Đại Đế Cơ

Lúc trước, nàng nhờ có thang thuốc bổ này mới được cứu sống, bây giờ cũng nhờ nó mà kiếm được số tiền đầu tiên.

Đại phu cứu người chắc chưa từng nghĩ đến việc dùng thuốc để kiếm tiền đâu nhỉ, nhưng nếu họ nghĩ đến thật thì liệu có bị người khác chê cười hay không? Chỉ tiếc rằng nàng không gặp được, cũng không có cơ hội gặp.

Khóe miệng Tiết Thanh cong lên.

Dương Tĩnh Xương nhìn thấy Tiết Thanh cười, ông cảm thấy trên đời này thật sự không có ai là không ham tiền cả nhưng khi nhìn lại lần nữa, ông lại thấy được chút thương cảm trong mắt Tiết Thanh nên liền bỏ đi ý nghĩ này. Cậu ta cười chắc là vì đang nhớ tới người đã từng dùng đơn thuốc đó, mà cái kí ức đó chắc cũng chẳng vui vẻ gì lắm.

Nhớ đến người cha đã mất sao?

Dương Tĩnh Xương ho nhẹ một tiếng.

“Nếu Tiết thiếu gia không hài lòng về giá tiền đó thì có thể...” Ông nói.

Ông còn chưa nói hết câu, Tiết Thanh đã gật đầu.

“Giá tiền này đã được rồi ạ, dù sao đây cũng chỉ là một cái đơn thuốc, cháu lại không biết gì về y học nên việc dùng nó như thế nào, có đúng bệnh hay không, đều nhờ Dương đại phu tự mình quyết định vậy.” Nàng nói xong, phất tay áo bảo: “Để cháu viết đơn thuốc cho ông.”

Dương Tĩnh Xương nhìn nàng một chút, ánh mắt cậu bé này rất bình tĩnh, không có chút giả dối nào.

“Hóa ra Tiết thiếu gia cũng biết chữ.” Ông cười nói.

Đây là đề tài được nói đến vài ngày trước đó, khi đó ông cảm thấy có một số thiếu niên hiện nay, lời nói và hành động đều rất kì lạ, khác biệt người bình thường, chỉ còn một vài người thường đọc sách mới giữ được bản tính trầm ổn, bình tĩnh.

Tiết Thanh cũng cười, mắt nhìn vào phòng.

“Nhưng mà chỗ của cháu lại không có giấy bút.” Nàng nói.

Dương Tĩnh Xương cười mở hòm thuốc ra, lấy giấy bút mà ông thường mang theo bên người để dùng viết đơn thuốc ra.

Tiết Thanh cầm bút lông chấm mực, may là nàng biết viết chữ bằng bút lông, nếu không ở cổ đại này nàng đã trở thành người mù chữ rồi. Không từ bỏ việc học viết bút lông cũng coi như không phụ tâm nguyện duy nhất của ông nội, nhưng vì nàng không thường xuyên luyện chữ nên cuối cùng vẫn không thể trở thành một thư pháp gia được.

Xua tan đi những kí ức xưa cũ kia, nàng cầm bút viết chữ, vừa mới viết được mấy chữ, liền nghe được âm thanh kinh ngạc của Dương Tĩnh Xương đang đứng bên cạnh.

“Chữ thật đẹp.” Ông nói, dừng lại một chút ông lại bảo: “Nhưng mà kiểu chữ này ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.”

Chưa từng nhìn thấy sao? Tiết Thanh cười, vậy là thời này Mễ Phất (1) vẫn chưa xuất hiện rồi, đơn thuốc này rất đơn giản, chỉ có hai vị thuốc, còn lại chỉ là phải xem cách dùng nó như thế nào thôi.

“Bởi vì cháu bị chấn thương bên trong... thân thể yếu ớt nên dùng trà rượu với cơm để hồi phục.” Nàng nói: “Nghe nói cũng có thể chế thành thuốc viên, chỉ là cách làm thế nào thì cháu lại không biết.”

Dương Tĩnh Xương cầm đơn thuốc, vừa nhìn chữ viết của Tiết Thanh, vừa gật đầu:

“Ta biết rồi, để ta tự suy nghĩ thêm.” Dương Tĩnh Xương nói xong liền bỏ đơn thuốc vào trong hòm thuốc, đứng dậy chào từ biệt, cũng bảo Tiết Thanh không cần tiễn.

Tiết Thanh cũng không kiên trì đòi tiễn ông.

Dương Tĩnh Xương vừa đi lại nhịn không được liếc nàng một cái.

“Tiết thiếu gia tuy tuổi còn nhỏ nhưng tính cách đã trầm ổn như vậy, thật không tệ.” Ông nhịn không được nói.

Tiết Thanh cười, cũng không vì lời khen bất ngờ của ông mà ngạc nhiên hay mừng rỡ.

“Dùng một đơn thuốc mà mua được một câu nói kia của Dương đại phu còn đáng giá hơn nhiều so với tiền.” Nàng nói.

Dương Tĩnh Xương cười ha ha.

“Cậu đúng là một đứa trẻ thú vị.” Ông nói và vì nhớ đến việc phải dùng thử đơn thuốc mới nên sau đó liền vội vàng rời đi.

Tiết Thanh đứng tại cửa ra vào dõi mắt nhìn theo.

Có đôi lúc chỉ cần một câu nói thiết lập quan hệ, so với tiền bạc còn quan trọng hơn rất nhiều.

Nếu như muốn có tiền, việc này đối với nàng cũng không phải quá khó khăn, khó khăn ở chỗ làm sao có thể sinh sống được ở cổ đại này, mà đã muốn sống được ở đây thì nhất định phải tạo mối quan hệ với nhiều người, nhất định phải có mối quan hệ.

Quan hệ, cũng không phải là thứ có thể dùng tiền mua được, với tư cách là người trụ cột trong gia đình, nàng phải suy nghĩ kĩ về vấn đề này.

“Thiếu gia ơi, thiếu gia.” Noãn Noãn đứng ngoài cửa, sau khi nhìn thấy Dương đại phu đi, liền vội vàng vẫy tay với Tiết Thanh: “Mau tới đây chơi dương quải nè.”

Tiết Thanh “ừ” một tiếng, liền đi qua ngồi xổm xuống cùng chơi với Noãn Noãn.

Tiết mẫu - Thôi thị cùng Tống tẩu đi tới liền nhìn thấy cảnh này.

“Dương đại phu đã đi rồi sao?” Thôi thị hỏi.

Tiết Thanh “dạ” rồi ném dương quải lên cao, đầu cũng không quay lại.

Tống tẩu thấy vậy cười ha ha.

“Tính tình vẫn còn trẻ con lắm.” Bà nói.

Tại sao lần này lại không đi tiễn Dương đại phu? Dương đại phu là người mà bà muốn tạo mối quan hệ nên không thể làm mất lòng được, Thôi thị nghĩ. Nhưng giống như Tống tẩu nói, tính Tiết Thanh vẫn còn con nít lắm, thôi tùy nó đi, để sau này bà gặp trực tiếp Dương đại phu rồi cảm ơn cũng được.

“Ban ngày đừng có ngồi chồm hổm dưới đất, cẩn thận không bị chóng mặt bây giờ.” Bà dặn dò, lại nghe Tiết Thanh trả lời “dạ”.

Dương quải lại bị quăng lên, đầu khớp xương được ánh nắng chiếu sáng lấp lánh cứ ở trong lòng bàn tay thon dài của Tiết Thanh bay lên bay xuống.

……….

Lại một ngày trôi qua, đi trên đường, ánh nắng có chút chói mắt.

Trương Liên Đường lấy cây quạt xếp giắt ở eo ra che lên đầu, cửa lớn Quách gia đã ở ngay trước mặt.

Bọn người hầu đang đứng hoặc ngồi trước cửa vừa nhìn thấy hắn liền vội vàng đi qua chào hỏi, có người chủ động đi trước dẫn đường.

Trương Liên Đường lại từ chối.

“Để ta tự đi được rồi.” Hắn nói.

Ba huynh đệ Quách gia đều ở cùng một nơi, Quách nhị lão gia thì ở nhà bên trái nhưng thật ra nếu đi từ bên ngoài phòng giữa qua thì gần hơn.

“Liên Đường thiếu gia, đại lão gia còn chưa về, cậu không cần phải sợ đâu.” Một người hầu cười nói.

Đừng nhìn bề ngoài vị thiếu gia nhà họ Trương này mà nghĩ cậu ta là người ngoan ngoãn, thật ra hắn ta cũng xếp hàng nổi tiếng trong số những chàng trai nghịch ngợm trong thành nên mới kết bạn với hai vị thiếu gia Tử An và Tử Khiêm. Nhưng bây giờ Tử An và Tử Khiêm thiếu gia lại xảy ra chuyện, còn bị trách phạt, chắc là vị thiếu gia họ Trương này không muốn gặp Quách đại lão gia để tránh bị trách phạt chung với Tử An, Tử Khiêm thiếu gia.

Trương Liên Đường dùng quạt gõ đầu tên người hầu một cái.

“Linh tinh.” Hắn nói: “Quách bá phụ mà gặp được ta thì sẽ rất vui mừng đấy.”

Nói xong liền đi qua.

Anh cũng không nói dối, trước đây, mỗi lần đến Quách gia hắn đều vào đại sảnh, lần trước thì vô tình đi đến cửa hông tạp viện (3), lần này thì...

Vừa đi đến ngõ nhỏ, liền nghe thấy bên trong sân truyền ra tiếng reo hò, cổ vũ của đám nhỏ.

“Thanh Tử ca ca bên này, Thanh Tử ca ca bên này nè.”

Trương Liên Đường xếp lại cây quạt trên tay, đi tới trước, nhìn thấy Tiết Thanh đang dẫn bóng chạy vòng vòng giữa một đám trẻ, bọn trẻ cũng không chơi theo quy tắc, mấy cái chân nhỏ ngắn đá loạn xạ, gây trở ngại cho Tiết Thanh, may mà Tiết Thanh không bị trượt chân.

Tiết Thanh giống như lúc trước, sau khi chơi cùng bọn trẻ một lát liền định đi bước ra khỏi cửa, nhưng lần này sau khi đá xúc cúc qua cho một đứa nhỏ, đang muốn đi liền bị người gọi lại.

“Tiết Thanh.”

Thật ra Tiết Thanh đã thấy Trương Liên Đường, chỉ là hai người cũng không quen biết nên cũng không cần khách sáo làm gì, nhưng mà đối phương đã chủ động gọi nàng lại nên cũng không thể phớt lờ được.

Nàng sửa sang quần áo lại một chút rồi đi tới, chắp tay trước ngực chào hỏi.

“Xin chào.” Nàng nói.

Người bình thường khi gặp hắn đều gọi thiếu gia gì đó, ngược lại “Xin chào” là cụm từ lần đầu tiên hắn nghe được nên cảm thấy rất thú vị.

“Tôi họ Trương, tên là Liên Đường.” Trương Liên Đường cười nói.

“Liên Đường thiếu gia.” Tiết Thanh liền nói lần nữa.

Trương Liên Đường nhìn cậu một lát.

“Cậu không nhận ra tôi sao.” Hắn nói.

Tiết Thanh gật đầu, nàng chỉ mới tới đây trong một thời gian ngắn... Còn cái nàng Tiết Thanh thật lúc trước cũng không có ở đây lâu, lại cũng không kết bạn với người nào.

Trương Liên Đường cười “hì hì” một tiếng.

“Tôi là người Trương gia ở phường Đại Lâm.” Hắn nói tiếp.

Tiết Thanh gật đầu lần nữa, mặc dù lúc đi lại trên đường nàng cũng từng nghe qua vài chuyện phiếm nhưng cũng không hỏi sâu vào vấn đề. Hơn nữa do chỉ mới ở đây một thời gian ngắn nên nàng cũng chưa biết hết được những gia đình giàu có ở đây.

“Cậu không biết Trương gia là nhà nào sao?” Trương Liên Đường cười nói.

“Tôi có nghe qua rồi.” Tiết Thanh nói, không phủ nhận cũng không lo sợ.

Trương Liên Đường cười, phe phẩy cây quạt.

“Kỳ thực những việc này cậu không biết cũng chẳng sao cả.” Hắn nói, hơi nghiêng thân mình bảo: “Cậu chỉ cần biết tôi rất thân thiết với Tử An, Tử Khiêm là được rồi.”

Tiết Thanh nhìn hắn rồi “à” lên một tiếng.

Sắc mặt Trương Liên Đường đầy vẻ khó chịu.

“Tôi rất thân thiết với bọn họ nên tôi phải bắt nạt cậu để báo thù cho bọn họ.” Hắn nói xong thì xếp cây quạt lại.

Cậu nhóc trước mặt không hề hoảng sợ, chỉ lắc đầu vài cái:

“Là do huynh không quen biết tôi thôi.” Tiết Thanh nói.

Ý cậu ta là sao? Trương Liên Đường nhìn cậu.

Cậu nhóc kia vì vừa mới chạy bộ nên trên mặt xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt có vài phần trẻ con kia trở nên tỏa sáng, không rụt rè cũng không sợ hãi.

“Nếu huynh quen biết tôi thì chắc chắn sẽ muốn chơi thân với tôi hơn, cũng sẽ không vì trả thù cho bọn họ mà đến bắt nạt tôi.” Tiết Thanh nói.

Trương Liên Đường ngạc nhiên.

“Vì sao?” Hắn chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng hỏi.

Ánh mắt cậu bé này thật bình tĩnh và nghiêm túc.

Bởi vì tôi là người tốt, huynh chắc chắn sẽ thích chơi với tôi thôi.” Tiết Thanh nói.

Trương Liên Đường trừng mắt, đưa tay chỉ nàng:

“Cậu, cậu...” Hắn muốn nói gì đó nhưng hình như lại không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ cười “hì hì”.

***

(1) Mễ Phất: là nhà thư pháp, hội họa lớn của Trung Quốc vào thời Tống.

(2) Tạp viện: Nơi ở của người hầu, cũng có thể là nơi họ làm việc, giặt giũ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui