Đại Đạo Độc Hành

Lạc Ly nói: “Du Du ngươi cũng đừng nóng lòng luyện chế, chầm chậm cũng xong!”

Lục Chu cùng Phong Tử Hư nhìn nhau, như thế thì tốt quá, những đan dược bình thường này, bọn họ chỉ có thể bán đổi lấy linh thạch. Bây giờ có Bạch Du Du dùng Chúng Sinh Lâm ba mươi sáu đan bảy mươi hai dịch trao đổi, giá trị lập tức tăng lên mấy lần, rất thích hợp.

Cứ như vậy mọi người chọn ra một ít đan dược khẩn gấp, số còn lại giao hết cho Bạch Du Du.

Mọi người đi tiếp về trước, tiến vào kho thứ ba.

Mở cửa kho ra, bên trong là đủ loại pháp khí, có hơn một ngàn sáu trăm kiện; câu, tiễn, chuy, phủ, côn, châu, kính, chung, hoàn, tác, phiến, tán, kì, phiên, bát, bình, đâu, túi... cái nào cũng có.

Nhìn thấy những pháp khí này, mọi người lắc đầu, với bọn họ thì những pháp khí này không còn sức hấp dẫn là mấy, cũng chỉ dùng để đổi linh thạch.

Lục Chu đột nhiên nói: “Mọi người chia nhau những pháp khí này đi. Các ngươi đừng thấy nó vô dụng. Tu luyện Kim Phù Đồ cần tiêu hao rất nhiều tài liệu hệ kim.

Những pháp khí này chất lượng thượng thừa, đều tinh tế từ huyền thiết kim tinh, vừa hợp để mọi người tố thân khi tu luyện Kim Phù Đồ!”


Mọi người gật đầu, bắt đầu chia pháp khí, Lạc Ly được chia ba trăm hai mươi mốt kiện.

Sau đó mọi người tiến vào kho thứ tư, sau khi tiến vào kho này thì ánh mắt Lạc Ly sáng lên. Chỉ thấy trong bảo khố này xếp một dãy thần kiếm.

Những thần kiếm này được treo trên tường, phát ra đủ loại hào quang lấp lánh chói cả con mắt. Tỉ mỉ xem xét thì tất cả đều là thần kiếm nhập giai, cây nào cây nấy đều như cá lội, mũi kiếm ánh lên hào quang, phát ra hào quang thanh u, có thể chém vỡ mọi thứ!

Thế nhưng ly kỳ hơn là, đây đều là nhất giai thần kiếm, hơn nữa cùng một kiểu dáng, gần như hoàn toàn giống nhau. Thương hải minh nguyệt sát của Lạc Ly lướt qua, rõ ràng có một ngàn lẻ một cây.

Lạc Ly nói ngay: “Ai cũng đừng giành với ta, đây là của ta, vừa lúc Lưu Ly Hải Kiếm ngư quần tiềm sát cần chúng nó làm kiếm dẫn!”

Lục Chu thèm thuồng nhìn lướt qua, nói: “Được, đều là của Lạc Ly ca, chúng ta không giành!”

Lạc Ly đưa tay thu hồi một ngàn lẻ một cây thần kiếm vào trong Thái Sơ Động Thiên, sau đó hắn bắt đầu chuyển linh thạch ra ngoài, nói:

“Kiếm này kiểu dáng nhất trí, cấm chế nhất trí, rất khó cầu được, giá trị ít nhất năm vạn linh thạch một cây. Ta dựa theo giá năm vạn linh thạch một cây đưa linh thạch cho mọi người, coi như ta chiếm chút tiện nghi của các ngươi!

Một ngàn lẻ một cây, trong đó có hai trăm cây là của ta, còn lại là của mọi người, ta đưa cho mọi người bốn ngàn vạn linh thạch, các ngươi tự chia đi!”

Lạc Ly lấy hết ba ngàn vạn linh thạch vừa được chia cùng với linh thạch vốn có nhưng vẫn chưa đủ bốn ngàn vạn, hắn mở thủ trạc trữ vật của Kim Đan chân nhân vừa bị giết ban nãy ra, lấy linh thạch từ trong thủ trạc ra, cuối cùng cũng gom đủ bốn ngàn vạn linh thạch.

Tuy bốn ngàn vạn linh thạch gần như khiến Lạc Ly táng gia bại sản, thế nhưng Lạc Ly vẫn chiếm tiện nghi rất lớn. Ngàn thanh thần kiếm này, kiểu dáng nhất trí, cấm chế nhất trí, vừa lúc có một ngàn lẻ một cây, thứ này quả thật là vạn kim khó cầu.

Hơn nữa Kiếm ngư quần tiềm sát, khi mới bắt đầu thì chỉ cần ba mươi sáu nhất giai thần kiếm là có thể tu luyện.

Nếu tập hợp được bảy mươi hai, một trăm lẻ tám, ba trăm sáu mươi năm, sáu trăm sáu mươi sáu thì có thể tạo thành kiếm trận. Thế nhưng pháp này, lợi hại nhất là dùng một ngàn lẻ một cây thần kiếm để tạo thành kiếm trận, thần kiếm càng nhiều thì uy lực càng lớn.

Tuy rằng Kiếm ngư quần tiềm sát có phương pháp luyện kiếm, có thể luyện những cây thần kiếm khác nhau thành Ngư Quần Tiềm Sát thần kiếm. Thế nhưng kiếm trận hậu thiên luyện hóa có uy lực không bằng kiếm trận tiên thiên nhất trí.


Những cây thần kiếm này đều thuộc về Lạc Ly, những người khác không có phần, những người khác muốn tu luyện pháp này thì phải tìm kiếm, thế nhưng chuyện này chỉ có thể ngộ không thể cầu, đây là nhân tình.

Nếu như Lạc Ly lấy sáu trăm sáu mươi cây, những người khác lấy một trăm lẻ tám cây cũng không phải không thể. Thế nhưng Lạc Ly không làm như thế mà là lấy hết, sau đó lấy ra linh thạch bồi thường cho mọi người.

Kì thật ở một mức độ nào đó, hành động này của Lạc Ly quá hiểm, chiếm hết toàn bộ.

Thế nhưng tu tiên chính là như vậy, là tranh một bước như thế này. Nếu như cố kỵ mọi người, ai nấy đều có phần, vậy thì uy lực của Kiếm Ngư Quần Tiềm Sát sẽ giảm đi ba phần, có lẽ ba phần uy lực này có thể quyết định sống chết của một người.

Lúc này là lúc nên tranh. Lúc trước trên Nam Hải, một mình Lạc Ly đưa trăm vạn linh thạch, rộng rãi hào sảng. Nhưng số linh thạch đó không phải lấy tới tay dễ như thế. Bắt người tay ngắn, mọi người đều nợ nhân tình.

Hiện tại mọi người trả nhân tình, trái lại cao hứng, ai cũng không để ý tới những cây thần kiếm này. Dù sao đều là của hời, cũng vì vậy mà có được ngàn vạn linh thạch, bọn họ trái lại còn thấy kiếm lời, cho nên mọi người đều không có ý kiến.

Thu hồi thần kiếm, Lạc Ly không khỏi hỏi:

“Khinh Phong, những thanh kiếm này là sao?”

Dạ Khinh Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Còn không phải mưu tính của Tường Lân tổ sư! Lần trước cạnh tranh chức chưởng môn thất bại, hắn làm Tịnh Lâm tông trưởng lão. Đúng lúc Lương Châu Man Hoang địa vực phát hiện mỏ Thái Ất Nguyên Kim rất lớn. Hắn lợi dụng chức quyền, thu thập Thái Ất Nguyên Kim, luyện chế thành ngàn thanh Kiếm Ngư Long Quy Kiếm!

Nói dễ nghe là mượn chuyện này để thống nhất tiêu chuẩn chế thần kiếm của Tịnh Lâm tông. Nhưng thực ra ai mà chẳng biết những thứ này là chuẩn bị cho Phạm Vô Kiếp, dùng thứ này để nịnh bợ Phạm Vô Kiếp.”


Thì ra là như vậy, không ngờ những thứ này là do Tường Lân chân quân chuẩn bị cho Phạm Vô Kiếp, không ngờ hôm nay có biến hóa, hắn còn chưa kịp hiến vật quý thì đã tiện nghi cho Lạc Ly.

Lục Chu cười ha ha nói: “Tốt, tốt, Lạc Ly ca, thật tốt quá, nên như thế, tránh tiện nghi tên kia, cái gì mà yến tước khó hiểu chí hồng hộc, ta khinh!”

Lạc Ly nhìn những thần kiếm này, nói: “Đa tạ, Vô Kiếp sư thúc!”

Mọi người đi tiếp tới kho thứ năm, vừa mở ra thì thấy trong đó đúng là kho thần lôi, đáng tiếc thần lôi trong này đều bị cưỡm sạch, không biết là bị ai lấy đi mất, nhất là hai viên Thiên Kiếp lôi mà Dạ Khinh Phong muốn lấy cũng không thấy tung tích.

Mọi người thở dài một tiếng, hết cách rồi, chỉ có thể như vậy, vận may không đủ.

Mấy kho hàng phía sau cũng đều trống trơn, không còn sót lại cái gì. Lạc Ly nhìn kho hàng này, dưới Thương hải minh nguyệt sát, Lạc Ly phát hiện thần lôi trong kho thần lôi đã bị lấy đi ít nhất mấy thắng trước, Dạ Khinh Phong sao có thể không biết, hắn nói tới đây tìm thần lôi chỉ là ngụy trang, mục đích của hắn đó là sau khi tới kho hàng thì núp ở đây tị nạn.

Quả nhiên, Dạ Khinh Phong thuận lý thành chương nói: “Bên ngoài rất hỗn loạn, chúng ta cũng không có thần lôi, không thể đánh bại Kim Đan chân nhân kia để thông báo cho Hỗn Nguyên tông.

Mọi người hãy nghỉ ngơi ở đây đi. Bảo khố này rất an toàn. Chúng ta chờ chuyện này qua rồi thì mới rời khỏi nơi này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận