Không cần Lạc Khôi làm bất cứ động tác nào, Cửu Dương Quyết cùng Lạc Dương Quyết vậy mà tự hành ghép đôi với nhau, một bức tranh hoàn chỉnh phiêu phù trong khoảng mông lung không rõ, giống như chưa từng có bất cứ sự chia tách nào.
Lạc Khôi không có bắt lấy bức tranh, trong khoảng mông lung không rõ, ý niệm của hắn có thể nhào bắt được tất cả, dù cho đó chỉ là một chi tiết nhỏ.
Để hắn không bao giờ ngờ đến là, Trùng Dương Quyết khi hoàn thiện vậy mà không có mặt trăng, tất cả rõ ràng là mười cái mặt trời, cùng nhau sắp xếp rất trật tự.
Đoạn Dương quả nhiên là thiên tài, chỉ sợ Lạc Dương Quyết biến thành mặt trăng cũng là bố cục của hắn.
Nếu Lạc Dương Quyết cũng là mặt trời, chỉ sợ thiên địa đã diệt cỏ tận gốc, đều đem Cửu Dương cùng Lạc Dương xoá đi.
Khi Lạc Khôi ý muốn tu luyện, bức tranh Trùng Dương Quyết bỗng bốc cháy lên, bên trong hơi nóng phả ra một đoạn chữ 'Trùng Dương thành, vũ trụ bại niết'.
Đoạn Dương này? Căn cứ theo hắn suy đoán, thời điểm Đoạn Dương vẽ nên Trùng Dương Quyết, tu vi rất có thể là Hư Tiên cảnh.
Một tên Hư Tiên cảnh muốn vũ trụ bại niết, nói ra có mấy người tin?
Nhưng việc thiên địa này không cho phép Trùng Dương Quyết tồn tại, nói rõ lời của Đoạn Dương không hề cuồng vọng, Trùng Dương thành, rất có thể vũ trụ sẽ bại niết.
Hiện tại Trùng Dương quyết bị hắn đoạt đến tay, hắn nên làm cái gì, huỷ đi nó?
Lạc Khôi nhe răng cười rất độc, hắn mới không để ý người khác sống chết nha.
Nếu tu thành Trùng Dương Quyết mà có thể không cần nhìn người khác tốt bụng, hắn liền không cần người khác tốt bụng.
Chỉ có thực lực, mới không cần người khác ban ơn.
Tu sĩ theo đuổi cũng là thực lực, cùng một xuất phát điểm, nếu hắn có thực lực có thể bại niết thế giới này nhưng người khác không trốn thoát được, đây không phải lỗi của hắn.
Theo mấy chữ 'Trùng Dương thành, vũ trụ bại niết' phai nhạt xuống, Lạc Khôi thấy mình xuất hiện bên trong bức tranh.
Nơi này là một vùng trời, treo trên nó là từng cái khối cầu màu tối, hết thảy có mười cái.
Theo như Lạc Khôi suy đoán, hắn phải đem mười khối cầu tối này lần lượt sáng tỏ, Trùng Dương Quyết liền thành.
Tại thời điểm Lạc Khôi đưa mắt nhìn đến một cái khối cầu, trong đầu hắn vang lên pháp quyết Đơn Dương.
"Tử diễm thành Dương, Đơn nhưng không cô.
Một ngọn lửa le lói trời đêm, thoáng chốc bùng lên vô cùng phẫn nộ.
Đơn Dương thành, tranh phong cùng Thái Dương, che mờ cả Dạ Nguyệt.Quảng Cáo
Đan điền rút ra một trăm lẻ tám đạo chân khí,..."
Lạc Khôi triệu hồi cả thân thể đi vào khoảng mông lung không rõ, hắn ngồi xếp bằng niệm lên Đơn Dương khẩu quyết, chân khí trong đan điền theo đó cũng từng đạo phân tách ra.
Phải nói Đơn Dương Quyết yêu cầu quá hà khắc, một trăm lẻ tám đạo chân khí không phải ai cũng có thể có đầy đủ chân khí để chia nhỏ ra, chưa kể đây mới chỉ là Đơn Dương, nếu là Song Dương hay tối cùng là Thập Dương, cái kia cần bao nhiêu đạo chân khí?
Hắn mặc dù có chân khí dị pháp, nhưng theo Trùng Dương Quyết không ngừng tiến triển, chỉ sợ có chút quá sức.
Điều này cũng thôi thúc Lạc Khôi phải đoạt xuống dị pháp mười ba thiên, hắn dự cảm chỉ có luyện thành dị pháp mười ba thiên thì chân khí mới có thể chèo chống được Thập Dương.
Khi Lạc Khôi phân tách ra được một trăm lẻ tám đạo chân khí, một trăm lẻ tám đạo chân khí theo pháp quyết tổ hợp cùng với nhau chạy dọc theo huyệt Bách Hội, xong quá trình này, đỉnh đầu Lạc Khôi cư nhiên nhô lên một vòng tối hình cầu, so với vòng tối trong bức tranh rất giống nhau.
Lạc Khôi để tâm trên vòng tối, mà trong đan điền cũng không ngừng rút ra chân khí, mỗi một lần chính là một trăm lẻ tám đạo tổ hợp cùng nhau, cứ như vậy đổ dồn về đỉnh đầu.
Theo Lạc Khôi thấy, pháp quyết Đơn Dương không khó tu luyện, nó là khó ở chỗ người luyện giống như bị rút hết tinh, khí, thần đi nuôi vòng tối.
Đúng vậy, Lạc Khôi bắt đầu cảm thấy khát nước, làn da có chút trở nên khô ráp, các mạch máu tựa hồ đang hâm nóng lên.
Bịch.
Một thớ thịt trên phần má khuôn mặt nứt toát ra, hai mắt Lạc Khôi lại đỏ rực, tâm tình theo đó cũng từng hồi nóng nảy bất an.
...
Lạc Khôi phải lấy một bộ trang phục rộng thùng thình khoác lên người, ngay cả đầu cùng khuôn mặt cũng che đi.
Đêm qua hắn luyện Đơn Dương không nghỉ, trên cơ thể có hết thảy mười bảy thớ thịt bị nổ ra, hắn cũng không thể cứ lấy bộ dáng này đi gặp người.
Thường thì một ít vết thương da thịt sẽ không làm khó được tu sĩ, nhưng vết thương do Đơn Dương để lại quả thật không đơn giản, Lạc Khôi dù đã cố đem chân khí đi chữa trị, nhưng tiến độ hồi phục rất chậm.
Cái này vốn không thể trách chân khí dị pháp, nếu Đơn Dương dễ luyện, tin tưởng Đơn Dương Kiếm Phái cũng không như thế bị người hiếp đến phải nhượng bộ ra danh ngạch.Quảng Cáo
Mạch Trần La đã đợi sẵn trên thuyền, trông thấy Lạc Khôi ăn mặc thần bí, không rõ hỏi:
"Lạc huynh đệ, ngươi bị môn phái nào để mắt tới?"
Đây cũng là điều dễ hiểu, Lạc Khôi không muốn lộ mặt ra, chỉ sợ là đang bị môn phái nào đó truy tìm đến.
Lạc Khôi đang muốn nói, đã nghe đến Mạch Trần La đảm bảo:
"Ngươi cứ an tâm mà đấu.
Cổ Mạch Môn tổng lực có thể xếp không được hạng mười, nhưng tại hạ du Cửu Long mạch, người có thể thắng Mạch Trần La ta cũng không có mấy."
Ngay lần đầu gặp Mạch Trần La, Lạc Khôi liền biết Mạch Trần La thực lực không tệ, hắn hứng thú hỏi:
"Là ai đâu?"
Thuyền nhổ neo xuôi theo dòng nước, hướng đi chính là sông Nhị Giang.
Trên thuyền, Mạch Trần La lắc đầu:
"Ta chỉ sợ Ô Tắc cùng Hạ Biền."
Mặc dù Mạch Trần La không nói Ô Tắc cùng Hạ Biền đáng sợ chỗ nào, Lạc Khôi vẫn là tự hiểu được ẩn tình trong đó.
Sẽ không có nhiều người biết Cửu Dương Quyết cùng dị pháp lần lượt nằm trong tay Hạ Biền cùng Ô Tắc.
Cổ Mạch Môn khác, bọn hắn cắm rễ tại Nam Việt tinh không biết bao lâu, chút tin tức này sao có thể không biết?
Cổ Mạch Môn biết Cửu Dương Quyết cùng dị pháp rất kinh khủng, cho nên việc Mạch Trần La thừa nhận e ngại là điều dễ hiểu.
Chưa nói đến Hạ Biền, riêng Ô Tắc kia đến từ Thượng Kinh đại lục, càng là có liên hệ với Thống Quỷ, ai biết hắn có hay đã lộ ra tất cả thực lực?
Lạc Khôi không chắc Ô Tắc đã nắm giữ hết mười hai thiên dị pháp hay chưa, nhưng tình thế bây giờ, việc hắn ủ mưu cầm đến mười hai thiên dị pháp trước khi Trùng Động mở ra quả thật rất gian nan.Quảng Cáo
Hơn nữa, việc Mạch Trần La đồng thời nhấc lên Hạ Biền cùng Ô Tắc, càng làm cho Lạc Khôi nghĩ mãi mà không hiểu.
Trùng Động phủ khắp Tu Chân giới, nhưng hết lần này đến lần khác, đồ tốt từ trong Trùng Động cứ lựa chọn Cửu Long mạch mà rơi ra, từ Trùng Dương Quyết, dị pháp đến mười hai bức tranh.
Trùng Động có vấn đề, đồng dạng, Cửu Long mạch nhất định có cái gì đó không bình thường.
Có thể Cửu Long mạch trước đó đã từng có một đầu Cửu Âm Linh Mạch, hiện tại nó chỉ là chín đầu sông lớn, có cái gì bất thường đâu?
"La trưởng lão, ngươi có nghĩ đến vì sao mười hai bức tranh rơi vào tay Cổ Mạch Môn, nhưng các đại lục, thậm chí bên ngoài Nam Việt tinh đều không tìm đến gây phiền phức?"
Cho dù Cổ Mạch Môn che giấu tốt, nhưng qua mười hai lần Trùng Động, mười hai bức tranh vẫn không có một chút tin tức lọt ra ngoài là chuyện không thể nào.
Nếu suy đoán của lão tổ Mạch Trần La là chính xác, giá trị của mười hai bức tranh rõ ràng không thể định lượng.
Cổ Mạch Môn mỗi một lần Trùng Động đều thuận lợi gom lấy một bức tranh, cái này có chút không bình thường.
Mạch Trần La biết Lạc Khôi nghĩ Ô Tắc cùng Hạ Biền, theo đó mới suy luận đến điểm ngờ của mười hai bức tranh, hắn thở dài:
"Ngươi rất cẩn thận.
Cái ngươi nhìn đến, Cổ Mạch Môn cũng lường đến.
Cổ Mạch Môn trong mắt nhiều người, chỉ sợ chỉ là người thay bọn hắn giữ hộ mười hai bức tranh mà thôi.
Nhưng như thế thì sao? Nếu có cơ hội sống sót trong đại kiếp Tu Chân giới, Cổ Mạch Môn dù có một phần cơ hội, cũng phải liều mình đi tranh."
Không khí bỗng nhiên trầm xuống, Mạch Trần Phu không nói tiếp, nhưng Lạc Khôi lại thấy không hiển nhiên mà Cổ Mạch Môn lại đặt nặng vấn đề đạt được bức tranh thứ mười ba như vậy.
Cổ Mạch Môn dù gì cũng đang nắm giữ lợi thế nhất định, một khi bức tranh thứ mười ba rơi vào tay Cổ Mạch Môn, người khác muốn chiếm tiện nghi cũng không phải chuyện dễ như vậy.a
.