Đại Đạo Độc Hành

Có người múa hỏa long, gào thét hô lớn, bay lượn trong không trung. Khiến cho người ta không khỏi muốn hạ xuống nhìn xem.

Lạc Ly thu hồi phi kiếm, đáp xuống nơi này, tiến vào trong thành trấn này, đi vào trong đường phố sầm uất. Hắn hoàn toàn không chú ý rằng chuyện mình đáp xuống giống như bị dẫn dắt một cách khó hiểu, bất tri bất giác đã tiến vào nơi này.

Nơi này rất náo nhiệt, người đi cả phố, cái gì cũng có bán, như tai heo, thịt chồn, canh mộc quả, ruột khìa, quả ngậm đường, bánh ngọt, nem, canh muối... còn có người cầm bình bán trà.

Cũng có rất nhiều tiết mục xiếc ảo thuật. Nhảy vòng lửa, đi núi đao, phun lửa, Lạc Ly nhìn rất vui vẻ.

Thỉnh thoảng có người lại đây nói: “Vị thiếu gia này, mua chút mơ ăn đi!”

“Vị thiếu gia này, bánh bột mì của ta rất thơm!”

“Vị lão gia này, đến đây ăn một miếng củ cải rừng đi!”

Xung quanh có không ít người đang hưởng thụ mỹ thực, thế nhưng Lạc Ly chỉ mỉm cười, hắn không mua gì cả. Không biết vì sao, tuy những thứ này rất mê người nhưng hắn lại không muốn ăn.

Những tiểu thương tới gần Lạc Ly, Lạc Ly không mua gì cả, bọn họ u oán nhìn hắn.

Lạc Ly tiếp tục hành tẩu, nhìn mọi thứ ở đây, đột nhiên, hắn nhắm mắt lại, trong nháy mắt, tuy rằng bản thân đang đứng trong phố xa sầm uất nhưng Lạc Ly lại thấy giống như đang ở hầm băng.

“Không đúng, lần trước ta đã đi qua nơi này, nơi này không có thành trấn gì cả!”


“Vả lại nơi này là Quỷ châu, làm gì có thành trấn phồn hoa tới như vậy, hơn nữa không hề nhìn thấy một con quỷ vật nào, đều là người sống, sao có thể chứ!”

“Không đúng, không đúng, nơi này không đúng!”

Lạc Ly chậm rãi mở to mắt, thế nhưng bên ngoài mọi thứ đều bình thường, vẫn náo nhiệt như thế. Lúc này giống như có một âm thanh đang trấn an hắn, khuyên nhủ hắn:

“Chơi đùa đi, náo nhiệt biết mấy, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi, ăn chút gì đi!”

“Thả lỏng một chút, tu luyện nhiều năm như vậy rồi, nghỉ ngơi một chút, chơi đùa một chút!”

Thanh âm đó không tiếng không động mà bất ngờ xông thẳng vào óc, nới lỏng cảnh giác của tu sĩ.

Lạc Ly tiếp tục hành tẩu, nhưng lúc này nhìn lại, những người này trở nên khác lạ.

Tươi cười của bọn họ giả như thế, bộ pháp của bọn họ nhẹ nhàng như thế, bọn họ vô tình cố ý đều nhìn mình, bọn họ căn bản không phải người!

Đều là quỷ, đều là lệ quỷ, nơi này nào có ai sống, nơi này nào có thành thị, đây là cạm bẫy!

Trong nháy mắt, Lạc Ly thanh tỉnh.

May mà hắn không mua những thứ kia, chỉ cần ăn một miếng thì lập tức tử vong.

Lạc Ly thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Yêu ma quỷ mị, hãy chết hết cho ta!”

Trong nháy mắt, trên người hắn dâng lên vô tận sóng thần!

Hải Khiếu Vô Lượng Sát!

Lạc Ly điên cuồng ra tay!

Đùng, nơi mà Hải Khiếu Vô Lượng Sát tới, vạn vật hủy diệt, những người bị cuốn vào đó lập tức kêu thảm thiết. Thế nhưng bọn họ lập tức biến mất không thấy, trong nháy mắt, tòa thành thị vô cùng náo nhiệt này hóa thành một mảnh phế tích, nơi nơi đều là phần mộ.

Mới chớp mắt trước vẫn còn là thành thị vô cùng náo nhiệt, chớp mắt sau lại biến thành bãi tha ma trống trải, sự tương phản này khiến cho người ta nhìn thấy rợn người.

Thế nhưng Lạc Ly hừ lạnh một tiếng, quỷ mị nho nhỏ mà cũng dám trêu ta, giết!


Hắn tiếp tục đi về phía trước, bay được vài dặm thì đột nhiên phát hiện phía trước có một ngôi miếu thật lớn.

Lạc Ly chau mày, quay sang hướng khác bay đi, ai ngờ bay được vài dặm thì ngôi miếu đó lại xuất hiện trước người. Bất kể Lạc Ly bay về hướng nào, ngôi miếu đó luôn luôn xuất hiện trước người Lạc Ly.

Lạc Ly hừ lạnh một tiếng, nói: “Tốt lắm, để ta nhìn xem là ai phá rối!”

Hắn bay vào trong ngôi miếu, nơi này rách nát từ lâu, trước ngôi miếu có một tấm bia đá, bên trên viết ba chữ lớn: “Lan Nhược tự!”

Nhìn thấy chữ trên tấm bia đá này, Lạc Ly sửng sốt, Lan Nhược tự!

Cái tên này, không chỉ nghe thấy một lần!

Lạc Ly không khỏi nói: “Tiêu tương hấp cốt tủy, lan nhược bác cân bì!”

Có lẽ người khác không biết tông môn này, thế nhưng Lạc Ly hoàn toàn biết, bởi vì trùng hợp bọn họ đều xuất thân từ một nơi. Năm đó Nguyên Châu tông khống chế Thiên Chu ngũ đảo, không cam lòng tiêu vong, bọn họ thành lập Lan Nhược tự, thuần dưỡng đủ loại lệ quỷ, cướp đoạt âm hồn chi châu.

Sau đó Nguyên Châu tông hoàn toàn phá bại, Lan Nhược tự đi tha hương, tới Quỷ châu này, an cư lạc nghiệp, từ từ phát triển lớn mạnh. Ở mức độ nào đó có thể coi là đồng hương với Lạc Ly.

Lạc Ly mỉm cười, chậm rãi tiến vào trong miếu. Cảnh sắc nơi này đổ nát. Đột nhiên phía trước bùng nổ chiến đấu mãnh liệt, một đạo kiếm quang phát ra sức mạnh dương cương vô tận, điên cuồng vũ động ở phía xa.

Lạc Ly chậm rãi đi qua, chỉ thấy nơi đó có một đại hán râu quai nón điều khiển một cây phi kiếm đại chiến với đàn quỷ.

Đại hán này vô cùng dương cương, nét mặt chính khí, hung mãnh không gì sánh bằng, rống lớn: “Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, vạn pháp quy tông, kiếm quy vô cực, bàn nhược ba nhược mật!”

Phi kiếm phát ra sức mạnh chân dương vô tận, bay múa lên xuống, trảm yêu trừ ma. Đối chiến với hắn là năm sáu con nữ quỷ, nữ quỷ này bay trên không, lượn tới lượn lui, cả đám biến ảo ra đủ loại quỷ binh lợi khí, công kích đại hán này.


Lại nhìn những nữ quỷ này, một con xinh đẹp hơn một con, không hề có một chút quỷ khí, ai nấy đều vô cùng kiều diễm, cẳng thon chân dài, khuôn mặt trắng nõn, ai nấy đều xinh tươi như hoa.

Các nàng bay múa trong không trung, bay bay đãng đãng, vừa thấy là biết các nàng là nữ quỷ. Nhưng cẩn thận nhìn lại thì căn bản không hề có cảm giác quỷ mị, trái lại cảm thấy quỷ khí khiến cho các nàng quyến rũ vô cùng.

Đại hán rống to, chính khí lẫm nhiên. Thế nhưng hắn đã bị thương, máu tươi chảy ra, điều này khiến cho các nữ quỷ càng điên cuồng hơn, chỉ hận không thể nhấm nháp một miếng.

Lạc Ly tới đây, nữ quỷ lập tức phát hiện tồn tại của hắn, hai con bay ra, bay thẳng về phía hắn. Một người xinh đẹp nhưng không quá sắc sảo, giống như phu nhân có cuộc sống an nhàn sung sướng, rất khó khí độ, má lúm như hoa, nhìn rất dễ gần. Một người dáng người thon dài yêu kiều, da thịt non mềm như lụa, tràn ngập sức sống của cô gái thanh xuân.

Các nàng bay về phía Lạc Ly, một con nữ quỷ nói:

“Tiểu huynh đệ này còn rất tuấn tú, tới đây để tỷ tỷ hôn nào!”

Một con khác nói:

“Đã tới Lan Nhược tự ta, tiểu ca ca, hãy để ta tiễn ngươi một đoạn đường đi. Yên tâm, tuyệt đối để ngươi chết trong nụ cười!”

Đại hán đó quát: “Cẩn thận, đây là quỷ tu của Lan Nhược tự, chỉ cần bị các nàng đụng trúng thì sẽ bị hấp thu nguyên dương, tinh tẫn mà chết!”

Lạc Ly nhìn hai nàng, cười nói: “Quỷ mị tà ma, diệt!”

Ra tay, Hải Khiếu Vô Lượng Sát. Một chưởng đánh ra, đùng. Cái gì quỷ tu, cái gì tà ma, trong vòng mấy chục trượng, toàn bộ hóa thành bột mịn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận