trong lòng hắn, đây chẳng qua chỉ là để ứng phó, hắn hoàn toàn không để tâm tới những người này.

Cuối cùng ánh mắt của Phạm Vô Kiếp đặt lên trên người Lạc Ly, hắn mỉm cười ôm quyền nói: “Lạc Ly sư huynh, xem ra ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi. Chỉ có ngươi mới là đại địch của ta.”

Lạc Ly cũng mỉm cười trả lời: “Được cho mà không cho lại là bất lịch sự, ngươi cản trở ta sử dụng linh điền, gạt Lôi Bằng của ta, bớt linh thạch của ta, đại ân như thế, ta sao có thể không trả!

Cho nên lần này ta cũng tới tham gia Vạn Ti Luyện Hình, có ta ở đây thì sẽ không có chỗ cho Phạm Vô Kiếp ngươi tồn tại!”

Lạc Ly nói lời này ra, Phạm Vô Kiếp còn chưa nói chuyện, Nhạc Thiên Phong ở một bên đã gào lên trước: “Cuồng vọng! Tiểu tử, ngươi là cái thá gì mà ngông cuồng như thế?”

Lạc Ly không hề quan tâm tới Nhạc Thiên Phong, trong mắt hắn, cũng chỉ có Phạm Vô Kiếp là có thể làm kẻ địch của mình.

Đúng lúc này, một tiếng chuông vang, đông!

Chớp mắt, một cái lồng khí bao trùm toàn bộ đệ tử ngoại môn tham gia khảo thí, sau đó một quản sự xuất hiện, thế nhưng không phải là Kim quản sự mà là Mộc quản sự, là linh ngẫu do gỗ điêu khắc thành!


Nó nhìn lướt qua mọi người, mở miệng nói:

“Thí luyện Vạn Ti Luyện Hình lần thứ bảy vạn bảy ngàn sáu trăm ba mươi bốn của Hỗn Nguyên tông hiện tại bắt đầu, bọn ngươi không được ồn ào, đi theo ta!”

Nói xong, trước người hắn tự động dâng lên một cánh cổng sáng, đó là thông đạo truyền tống, hắn dẫn đầu đi vào, những người khác chia làm hai hàng, từng người đi vào.

Ở ngoài Chấp Sự đại điện dựng lên từng đạo thủy kính, người xem vây quanh ở bên ngoài có thể nhìn thấy mọi thứ phát sinh trong cuộc thi thông qua thủy kính.

Rất nhanh đã tới lượt Lạc Ly tiến vào, chớp mắt không gian thay đổi, Lạc Ly phát hiện mình ở trong một thế giới kỳ dị.

Cái thế giới này, nơi nơi đều là cây cối, dây leo khắp nơi. Nguyên cả thế giới toàn là màu xanh mơn mởn, Mộc quản sự ở trước đội ngũ, mang theo mọi người đi về phía trước.

Lạc Ly lập tức đi theo đội ngũ, đi theo phía sau bọn họ tiến về phía trước, rất nhanh toàn bộ ngàn người tham gia khảo thí đều đi vào trong thế giới này, hai người một hàng, tạo thành một đội ngũ thật dài chậm rãi đi về phía trước trong rừng rậm xanh biếc.

Lạc Ly cùng Dịch Lam đi song song với nhau, tiến tới cùng mọi người. Mộc quản sự ung dung tiến về phía trước, nhưng bước chân thỉnh thoảng biến hóa, lúc nhanh lúc chậm, khi thì tiến khi thì lui, thế nhưng ly kỳ là không phải Mộc quản sự biến hóa mà là thiên địa này biến hóa, thiên địa đang không ngừng biến hóa theo bước chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận