Đại Đạo Triêu Thiên

Rất nhiều chuyện không cần rêu rao khắp nơi mới có thể để người ta biết, tỷ như tình ý của Bạch Tảo đối với Tỉnh Cửu, tỷ như thắng bại của trận Thanh Sơn kiếm tranh này.

Trước cái cây gãy, Trác Như Tuế nhấc tay áo lau máu tươi từ khóe môi chảy ra, ánh mắt nhìn Tỉnh Cửu có chút quái dị.

Thời khắc trước đó, Tỉnh Cửu có thể dễ dàng giết chết hắn, thắng bại tự nhiên đã phân.

Trong truyền thuyết tiên thiên vô hình kiếm thể thật sự lợi hại như vậy, lại có thể không cần để ý tới chênh lệch cảnh giới hay sao?

"Nếu không phải là Trác sư đệ nhường ngươi, làm sao ngươi có thể có cơ hội đánh lén tổn thương tới hắn?"

Trong bầu trời đêm vang lên một đạo thanh âm lạnh nhạt.

Mọi người nghe vậy hơi kinh, nghĩ tới hình ảnh lúc trước, phát hiện những lời này cũng có lý.

Người tu hành chiến đấu, rất ít sẽ như Tỉnh Cửu cùng Trác Như Tuế lúc trước, khoảng cách đến gần như vậy —— Trác Như Tuế là Du Dã sơ cảnh viên mãn, chỉ cần kéo dài khoảng cách, dùng cảnh giới chèn ép, Tỉnh Cửu kiếm đạo trình độ cao đến đâu, kiếm nguyên dồi dào làm sao, dù là vô hình kiếm thể, cũng không có bất cứ cơ hội nào cả.

Lúc ban đầu, Hà Triêm nói với Đồng Nhan Trác Như Tuế đang nhường Tỉnh Cửu, chính là đạo lý này.

Mọi người càng giật mình chính là, thanh âm kia đến từ đám người của Thanh Sơn.

Người kia không khống chế âm lượng của mình, làm cho tất cả mọi người cũng nghe được, rõ ràng là hành động cố ý.

Tỉnh Cửu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, nhớ ra tên đệ tử kia gọi là Giản Như Vân, Lưỡng Vong Phong thứ mấy gì đó.

Bởi vì một số nguyên nhân, Giản Như Vân vẫn luôn cảnh giác đối với Liễu Thập Tuế, không từ bỏ truy tìm đối với vụ án Tả Dịch, kết quả đem tính mạng đệ đệ ruột của mình Giản Như Sơn mai táng trong đó.

Sau chuyện kia, sự thù hận của hắn đối với Thần Mạt Phong cùng Liễu Thập Tuế càng thêm mãnh liệt, sao có thể nhìn Tỉnh Cửu cứ vậy rời đi, trực tiếp lên tiếng vạch trần sự thật.

Tỉnh Cửu đi về trước thiết kiếm, đưa tay đem kiếm rút khỏi mặt đất, quăng về phía bầu trời đêm.

Nhìn như động tác rất tùy ý, chỉ là giơ giơ ống tay áo, trong sơn cốc đã sinh ra một trận cuồng phong.

Một luồng kiếm quang phá không mà lên, nhắm thẳng vào phía Thanh Sơn.

Kiếm quang kia cực kỳ thẳng tắp, phảng phất có bàn tay khổng lồ vô hình, ở trên màn đêm vẽ một bút.

Kèm theo tiếng ầm ầm như sấm, thiết kiếm đi tới trên không bên ngoài hơn mười dặm, đi tới trước người Giản Như Vân.

Thanh kiếm này đến nhanh như vậy, Giản Như Vân căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, mắt thấy sắp sửa bị giết chết.

Bỗng nhiên, một cái ngón tay tinh tế duỗi ra, ở trên thiết kiếm nhẹ nhàng bắn ra.

Một tiếng kiếm reo lanh lảnh, thiết kiếm đảo ngược mà quay về.

Nam Vong thu ngón tay lại, mỉm cười.

Thiết kiếm lấy tốc độ nhanh hơn trở về mặt đất, Tỉnh Cửu đưa tay tiếp lấy.

Cho đến lúc này Giản Như Vân mới phản ứng kịp.

Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, biết nếu như không có Nam sư thúc ra tay ngăn cản, chính mình lúc này chỉ sợ đã là kết cục đầu thân chia lìa.

Trong bầu trời đêm vang lên xôn xao.

Trong sơn cốc Hà Triêm đám người càng khiếp sợ nói không ra lời.

Ánh mắt Trác Như Tuế nhìn Tỉnh Cửu càng ngày càng quái dị.

......

......


Sau tiếng xôn xao chính là tĩnh mịch.

Trong bầu trời đêm không có bất kỳ thanh âm gì.

Cách khoảng cách hơn mười dặm, liền muốn một kiếm giết chết một vị Lưỡng Vong Phong đệ tử, đây là cảnh giới gì?

Tỉnh Cửu một kiếm đó rất tùy ý, rõ ràng còn có dư lực, nói rõ cảnh giới khả năng còn cao hơn biểu hiện ra ngoài.

Lẽ nào hắn hiện tại đã đến Du Dã trung cảnh? Đã vượt qua Trác Như Tuế ư?

Nếu thực sự là như vậy, cách đánh giá của Giản Như Vân, Hà Triêm đám người, suy đoán của mọi người đều thành một câu chuyện cười.

Nếu như từ lúc bắt đầu, Trác Như Tuế thật ỷ vào cảnh giới của mình cao hơn, từ khoảng cách xa ngự kiếm đến công, hắn chỉ có thể thua càng thêm khó coi.

Nam Vong nhìn Bạch Như Kính trào phúng hỏi: "Ngươi hiện tại còn muốn đem hắn đuổi ra khỏi sơn môn hay không?"

......

......

"Hôm nay xem ra không tiện."

Tỉnh Cửu cầm theo thiết kiếm đi tới trước người Bạch Tảo.

Mảnh vải bọc kiếm bị hắn ném xuống đất, lúc trước bị kiếm hỏa thiêu nát, đã không cách nào dùng nữa.

Bạch Tảo gật gật đầu, sau đó như ảo thuật lấy ra một khối vải trắng.

Tỉnh Cửu tiếp nhận khối vải trắng này, phát hiện là thiên tàm ti dệt thành, gật đầu hỏi thăm, đem thiết kiếm dùng vải gói kỹ lưỡng đeo đến trên lưng.

Hà Triêm không rõ hỏi: "Hiện tại đều biết ngươi đã phá cảnh Du Dã, vì sao còn muốn đeo kiếm sau lưng?"

Tỉnh Cửu hiện tại xác thực có thể đem thiết kiếm thu vào thân thể, nhưng đây cũng không phải thật sự thu vào thân thể.

Tựa như hắn hiện tại đã trở thành người tu hành trẻ nhất bước chân vào Du Dã trung cảnh, nhưng cũng không phải thật sự là Du Dã cảnh.

Nói cách khác, thiết kiếm của hắn vẫn không thể cùng kiếm hoàn hợp lại làm một, bởi vì hắn tu tân đạo không cần dùng thiết kiếm để dưỡng ra một con kiếm quỷ.

Muốn đem thiết kiếm đưa đến cái chỗ rất xa kia, mỗi lần dùng lại lấy ra, có chút phiền phức.

Tuy rằng mỗi lần hắn muốn dùng ghế trúc, chưa từng cân nhắc tới vấn đề này.

Muốn giải thích chuyện này cũng rất phiền phức, vì lẽ đó Tỉnh Cửu không giải thích.

Trác Như Tuế không biết lúc nào ngồi xuống trên mặt đại thụ bị chặt đứt, hỏi: "Ngươi rốt cuộc tu hành loại kiếm pháp gì? Ta từ trước tới nay chưa từng gặp phải, trong sách cũng chưa từng viết."

Tỉnh Cửu nói: "Kiếm pháp mà ngươi chưa từng thấy có rất nhiều, sau này không nên ở trong động ngủ, đi ra ngoài quan sát nhiều một chút, đối với ngươi mới có lợi."

Nói xong câu đó, hắn xoay người đi ra ngoài sơn cốc.

Nhìn bóng lưng của hắn, tâm tình của mọi người rất phức tạp.

Rất nhiều người đang thán phục.

Sau khi Triệu Tịch Nguyệt đột nhiên xuất hiện, cũng không có địch thủ, thật vất vả bị Trác Như Tuế thắng một trận, kết quả không tới hai ngày đã để Tỉnh Cửu thắng trở về.

Cảnh Dương chân nhân động phủ tại Thần Mạt Phong, không hổ là thánh địa của tu hành giới, đi ra đều là những quái vật chân chính.

Nhìn thấy Tỉnh Cửu phá cảnh Du Dã, thậm chí thẳng vào trung cảnh, vui vẻ, hoặc là nói vui mừng nhất tự nhiên là Bạch Tảo.


Tỉnh Cửu không bị sáu năm trên cánh đồng tuyết trì hoãn tu hành, cảm giác cắn rứt của nàng cũng giảm bớt rất nhiều.

Thái độ của Sắt Sắt vẫn giống thường ngày, liếc nhìn Trác Như Tuế đăm chiêu, bĩu môi nói: "Hắn cũng luôn lười như vậy, cũng không cảm thấy ngại khi nói người khác ư?

Hà Triêm nhớ tới Mai hội năm ấy, cảm khái ngàn vạn.

"Năm đó xem ngươi cùng Tỉnh Cửu chơi cờ, ta đã không chơi cờ nữa, hôm nay nhìn bọn họ đấu kiếm, sau này ta cũng đành không sử dụng kiếm nữa."

Đồng Nhan liếc mắt nhìn hắn, nói: "Vấn đề là, ngươi vốn không sử dụng kiếm."

......

......

Trở lại Thuế Bì sơn cư, chân rơi vào trên sàn nhà, truyền đến cảm giác thô lệ rõ ràng, Tỉnh Cửu cảm thấy mình hơi mệt chút.

Đối với hắn mà nói đây là chuyện rất hiếm thấy ——thiên phú cùng sức chiến đấu của Trác Như Tuế xác thực đều rất mạnh, Liễu Từ đối với tiểu hài tử này mang nhiều kỳ vọng quả nhiên có đạo lý.

Đi vào trong nhà, Cố Thanh đang minh tưởng tu hành, khoanh chân ngồi, đỉnh đầu dâng lên một đạo khói trắng thẳng tắp, một thanh phi kiếm ở trong khói chậm rãi chuyển động.

Tỉnh Cửu lẳng lặng đứng nhìn.

Cố Thanh thiên phú không tệ, cũng rất chăm chỉ, hắn luôn cho là vị đệ tử duy nhất này của mình từ lâu đã nên tiến vào Du Dã cảnh, bây giờ mới biết còn kém một đường.

Nếu như không phải tại trong Triều Ca thành bị trì hoãn ba năm, có thể một đường khoảng cách kia đã sớm đột phá rồi.

Mãi đến tận mấy ngày trước Bạch Như Kính nói ra, Tỉnh Cửu mới biết một số đánh giá của thế gian đối với Cố Thanh.

Bợ đỡ sư phụ? Hắn đối với chuyện này không để ý chút nào, làm đồ đệ nên như vậy.

Cố Thanh thu hồi phi kiếm, mở mắt ra, nhìn thấy sư phụ đứng trước người mình, không khỏi sợ hết hồn, mau mau đứng lên hành lễ. Tiếp theo, hắn cảm nhận được khí tức của Tỉnh Cửu so với ngày thường trở nên càng thêm bén nhọn, hẳn là mới vừa trải qua chiến đấu, không khỏi lòng sinh cảnh giác, gọi ra phi kiếm, hỏi: "Sư phụ, xảy ra chuyện gì?"

Tỉnh Cửu nói: "Chuyện Trác Như Tuế ."

Cố Thanh ngây ra, có chút không xác định hỏi: "Giải quyết rồi ư?"

Tỉnh Cửu ừ một tiếng.

Cố Thanh rất cao hứng.

Cùng là Thần Mạt Phong đệ tử, hắn so với Nguyên Khúc nghĩ tới càng thêm nhiều chuyện, thậm chí so với Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu nghĩ muốn nhiều hơn rất nhiều.

Thần Mạt Phong không có tiền bối sư trưởng cảnh giới cao tọa trấn, Bạch Quỷ đại nhân không thể ở mãi trên đỉnh núi, mọi chuyện cũng chỉ có thể dựa vào chính mình ngao (hầm, nấu) mà thôi.

Ngao, cần có thời gian, thời gian chỉ có thể dựa vào dư uy của Cảnh Dương sư thúc tổ , như vậy Thần Mạt Phong không thể nào thua được.

Bất kể là cùng đồng môn hay là người tu hành phái khác chiến đấu, thua càng ít càng tốt, vạn nhất thua, cũng phải mau chóng thắng về.

Tựa như sư phụ như vậy.

Đương nhiên, cũng chỉ có sư phụ có thể làm như vậy.

Cố Thanh nghĩ ở trong lòng.

Tỉnh Cửu liếc nhìn phi kiếm của hắn, hỏi: "Có muốn đổi hay không?"


Du Dã cảnh sẽ cần phải bắt đầu dưỡng kiếm quỷ, vì lẽ đó kiếm tu nếu như muốn đổi kiếm, tốt nhất trước khi tiến vào Du Dã cảnh.

Cố Thanh nhìn kiếm trong tay, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vẫn là không cần."

Hắn biết nếu sư phụ nói như vậy, nhất định có thể tìm kiếm một thanh kiếm tốt cho mình, thậm chí có thể là tiên giai phi kiếm như Lam Hải kiếm.

Không đổi kiếm, sau đó hắn chỉ có thể dùng tiếp thanh phi kiếm phổ thông này mà thôi.

Nhưng hắn vẫn từ chối.

Hắn cùng thanh phi kiếm này đã có cảm tình, hơn nữa còn có một cái nguyên nhân càng quan trọng hơn.

"Đạo lý kiếm theo người lên, đệ tử nhất thời không dám quên."

Cố Thanh nhìn Tỉnh Cửu chăm chú nói: "Sư phụ ngươi dùng thanh kiếm xấu xí phổ thông này đã có thể chiến thắng Trác sư huynh, ta cũng có thể làm được."

Tỉnh Cửu chợt phát hiện ra một vấn đề.

Triệu Tịch Nguyệt theo đuổi cái gọi là công bằng chiến đấu, áp chế uy lực của Phất Tư Kiếm, mới bại bởi Trác Như Tuế.

Cố Thanh không chịu đổi kiếm.

Nguyên Khúc thường thường bị Ngọc Sơn sư muội mắng.

Những con khỉ kia trước đây thường thường bị họ hàng ở Thích Việt Phong bắt nạt.

Trên Thần Mạt Phong đều là một đám ngu ngốc, bao quát cả Liễu Thập Tuế bây giờ ở Quả Thành Tự.

Cũng không biết bọn họ học ai.

Tỉnh Cửu nghĩ những chuyện này, đi ra ngoài phòng, lấy ra ghế trúc nằm xuống.

Hình ảnh của hoàn thiên châu còn ở trong trời đêm lơ lửng, chỉ là so với ban ngày phai nhạt rất nhiều, hiện tại là hình ảnh đêm tối, cùng tinh không chân thực trước sau trùng điệp, khó có thể phân rõ thật giả, có loại cảm giác tựa như ảo mộng.

Trong một đêm đẹp như này, hắn bỗng nhiên cảm giác không đúng.

Hắn bất kể như thế nào đều muốn lấy được trường sinh tiên lục, tất nhiên muốn cùng những người vấn đạo khác cạnh tranh, thậm chí là chém giết, nói không chừng sẽ phải dùng đến U Minh Tiên Kiếm.

Tối nay hắn mượn Thanh Sơn làm chứng chính mình dùng chính là tiên thiên vô hình kiếm thể, chính là không muốn Trung Châu Phái phát hiện vấn đề.

Vì sao trong lòng cảm giác càng thêm không đúng?

Hắn nhắm mắt lại, ngón tay ở ghế trúc nhẹ nhàng gõ lên, bắt đầu thôi diễn tính toán.

Không biết bao lâu sau, hắn mở mắt ra, xác nhận cảm giác của chính mình, lại không thể tính rõ ràng loại cảm giác đó bắt nguồn từ nơi nào.

......

......

Hơn mười ngày sau, thịnh hội khai phái ba vạn năm của Trung Châu tiến hành đến phần sau.

Các vị chân nhân giảng đạo đã kết thúc, người tu hành các phái cùng với những tán tu không có người nào rời đi, bởi vì phần quan trọng sắp sửa bắt đầu.

Hôm nay chính là kỳ hạn vấn đạo.

Trường sinh tiên lục có người nói là Bạch Nhận tiên nhân phi thăng thời gian lưu lại tiên lục, tuy rằng chỉ là phó lục, nhưng vẫn như cũ có thể xưng tụng là nhân gian chí bảo.

Ai có thể đạt được trường sinh tiên lục? Đây là chuyện hiện tại cả tòa Vân Mộng Sơn, thậm chí toàn bộ tu hành giới đều rất quan tâm.

Những cường giả tuổi trẻ sớm có thanh danh tự nhiên là trọng điểm quan tâm, tỷ như Trác Như Tuế.

Bế quan hơn hai mươi năm, xuất quan đã thắng Triệu Tịch Nguyệt, để trên người hắn phủ kín một tầng sắc thái thần bí cùng truyền kỳ.

Trác Như Tuế đứng ở trong đám người, rủ xuống con mắt, một bộ dáng vẻ không phấn chấn cho lắm.

Mấy ngày trước chuyện hắn thua ở dưới kiếm của Tỉnh Cửu đã truyền ra, rất nhiều người tu hành không biết hắn, cho rằng hắn bị đả kích nên mới có chút ủ rũ.

Phương Cảnh Thiên cùng Bạch Như Kính đám người sắc mặt có chút âm trầm, thậm chí có thể nói là khó coi.


Không phải bởi vì Trác Như Tuế bại Tỉnh Cửu, mà bởi vì Tỉnh Cửu không ở nơi này.

Phương xa một trên đài đá đứng hơn mười tên Thủy Nguyệt Am đệ tử, làn váy lướt nhẹ, chỉ có một chỗ ngồi, Tỉnh Cửu an vị ở phía trên.

Vô số tầm mắt rơi vào trên người hắn, vô số tiếng bàn luận vì hắn mà sinh ra.

Không nghi ngờ chút nào, hắn hiện tại là nhân vật nổi bật nhất tu hành giới, cũng là người tham dự được xem trọng nhất của vấn đạo đại hội.

Bằng chừng ấy tuổi đã tiến vào Du Dã trung cảnh, tự nhiên là thiên tài cực kỳ tài giỏi.

Thiên tài như vậy, trước đây tu hành giới chưa từng có, tin tưởng sau này cũng rất khó xuất hiện.

Thanh Sơn chưởng môn chân nhân chưa từng xuất hiện, có người nói hắn cùng Thủy Nguyệt Am Thái Thượng trưởng lão, Côn Lôn chưởng môn các đại nhân vật, đang cùng Đàm chân nhân luận đạo.

Rất rõ ràng, Liễu chân nhân không phát biểu bất kỳ ý kiến gì đối với lựa chọn của Tỉnh Cửu, Bạch Như Kính đã từng nói muốn đem Tỉnh Cửu đuổi ra khỏi sơn môn càng thành chuyện cười lớn.

Vấn đề ở chỗ, mọi người không ngờ Tỉnh Cửu lại thật sự đại biểu Thủy Nguyệt Am xuất chiến, nếu như thật để cho hắn lấy được trường sinh tiên lục, cuối cùng nên phân xử thế nào?

......

......

Một thanh âm vang lên ở ngoài sơn cốc, rơi vào trong tai mỗi người tu hành, rõ ràng như văn tự hiện ra ở trước mắt.

Chủ trì vấn đạo đại hội chính là Trung Châu Phái trưởng lão Việt Thiên Môn, Luyện Hư cảnh tu vi, nếu như ở nhân gian chính là chân chính thần tiên.

Vô số cầm điểu từ bốn phía Vân Mộng Sơn bay tới, đáp pháp chi chinh, xoay quanh bên trên đạo vách đá ngoài sơn cốc, tạo thành đường nét, cuối cùng hiện ra một cái tên.

Theo âm thanh của Việt Thiên Môn, quần điểu đập cánh mà bay, ở trên vách đá tạo thành một cái tên khác.

Những người tu hành thán phục không ngớt, nghĩ thầm Vân Mộng Sơn quả nhiên không hổ là huyền môn chính tông, lãnh tụ chính đạo, thủ đoạn huyền diệu đến cực điểm.

Nam Vong có chút không vui, nói: "Đây là làm ảo thuật sao?"

Nói thì nói như vậy, nàng đương nhiên rõ ràng cùng Vân Mộng Sơn so sánh, Thanh Sơn xác thực đơn điệu khô khan hơn nhiều.

Không phải vậy vì sao Thanh Dung Phong ở thời điểm mưa xuân, sấm hạ, gió thu, tuyết đông đều yêu cầu đại trận mở ra mấy ngày?

......

......

"Tỉnh Cửu."

Việt Thiên Môn rốt cục nói ra danh tự này.

Đoàn người có chút xôn xao, vô số tầm mắt hướng về Thủy Nguyệt Am đệ tử bên kia nhìn tới.

Tỉnh Cửu hướng sơn cốc đi đến.

Trên vách đá bầy chim kia không ngờ danh tự này ít nét như vậy, trong lúc vội vàng không biết nên tổ hợp làm sao.

Cuối cùng rất nhiều chim nhỏ không thể chen vào, không thể làm gì khác đành ở lại bên ngoài, nhìn có chút lộn xộn.

Hắn vốn rất hài lòng với danh tự này của chính mình, hiện tại càng hài lòng hơn.

Lúc này trên vách đá điểu quần lần thứ hai biến hóa đội hình, tạo thành ba chữ.

"Bạch".

"Thiên".

"Quân".

Đây là một cái tên.

Tỉnh Cửu cảm giác phía sau truyền đến một đạo khí tức rất hung hăng, rất máu tanh, rất nguy hiểm.

Nghĩ đến chính là chủ nhân của cái tên đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận