Đợi Lão Dư lần nữa lui ra ngoài, ánh mắt Lạc Khôi lập tức trở nên sắc, nói với Hạ Bạch:
"Liệu pháp này có tên 'phá rồi lại dựng', ta trước phá xương cốt của ngươi, sau đó mới nối lại.
Nếu đau đớn không chịu nổi, ta cũng không cấm ngươi gào thét.
Nếu được, ngươi liền gào thét hết sức có thể."
Lạc Khôi lấy ra búa rèn, năm ngón tay siết chặt đầu cán, đứng dậy đi về phía Hạ Bạch.
Nhìn đến búa rèn, khuôn mặt Hạ Bạch tái xuống, hắn quả thật có chút nghĩ mà sợ.
Là thiếu chủ Hạ gia, tại Đơn Dương Kiếm Phái, có đau khổ nào bắt hắn phải đến gánh? Đơn Dương Quyết hắn còn không dám luyện đâu?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lạc Khôi kia không phải là kẻ dễ nói chuyện, ngay cả Hạ Bàn bị hắn dùng đầu trúc xuyên qua cổ cũng chưa bao giờ từ bỏ ý định giết đến cùng, cảnh tượng cái gãy gập cổ Hạ Bàn như lời cảnh tỉnh hắn.
Chỉ có thực lực mới có thể giúp hắn, Hạ Bạch cắn răng:
"Vãn bối không sợ."
Hắn đang muốn đi đến giường nằm, Lạc Khôi đã đưa tay ngăn lại:
"Liệu pháp này chỉ có thể đứng mà làm."
Vừa dứt lời, Lạc Khôi cánh tay đảo gấp, lạnh lùng đập búa rèn vào gối Hạ Bạch, đem hắn một trận gào rú vang vọng.
A a a a a a a a.
Bị cú đánh bất ngờ, Hạ Bạch một chân quỵ xuống, đầu gối trái vậy mà bị lõm xuống, xương vụn dưới tác động mạnh càng là đâm ra ngoài, hắn còn chưa kịp định hình, cái búa đã hướng đầu gối phải vụt qua.
A a a a a a a a.
Tiếng thét thảm thiết lần nữa vang lên, Hạ Bạch hai hàng nước mắt đứt đoạn, hắn đem hai tay chống lên mặt đất, nếu cho hắn lựa chọn lại, hắn thà rằng chạy đến Lạc Khôi mang nhục làm con chó, còn hơn phải chịu thống khổ này.
Rắc, rắc.
Hai tiếng xương vụn vỡ nối đuôi, Lạc Khôi dường như không có ý định để Hạ Bạch thở ra một hơi, liên tiếp đem hai khuỷ tay Hạ Bạch đập cho nát bấy.
Hạ Bạch nằm súp dưới đất, khuôn mặt lộ ra chằng chịt gân đỏ, cả người run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Phách.
Một cú đá đem Hạ Bạch xốc đến vách tường, Lạc Khôi chậm rãi đi tới, cái mũ chụp sâu thả hờ xuống, cho bộ mặt mình lộ ra.
Một chân dẫm lên khuỷ tay nát của Hạ Bạch, Lạc Khôi ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ vỗ mặt Hạ Bạch:Quảng Cáo
"Tỉnh táo, cố tỉnh táo lấy, bởi đây có lẽ là lần cuối ngươi có thể cảm nhận mình còn tồn tại trên thế giới này."
Cực độ đau đớn truyền đến, Hạ Bạch đưa con mắt trợn ngược, khi hắn nhìn đến khuôn mặt Lạc Khôi, vậy mà một chút hoảng sợ cũng không có, độc ác cười:
"Ngươi sẽ không giết được ta.
Ha ha ha."
Phập.
Một cái búa rèn đập về phía trán, nửa trên đầu Hạ Bạch nổ tung ra, có điều khoé miệng của hắn vẫn còn nhắp nhắp, cười.
Nhìn búa rèn đính trên đầu Hạ Bạch, lại nhìn Hạ Bạch còn chưa chết hẳn, Lạc Khôi thở dài, thầm nói một câu:
"Điền thúc, Điền Hạm.
Các ngươi yên nghỉ.
Một ngày nào đó nếu được ta cứu sống lại, hy vọng các ngươi đừng trách ta phá hỏng giấc ngủ thiên thu còn đang dang dở."
Lạc Khôi không có đi thu hồi búa rèn, hắn đi ra phía cửa, vừa mở cửa ra, đã gặp Lão Dư thấp thỏm đứng ở bên ngoài.
Vừa rồi Hạ Bạch kêu gào quá thảm, nhưng Lão Dư biết đây là 'sư phó' cho Hạ Bạch đánh lại căn cơ, một chút đau khổ ấy đã là cái gì? Có đôi khi, nhận thật lớn dày vò, mới có thể để cho con người ta trưởng thành.
Không kể Lạc Khôi kia là tử địch với Hạ gia, đứng trên góc độ lì lượm, hắn cũng muốn Hạ Bạch gan góc như Lạc Khôi, dù chỉ là một phần.
Lạc Khôi nhẹ khép cửa, hướng Lão Dư nói ra:
"Nếu một ngày nào đó, ngươi phát hiện sự thật có lúc không phải là sự thật, dối trá chưa hẳn là dối trá, ngươi sẽ bớt dày vò."
Giống như cách bóng đen gặp gỡ Lão Dư, hiện tại lời của bóng đen, đều là tràn đầy bí ẩn.
Lão Dư có thể tuyệt đối tin tưởng sư phó của mình, nhưng đối với Lạc Khôi, hắn không nhất thiết phải lưu lại hình ảnh tốt đẹp của cha mình trong Lão Dư.
Có lẽ, kết thúc đoạn lương duyên này bằng một kết cục rất tàn nhẫn, sẽ tốt hơn cho Lão Dư.
Nhìn bóng đen chậm rãi rời đi, Lão Dư có dự cảm không tốt, Hạ Bạch nhất định có chuyện, nhưng hắn không có đuổi theo bóng đen.
Chút mỏng manh còn lại, hắn hy vọng bóng đen mãi là bóng đen của ngày xưa, chưa từng làm hắn thất vọng.
Khi Lão Dư mở cửa ra, hắn nhìn thấy cảnh tượng của Hạ Bạch, đôi chân suy sụp quỳ xuống, khóc nói:
"Sư phó, nhất định không phải người."Quảng Cáo
Đầu tóc hắn bỗng bạc trắng một màu, một tượng đài trong hắn cư nhiên sụp đổ, giết đi cả tính cách hiền hậu vốn có của mình.
Hạ Bạch đau đớn thể xác, chết đi liền giải thoát.
Nhưng với Lão Dư, thê lương này, sẽ đi theo dày xéo hắn cả cuộc đời.
...
Đêm nay, giống như báo hiệu một ngày tàn của Hạ gia sắp đến.
Hạ Biền khô khốc ngồi, Hạ Hàn âm trầm, Hạ Cầu nắm chặt nắm đấm, chỉ có Lão Dư thất thần ngồi dưới đất, không ngừng lẩm bẩm như người điên.
Hạ Bạch thân thể bị phá nát còn chưa tính, thi thể hắn vậy mà cũng biến mất không thấy, nói rõ chuyện này không thể cùng một người làm.
Lạc Khôi kia nhất định là người giết Hạ Bạch, nhưng có thể lặng yên bắt lấy thi thể Hạ Bạch mang đi, chỉ có là người khác, rất có thể càng là người trong Đơn Dương Kiếm Phái.
Hạ Biền khô khốc nói:
"Tiểu Dư, ngươi biết tiếp theo nên làm cái gì.
Hy vọng của Hạ gia, bây giờ chỉ trông chờ vào ngươi."
Hắn không một lời trách Lão Dư, nói rồi, ném cho Lão Dư một cái túi.
Lão Dư mặc dù tâm trí bất thường, nhưng hắn như nghe hiểu lời của Hạ Biền, tay cầm lên cái túi, rời đi.
Lão Dư đi, hai tháng sau Trùng Động, Đơn Dương Kiếm Phái càng khó ngăn lại cơn sóng dữ.
...
Tinh Lạc xoa xoa tay, đối với thi thể nằm dưới đất có vẻ rất hài lòng, miệng nói câu gì đó, chỉ có hắn mới nghe hiểu.
...
Cũng trong đêm, một chiếc thuyền xuôi về Tây Giang cồn ma, Lạc Khôi ngồi ở trên thuyền, hai mắt nhắm, tay không ngừng biến ảo thủ pháp.
Một tiếng cạch vang lên, bên trong thức hải Lạc Khôi, Quỷ Chủng nứt ra làm đôi, một sợi rễ bắt đầu cắm xuống.
Mà ở trên thuyền, thân người Lạc Khôi liên tục thay đổi tư thế, lúc thì tay trái tự bóp lấy cổ của mình, lúc thì tay phải bẻ ngược đầu mình ra sau, bộ dáng hết sức kỳ quặc.
Đợi đến khi Lạc Khôi chuyển đến tư thế quỳ, cái đầu nghiên lấy, hai mắt mới mở ra, nhìn nghiêng bầu trời.Quảng Cáo
Qua vài lần thay đổi, Lạc Khôi trở lại tư thế ngồi xếp bằng, kỳ quái.
Dị pháp hẳn là cực kỳ khó luyện mới đúng, nhưng vừa rồi hắn thử chu thiên vài lần, phát hiện thân thể thích ứng cực nhanh, tu vi cũng là tăng trưởng lớn.
Lạc Khôi nghĩ nghĩ, liên tưởng lại toàn bộ quá trình vừa rồi.
Nguyên lai sau khi rời đi Đơn Dương Kiếm Phái, hắn ngồi trên thuyền bắt đầu tu luyện.
Khởi Tuyền để cho hắn tu luyện Quỷ đạo, hắn chỉ có thể dựa vào Quỷ Chủng cùng dị pháp.
Vũ trụ của hắn là diễn sinh, nhưng không có nghĩa là hắn chỉ biết chờ đợi.
Hắn có khoảng mông lung không rõ, nhưng hắn vẫn còn đó thức hải cùng đan điền, việc hắn tu Quỷ đạo cùng diễn sinh vũ trụ là hai việc tách biệt, Khởi Tuyền còn nói cái này còn có lợi cho vũ trụ của hắn đâu?
Mặc dù ngay tại Tây vực hắn có thể tu luyện ngay dị pháp, nhưng hắn không có làm như vậy.
Lạc Khôi muốn trước khi đi vào Quỷ đạo, hắn phải trước thử cảm giác làm quỷ, mà Hạ Bạch là đối tượng phù hợp nhất.
Giết đến Hạ Bạch không khó, nhưng phương thức giết Hạ Bạch, cho hắn một trải nghiệm của tàn độc.
Quỷ đạo, vốn không thể tách rời tàn độc, càng không thể tránh khỏi cô độc.
Vừa rồi hắn tu luyện dị pháp rất thuận lợi, rất có thể cái này có liên quan đến bản tâm vừa mới định hình của hắn, bây giờ Quỷ Chủng cũng đâm rễ, hắn đã một bước đạp vào Quỷ đạo.
Luyện Khí tầng hai.
Ý niệm Lạc Khôi lần nữa xuất hiện tại khoảng mông lung không rõ, giọt nước kia ngưng tụ có phần nhanh hơn, nhưng vẫn là không biết tháng năm nào rơi xuống.
Khi chuyển ý thức đến đan điền, Lạc Khôi phát hiện chân khí mặc dù còn mỏng, nhưng trật tự rất lộn xộn.
Dị pháp quả nhiên không thể lấy lẽ thường đi suy đoán, rất có thể chân khí lộn xộn kia mới chính là nguyên nhân để đa phần người đều không thể luyện dị pháp.
Lạc Khôi dẫn chân khí đến lòng bàn tay, nhấn xuống mặt nước.
Mặt nước không có bất cứ biến hoá nào, nhưng khi thuyền của Lạc Khôi lại trôi đi hơn hai mươi trượng, một tiếng nổ tung từ đằng sau truyền đến, có vô số giọt nước bắn ra ngoài.
Cái này chính là chân khí dị pháp?
Lạc Khôi như loé lên suy nghĩ gì, hắn đưa tay chụp vào mặt nước lôi lên một đầu cá, đem chân khí rót vào nó.
Đầu cá kia bề ngoài không có bất cứ thay đổi nào, nhưng khi Lạc Khôi dùng tiểu đao rạch ra bụng cá, bên trong phần thịt vậy mà nát nhừ, như là vừa mới nổ tung ra.
.