Đại Đạo Độc Hành

“Toàn bộ đệ tử Tịnh Lâm tông lập tức tới đây tụ hợp! Ta chính là chưởng môn Tịnh Lâm tông Tường Côn. Nếu như các ngươi còn coi mình là tu sĩ Tịnh Lâm tông thì hãy tới đây ngay. Tịnh Lâm tông có thể diệt vọng, chúng ta có thể chết trận, thế nhưng Tịnh Lâm tông tuyệt đối không thể bị nhiễm bẩn, không thể phản bội, không dung túng cho kẻ phản nghịch! Thà rằng tử chiến, cũng phải duy trì tôn nghiêm của môn phái!”

Ai cũng không ngờ thời điểm mấu chốt, Tường Côn chân quân vô cùng cương liệt, đứng dậy, rống lớn! Khẳng định thân phận phản nghịch của Vân Lưu, ai cũng có thể chém giết!

Chẳng trách Tường Côn chân quân có thể lực áp Tường Lân chân quân. Người này vô cùng quyết đoán, trục xuất Vân Lưu ra khỏi môn phái, cắt đứt quan hệ, so sánh với hắn thì Thiên Lãng môn Lãng Thiên Quyển thua kém vô số lần!

Tường Lân chân quân thì không làm gì cả, chỉ biết khờ khạo nhìn chuyện, không biết nên làm gì mới đúng, hoàn hoàn ngây dại!

Theo tiếng rống to của Tường Côn chân quân, có người nhanh chân chạy về phía hắn, hô lớn:

“Ta chính là Tịnh Lâm tông Kim Đan chân nhân Dạ Chân Long! Ta tuân thủ hiệu lệnh của chưởng môn! Vân Lưu là phản nghịch của Tịnh Lâm tông, ai nấy đều có thể chém giết, cho dù chết, ta cũng nghĩ như vậy!

Nơi này là nhà của chúng ta, là quê hương của chúng ta. Vân Lưu tổ sư không cần nhà, không cần chúng ta, chúng ta cũng không cần hắn. Phản nghịch! Phản nghịch! Đám khốn kiếp này muốn hủy quê hương của ta, ông đây liều mạng với các ngươi!”

Người này đúng là phụ thân của Dạ Khinh Phong, câu nói cuối cùng của hắn gần như là gào thét rơi lệ.

Dạ Chân Long xuất hiện, sau đó lục tục có người xuất hiện, đệ tử Tịnh Lâm tông trên quảng trưởng nhanh chóng tụ tập về nơi đó. Có tu sĩ Luyện Khí kì, có Trúc Cơ kì, cũng có Kim Đan chân nhân!


“Ta chính là Tịnh Lâm tông Kim Đan chân nhân Bạch Thạch, tuân thủ hiệu lệnh của chưởng môn! Vân Lưu là phản nghịch của Tịnh Lâm tông, ai cũng có thể chém giết, dù chết, ta cũng nghĩ như thế!”

“Ta chính là Tịnh Lâm tông đệ tử Mã Du, tuân thủ hiệu lệnh của chưởng môn! Vân Lưu là phản nghịch của Tịnh Lâm tông, ai cũng có thể chém giết, dù chết, ta cũng nghĩ như thế!”

Dạ Khinh Phong kéo đám Lạc Ly, muốn tiến lên đó, gia nhập vào hàng ngũ kia, thế nhưng thân hình của hắn đột nhiên khựng lại, sắc mặt trắng bệch, không hề nhúc nhích.

Người khác không biết tại sao hắn lại như vậy nhưng Lạc Ly luôn sử dụng Thương hải minh nguyệt sát dò thám toàn trường thì biết khi Dạ Khinh Phong muốn đi, Dạ Chân Long ở đằng xa đột nhiên sa sầm mặt mày lắc đầu với Dạ Khinh Phong, bảo hắn đừng lại đây!

Dạ Chân Long không muốn con trai của hắn gia nhập vào hàng ngũ này. Vân Lưu chính là Hóa Thần Chân tôn, chỉ cần hắn ra tay thì tất cả mọi người phải chết, cho nên hắn không muốn con mình tới đây, cả nhà cùng nhau lên đường!

Cả người Dạ Khinh Phong run rẩy, khó khăn đưa ra lựa chọn. Thế nhưng cuối cùng hắn cũng không đi, ở lại nơi này!

Vân Lưu chân tôn nhìn thấy như vậy, cười mà như không cười.

Hắn nói: “Chỉ bằng các ngươi, các đệ tử hậu bối của ta, các ngươi muốn khi sư diệt tổ sao?”

Tường Côn chân quân quát lớn: “Không, là ngươi khi sư diệt tổ!”

Hắn lấy ra một cái lệnh phù, quát lớn: “Ta chính là tông chủ Tịnh Lâm tông, Càn Khôn thiên địa, nghe ta hiệu lệnh, cướp đoạt tất cả quyền hạn Càn Khôn thiên địa trong tay người này.”

Theo lời nói của hắn, toàn bộ Càn Khôn thế giới run rẩy, toàn bộ kiến trúc bắt đầu lung lay!

Tường Côn chân quân tiếp tục rống to: “Ta chính là Tịnh Lâm tông tông chủ, Càn Khôn thiên địa, nghe ta hiệu lệnh!”

Bên cạnh hắn, Dạ Chân Long cũng rống to: “Ta chính là đệ tử Tịnh Lâm tông, nghe theo hiệu lệnh của tông chủ! Liệt tổ liệt tống, xin hãy cứu lấy Tịnh Lâm tông!”

Những người khác cũng hô theo: “Ta chính là đệ tử Tịnh Lâm tông, nghe theo hiệu lệnh của tông chủ! Liệt tổ liệt tống, xin hãy cứu lấy Tịnh Lâm tông!”

Tường Lân chân quân nãy giờ vẫn ngẩn người rống lón một tiếng, cũng vọt qua ngay, gia nhập vào trong đội ngũ của Tường Côn.


Hắn nhìn Tường Côn chân quân, không biết kêu ren hay gầm thét, hét to một tiếng, sau đó lấy ra một tín phù, hô: “Ta là Tịnh Lâm tông đệ tử, tôn Tường Côn sư huynh làm chưởng môn, trọn đời nghe theo hiệu lệnh của tông chủ! Liệt tổ liệt tông, cứu lấy Tịnh Lâm tông đi!”

Tường Lân chân quân hoàn toàn chịu thua, từ bỏ tranh đấu cả đời, chấp nhận Tường Côn làm nhất tông chi chủ, tiếng kêu rên kia là tiếng rên cuối cùng của hắn!

Cùng sự gia nhập của hắn, đùng một tiếng, thiên địa biến dị, trung tâm quảng trường bắt đầu chớp lên, bọn họ đoạt lại quyền khống chế Càn Khôn thế giới. Chỉ cần đoạt lại quyền khống chế Càn Khôn thế giới, thả mười lăm Nguyên Anh chân quân ra thì bọn họ vẫn còn sức mạnh để đánh một trận.

Thế nhưng Vân Lưu chân tôn lắc đầu, nói: “Vô dụng, ta khổ tâm kinh doanh phương thiên địa này ngàn năm, sao để đám nghịch chướng các ngươi cướp mất quyền khống chế!”

Nói xong, hắn duỗi tay ra, bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế Càn Khôn thế giới với Tường Côn chân quân.

Ngay lúc này, Phạm Vô Kiếp không bị ai chú ý phục hồi tinh thần lại, giống như thức tỉnh, hắn đưa tay chạm vào hồ nữ đã tử vong, nước mắt rớt xuống.

Thế nhưng hồ nữ còn sống đột nhiên ôm lấy hồ nữ bị đóng băng từ tay hắn, nàng nhìn Phạm Vô Kiếp, nói:

“Vô Kiếp đệ đệ, bộ tộc hồ nữ của chúng ta, phàm là con song sinh thì đều đồng sinh cộng tử, ta phải theo tỷ tỷ rồi, thật cao hứng khi quen ngươi, ngươi hãy bảo trọng! Hy vọng kiếp sau chúng ta còn có thể ở chung với nhau!”

Theo lời nói của nàng, trên người nàng tỏa ra liệt hỏa, trong liệt hỏa, hai hồ nữ cùng nhau hóa thành tro tàn!

Phàm Vô Kiếp nhìn ngây ngốc, miệng lẩm bẩm: “Vân Phong, Vân Diệp, chuyện này, chuyện này là sao, đừng, đừng, đừng mà!”


Thế nhưng hai hồ nữ đã hóa thành tro tàn, hoàn toàn tiêu vong!

Hô xong câu cuối cùng, Phạm Vô Kiếp nổi giận, rống lớn: “Các ngươi đều phải trả giá, chết đi cho ta! Chết đi cho ta! Các đạo binh của ta, xuất hiện đi!”

Trong thiên địa lập tức xuất hiện một thanh âm: “Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu...”

Trong thanh âm này, ở phía sau Phạm Vô Kiếp bắt đầu xuất hiện một bóng người, hơn một ngàn đạo binh biến mất trên mười tám chiếc khống hạm bắt đầu xuất hiện.

Chỉ cần đạo binh bố trận, Phạm Vô Kiếp có thể hấp thu sức mạnh của đạo binh, có vô thượng thần uy, có thể Trúc Cơ chiến Nguyên Anh, cũng vì như vậy hắn mới có thể đồ long ở Ích Châu.

Đạo binh xuất hiện, thế nhưng sự bọn họ xuất hiện cũng chính là tín hiệu chiến tranh bắt đầu.

Hai chân quân vẫn giữ im lặng nhìn nhau cười, thình lình ra tay, trong nháy mắt, hai tay bọn họ chạm nhau, bùng nổ một trận bạch quang!

Cùng lúc, Hạc Chu chân quân phẫn nộ quát: “Hữu Gian Vô Gian Không Ma tông! Là các ngươi giở trò quỷ!”

Từ xưa tới nay Không Ma tông chính là tử địch của Hỗn Nguyên tông, sự xuất hiện của bọn họ đã giải thích hết mọi chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận