Đại Đạo Độc Hành

Trong vân hà lại có một thành thị thật lớn, thành thị này xây dựa vào một ngọn núi, trong đó bốn mùa cùng tồn tại, linh mạch vô số, linh khí sung túc, không hề có khí ô nhiễm, rất thích hợp để trồng tiên chủng dị hoa, nơi nơi có cây cỏ sum xuê, chim quý kỳ thú bay khắp trời.

Đội ngũ đi tới phía trước một cánh cửa bạch ngọc, đây là nơi Tịnh Lâm tông đãi khách. Bất kể ngươi tới từ đâu, tiến vào địa bàn Tịnh Lâm tông thì nhất định sẽ bị truyền tống tới đây nên nơi đây gọi là cửa đón khách, một cánh cửa bạch ngọc vô cùng lớn, hiển vẻ hào môn khí phái, vừa nhìn là biết đây là một món pháp bảo trấn phái.

Ở gần cửa bạch ngọc này có không ít tu sĩ đang dạo chơi, bọn họ nhìn thấy đội ngũ đón khách khổng lồ như thế thì không khỏi nghị luận, luyên thuyên không ngừng, đoán xem là ai mà phô trương như thế.

Đội ngũ đáp xuống trước cửa bạch ngọc, hai bên mặt kim bích huy hoàng, chính giữa ngoc thạch trải đường, một tu sĩ trấn thủ cửa bạch ngọc hét lớn:

“Hỗn Nguyên tông, Thiên Mục nguyên Bạch Du Du, Chập Tàng nhai Lục Thanh, Chính Nhất phủ Phong Tử Hư, Thiên Khuynh phong Lạc Ly, tới!”

“Tấu nhạc nghênh đón.”

Có quản sự đáp lại:

“Lĩnh pháp chỉ.”

Hạ lệnh một tiếng, ở gần bạch ngọc môn xuất hiện một tu sĩ, tay cầm đồng chùy dài ba thước đánh vang cự chung màu vàng chín tiếng.


Tiếng chuông nổ vang “đinh đinh” còn chưa dừng lại thì chỗ khác lại truyền tới tiếng ngọc vang thanh thúy, vàng ngọc cùng vang, tiên âm như nước.

Vô số tu sĩ vây xem không khỏi nghị luận:

“Thì ra là tu sĩ Hỗn Nguyên tông tới đây!”

“Thiên Mục nguyên Bạch Du Du? Chính Nhất phủ Phong Tử Hư? Ta hình như có nghe qua thì phải?”

“Ta biết, ta biết, Phong Tử Hư chẳng phải là thiếu niên thiên tài ở Tinh châu sao? Có tiên thân chi thể, sau lại tiến vào Hỗn Nguyên tông, bây giờ là đệ tử Chính Nhất phủ, tiền đồ vô lượng!”

“Bạch Du Du chính là đệ tử quan môn của Thiên Mục chân quân đứng đầu Thiên Mục nguyên, phá cách đề bạt, có lẽ tương lai chính là người kế thừa Thiên Mục nguyên!”

“Lục Chu, Lạc Ly? Đây là ai? Ta chưa nghe qua!”

“Lục Chu thì không biết nhưng ta biết Lạc Ly! Người này là một nhân vật hung ác. Khi còn ở ngoại môn, một mình đánh bại mười hai vạn chín ngàn sáu trăm đệ tử, sau đó Tinh Vệ lấp biển thì đã nổ san bằng Nam Hải!”

“Ta cũng nghe nói qua về người này, rất là lợi hại, xem ra đây là ngôi sao tương lai của Hỗn Nguyên tông, thế nhưng bọn họ tới đây làm gì?”

“Chuyện này mà ngươi cũng không biết. Bọn họ đều là huynh đệ của thiếu tông chủ Khinh Phong, đến đây trấn tràng cho Khinh Phong thiếu tông chủ, Tường Khôn nhất mạch! Đừng thấy bọn họ đều mới Trúc Cơ nhưng kì thật bọn họ đại biểu cho sư phụ trưởng bối của bọn họ, đại biểu ý nguyện của Hỗn Nguyên tông!”

“Thì ra là thế, khoảng thời gian trước nghe nói Tường Lân nhất mạch được Hỗn Nguyên tông âm thầm đồng ý, thời gian gần đây lại thay đổi thành Tường Khôn nhất mạch. Hiện tại những người này tới đây làm chỗ dựa cho Khinh Phong thiếu tông chủ, như vậy chẳng phải nói Hỗn Nguyên tông có người ủng hộ Tường Khôn nhất mạch!”

“Phải, phải, xem ra Tường Lân nhất mạch không xong rồi, khó mà lật trời nổi!”

“Hừ hừ, như vậy các ngươi không biết rồi, núi dựa của Tường Lân chân quân chính là Chuyển Chu nhất mạch. Bạch Du Du, Lạc Ly gì đó, so với ngôi sao tương lai của Sở Nam, Chuyển Chu nhất mạch Phạm Vô Kiếp, kém xa!

Nghe đồn Phạm Vô Kiếp đã bị điều động nội bộ làm người thừa kế chức chưởng môn Hỗn Nguyên tông! Bọn họ lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ đứng đầu một mạch, không cách nào so sánh nổi với nhất môn chi chủ!”


“Hắc hắc, không hiểu thì đừng nói bừa, ngươi biết Lạc Ly kia vì sao tới đây không? Đến, ta nói cho ngươi biết. Khi còn ở ngoại môn, Lạc Ly cùng Phạm Vô Kiếp là kẻ thù, cạnh tranh giữa bọn họ, đều là Lạc Ly giành chiến thắng!”

“Ha ha, chuyện cũ rích rồi, đừng nhắc nữa, hiện tại bọn họ đều tiến vào nội môn, tu luyện Hỗn Nguyên thất pháp, khác với lúc trước, ngươi mới là kẻ không biết mà thích phán bừa!”

“Nói bậy nói bạ, ngươi có dám cá cược với ta không, chúng ta cá cược xem, nhìn xem Lạc Ly lợi hại hay Phạm Vô Kiếp lợi hại!”

“Cá thì cá, ai sợ ai!”

“Được, cá thì ca, ta nghe nói Phạm Vô Kiếp sắp sửa trở về nhưng không về Hỗn Nguyên tông trước mà tới chỗ này tham gia lễ tế trung thu! Đến lúc đó bọn họ nhất định có một trận long tranh hổ đấu, chúng ta cá một kèo, xem xem bọn họ ai chiếm thượng phong!”

“Cá, phải cá, ta cá Lạc Ly, ta cá một ngàn linh thạch, ngươi dám không?”

“Đến đây, ai sợ ai!”

Đám người Lạc Ly tới đây, giống như khơi lên ngàn tầng sóng, gây ra sóng to gió lớn giữa các tu sĩ.

Đội ngũ đi vào cửa bạch ngọc, mọi người giải tán, đám Lạc Ly đi như bay, đi theo con đường bạch ngọc tiến về phía trước.

Thành thị này vô cùng to lớn, nơi nơi đều là cung uyển, đình đài lầu các, lan xinh ngọc đẹp, hồ xanh sóng biếc, núi đồi cao tít, hoa viên núi giả, nước chảy bên dưới cầu nhỏ. Phía trên bầu trời trong xanh, phía dưới nước chảy bên dưới cầu nhỏ, đặt mình vào đó, thanh lệ linh kỳ, quả thật là một chỗ tiên cảnh, khiến cho người ta không khỏi thổn thức giật mình. Rừng cây gần đó, suối đá hoa cỏ giống như phủ thêm một lớp màu vàng, khiến cho người ta tán thưởng không thôi.

Dạ Khinh Phong dẫn đám Lạc Ly đi xuyên qua cung điện, đi tới một cung điện bạch ngọc, trong đó có trên dưới một trăm trản kim đăng trang trí, tỏa sáng như ngôi sao, một mảnh không minh. Lại đi qua một cây cầu dài, bước lên bậc thang, bên trong có bàn dài bày tiệc rượu đón khách!


Dạ Khinh Phong dẫn mọi người vào trong một cung điện, chủ khách ngồi xuống, bắt đầu bày tiệc rượu, tỳ nữ xinh đẹp như mây. Trên tiệc rượu chỉ ôn chuyện đơn giản, ngươi nói ta cười, mọi người mượn đó gắn kết tình cảm. Ngươi một ly, ta một ly, rất vui vẻ.

Tiệc rượu này rất không tệ, mùi vị ngon, mỗi một món ăn đều có bỏ công bỏ sức, rất có kỹ thuật, hơn nữa ẩn chứa vô tận tinh lực, khiến cho người ta nhớ mãi không quên.

Uống được một nửa thì lần lượt có người tới đây kính rượu, phụ thân của Dạ Khinh Phong, Trấn Minh chân nhân cũng tới đây hỏi thăm mọi người, hơn nữa hắn còn đại biểu tổ phụ của Dạ Khinh Phong là Tường Khôn chân quân hỏi thăm mọi người.

Đám Lạc Ly đứng dậy hoàn lễ, Trấn Minh chân nhân nói một đống lời khách sáo, trước khi đi có tặng mỗi người một món quà gặp mặt.

Mở túi trữ vật ra, đám Lục Chu mỉm cười không thôi, bên trong là một trăm vạn linh thạch, những linh thạch này đủ để bọn họ tu luyện một khoảng thời gian, mọi người đều rất vui vẻ, chuyến này đến đây giúp đỡ quả nhiên không đến không.

Nhìn một ít tu sĩ tới đây kính rượu, Lạc Ly chần chờ hỏi:

“Khinh Phong, sao lại có nhiều tu sĩ không phải thuộc Tịnh Lâm tông của ngươi đến vậy?”

Dạ Khinh Phong thở dài một tiếng, uể oải nói: “Năm trăm năm gần đây Lương Châu ta có nhiều môn phái rầm rộ, trong mười một tả đạo nằm dưới sự khống chế của Tịnh Lâm tông thì Hàn Lăng tông, Minh Khí tông, Ngạo Trần tông đều có hai đại Nguyên Anh, mà Cô Chu tông, Không Kiếp tông thì có tới tam đại Nguyên Anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận