Đại Đạo Độc Hành

Lạc Ly nói: “Thi thể sống lại, cương thi sao?”

Định ra tay, người nọ đã nói: “Ta là Niếp Thiến...”

Lạc Ly nói: “Niếp Thiến?”

Người nọ vội vàng nói: “Lạc Ly đại ca, ngươi nghe không rõ rồi, ta là Niếp Thiên! Diệu thủ không không đạo thiên địa, đạo đắc đại đạo chân tiên thần! Đệ tử Đạo Đắc tông Niếp Thiên!”

Diệu thủ không không đạo thiên địa, đạo đắc đại đạo chân tiên thân! Là thi hào của Đạo tông.

Thì ra người này là đệ tử của diệu thủ không không Đạo tông, Lạc Ly nhìn hắn, nói:

“Ngươi có thần thông thiên biến vạn hóa, tại sao lại thành ra nông nỗi này?”

Niếp Thiên ai thán một tiếng, nói: “Ta quá tham lam, Nguyên Anh chân quân đại chiến với nhau, thanh long cùng cự nhân ôm nhau chết chung, ta đi ăn trộm thi thể của bọn họ, đó đều là tài liệu chí bảo, kết quả bị chiến đấu của Nguyên Anh chân quân thổi bay, khiến cho trọng thương, chỉ có thể giả làm thi thể!”

Không ngờ đại hán thanh long lại chết trận như thế.

Lạc Ly lắc đầu nói: “Ngươi quá tham lam rồi! Cho ngươi, đây là đan dược chữa thương!”


Nói xong đi qua đỡ hắn dậy, nói: “Đi, ta mang ngươi tới một nơi an toàn! Ồ, sao ngươi lại nhẹ như vậy nhỉ?”

Niếp Thiên đỏ mạt, nói: “Đây là đặc sắc của Đạo tông ta, người càng nhẹ thì càng dễ trộm đồ!”

Lạc Ly nói tiếp: “Sao trên người của ngươi lại có mùi? Giống như đàn bà!”

Niếp Thiên nói: “Đây là hương, thơm ngát như mùi xử nữ, mọi người ngửi vào sẽ nảy sinh hảo cảm với ta!”

Lạc Ly nói: “Tên nhà ngươi có chút lạ, có chút không bình thường, không lẽ ngươi là thỏ gia, thích đàn ông?”

Niếp Thiên lập tức trừng mắt, Lạc Ly lắc đầu nói: “Ta mặc kệ chuyện này! Vừa rồi ngươi nói thanh long cùng cự nhân đã chết? Bọn họ là Nguyên Anh chân quân đó!”

Niếp Thiên nói: “Đều chết cả rồi, cổ giả cũng chết trận, thế nhưng đối phương cũng chết vài người. Hiện tại một Nguyên Anh chân quân Không Ma tông cùng một Nguyên Anh chân quân Huyết Ma tông đại chiến với Hạc Chu của Hỗn Nguyên tông các ngươi. Thế nhưng theo ta thấy thì nhất thời nửa khắc sẽ không có kết quả.”

Lạc Ly nói: “Phải, bọn họ chiến đấu với nhau, thật ra chẳng là gì cả, mấu chốt là ở trận chiến giữa Diệp Phi Dương, Vân Lưu cùng Tân Nguyên!

Thắng bại của bọn họ sẽ quyết định sinh tử của chúng ta.

Tân Nguyên, tuy rằng ta không thích ngươi, thế nhưng hy vọng ngươi trụ vững, đừng nên bị người ta đánh tơi bời, khi đó chúng ta chết chắc rồi!”

Lạc Ly nói tới đây, Niếp Thiên xoay tròn mắt, lập tức lấy ra một thủ trạc trữ vật, nói:

“Lạc Ly đại ca, đây là thứ ta trộm ra, trong đó là thi thể của thanh long cùng cự nhân. Thế nhưng cự nhân hoàn toàn vỡ nát, chỉ còn lại một bộ phận nhỏ. Thanh long bị vặn gãy cổ, còn thân hình thì hoàn hảo vô tổn. Lạc Ly đại ca, cám ơn ngươi đã cứu ta, đây là chút lòng thành của ta!”

Hắn rất thức thời, không giống như những người trước, chỉ cảm kích suông. Bọn họ chưa từng nghĩ tới, vạn nhất sau này xảy ra chuyện gì nữa thì thái độ đối đãi của Lạc Ly với người có tạ lễ sẽ hoàn toàn khác với người không có!

Hiện tại đưa quà tạ lễ có khi mua được một cái mạng trong tương lai.

Ánh mắt Lạc Ly sáng lên, lập tức thu hồi, nói: “Tiểu tử ngươi rất hiểu chuyện! Ta đưa ngươi trở lại, tìm người chữa thương cho ngươi!”

Cứ như thế Lạc Ly cõng hắn trở lại bảo khố. Trong bảo khố đã có khoảng ngàn người. Mọi người nhìn thấy Lạc Ly thì cảm kích không thôi.

Thế nhưng cảm kích khi này khác với cảm kích vừa rồi. Vừa rồi là phát ra từ đáy lòng, thiện công có. Lúc này đã tới nơi an toàn, nguy cơ sinh tử đã trôi qua phân nửa nên chỉ ứng phó cho qua chuyện, chỉ muốn biểu đạt mình không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, thiện công ít ỏi. Đây là nhân tính.

Lạc Ly tìm Lục Chu, thả Địa Linh Tinh, trị liệu cho Niếp Thiên, sau đó tiếp tục ra ngoài cứu người.


Đám người Dạ Khinh Phong cũng không nhàn rỗi. Bọn họ mở cửa vào hắc thiết, làm ra vẻ như nơi đó đã bị cướp sạch không còn thứ gì. Cứ như thế, bóng dưới ánh đèn, nơi này sẽ trở nên an toàn hơn một chút.

Lần này ra ngoài, Lạc Ly cứu thêm ba tu sĩ. Thế nhưng tu sĩ xung quanh đây đã bị Lạc Ly cứu gần như xong hết, Lạc Ly chỉ có thể đi xa hơn, đi tới chỗ khác cứu người.

Mà hình như tu sĩ áo đen cũng phát hiện vấn đề, bọn họ bắt đầu tăng cường lùng bắt, khắp nơi loạn thành một nùi. Bọn họ giống như đang tìm ai đó. Lạc Ly đoán có phải là Phạm Vô Kiếp hay không?

Lần này đi chừng trăm dặm nhưng cũng không gặp được ai, đột nhiên phía trước truyền tới tiếng chiến đấu, Lạc Ly vội vàng sử dụng Thương hải minh nguyệt sát quan sát, không khỏi sửng sốt, không ngờ lại là Phạm Vô Kiếp.

Phạm Vô Kiếp không còn phong lưu phóng khoáng như trước đó nữa mà tòa thân rách mướp, cả người toàn là bùn nhão, bị một đạo binh xách đi, liều mạng bỏ chạy. Ở phía sau hắn có hai tu sĩ áo đen Trúc Cơ đang điên cuồng đuổi theo.

Hai tu sĩ áo đen đuổi theo Phạm Vô Kiếp, thế nhưng bọn họ không gọi ai khác mà là ngậm miệng, ánh mắt lộ vẻ tham lam. Vừa nhìn là biết, bọn họ sợ kinh động người một nhà, cướp sạch con mồi của mình.

Đạo binh kia liều mạng mang theo Phạm Vô Kiếp chạy trốn, thế nhưng nhanh chóng bị đối phương vây lại. Đạo binh hét lớn một tiếng, vọt qua đó, thế nhưng mới đánh hai ba cái đã bị đối phương đánh ngã.

Lạc Ly nhanh chóng tới gần bọn họ, qua chiến đấu vừa rồi, Lạc Ly phát hiện hai tu sĩ này không phải tu sĩ thượng môn Không Ma tông hay Huyết Ma tông, thực lực chỉ cỡ trình độ của tu sĩ mười một tả đạo mà thôi.

Phạm Vô Kiếp muốn đứng dậy chiến đấu, đáng tiếc hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, bị bọn họ đá ngã, một tu sĩ trong đó quát:

“Phạm Vô Kiếp, lấy ra Tiên Thần Mật Thược với Bạch Kim Long Noãn mà Thanh Nhãn Huyết Hồng Long thủ hộ thì chúng ta sẽ tha cho ngươi!”

Phạm Vô Kiếp mắng: “Phi, nằm mơ đi!”

Một tu sĩ nói: “Tiểu tử, miệng của ngươi vẫn còn cứng hả, chặt đứt một cánh tay của hắn, xem thử xem hắn còn kiên cường nữa hay không!”


Nói dứt, tu sĩ đó muốn rút đao ra, dưới phản xạ của ánh đao, hắn sửng sốt, phát hiện sắc mặt của mình xanh mét, nhìn lại, đồng bạn của mình cũng như thế.

Hắn không khỏi kêu lên một tiếng thảm thiết, đồng bạn của hắn cũng phát hiện dị thượng, hai người toàn thân run rẩy, lập tức ngã xuống, miệng sùi bọt mép, bị độc giết chết tươi!

Đây là Độc Vô Sinh Sát của Lạc Ly!

Nhìn thấy hai người đó bị độc chết, phản ứng thứ nhất của Phạm Vô Kiếp là xông lên ôm lấy đạo binh vẫn luôn bảo vệ mình, thế nhưng đạo binh đó đã tử vong.

Hắn không khỏi hét: “Ngũ thúc, ngũ thúc, đừng chết, đừng chết mà!”

Thế nhưng người chết không thể sống lại, đạo binh đó đã chết rồi!

Lạc Ly qua đó, niệm Vãng Sinh Chú: “Trần quy trần, thổ quy thổ...”

Để tiễn đưa đạo binh đó, sau đó nói với Phạm Vô Kiếp:

“Phạm Vô Kiếp, chúng ta đi mau, sẽ có người tới đây ngay, ta đưa ngươi tới một nơi an toàn.”

Phạm Vô Kiếp nhìn Lạc Ly, nói: “Không, Phạm Vô Kiếp ta không cần Lạc Ly ngươi tới cứu! Ta có tôn nghiêm của ta, ngạo khí của ta, ta thà chết trận cũng không cần ngươi tới cứu...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận