Đại Đế Cơ

Cho dù trong lòng có đem tám đời tổ tông của Lý tri phủ ra mắng một lượt thì trên mặt các lão gia của Liễu gia vẫn phải nở nụ cười. Đó chính điểm khác nhau giữa người lớn và trẻ nhỏ, có thể dùng lời nói cùng tiếng cười mà bỏ qua chủ đề nguy hiểm lại khiến người khác rối rắm này. Còn về phần trong lòng mọi người có chịu bỏ qua hay không thì nói sau.

Liêu Thừa, Đoàn Sơn cũng không nán lại lâu quá. Hội đèn lồng của Liễu gia vì bị quấy rầy nên đành tan cuộc sớm, vừa đúng lúc tin tức bên Giới Viên cũng truyền đến.

“Mau ngồi xuống xem ca múa đi… Rất hay đó!”

“Tiết Thanh kia nói hành động lần này là vì tưởng niệm Tông đại nhân…”

“… Thật sự là vô sỉ!”

“Đây cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là vì sao Lý Quang Viễn lại bắt đầu gây hấn với chúng ta?”

“… Hay là hắn muốn tìm người chịu tội thay?”

“Hắn nằm mơ đi thôi? Không tìm ra bằng chứng hắn có thể làm được gì?”

“Thật sự là… Rất hay!”

Tiếng nghị luận trong phòng liên tục không dứt, sắc mặt của ai cũng ẩn chứa vẻ phẫn nộ. Đột nhiên, xen lẫn giữa những câu lên án lại vang lên một lời khen ngợi. Mọi người sững sờ nhìn về phía tiếng nói phát ra, thấy là một người trong nhà đang cúi đầu nhìn mấy tờ giấy trong tay. Đó là tin tức do người hộ tống Giới Viên đưa đến. Lão gia kia nhận lấy xong liền xem ngay lập tức, gần như là ngơ người.

“Cái gì vậy?” Người bên ngoài hỏi.

Người nọ lấy lại tinh thần, đáp: “Đó là thơ từ của Tiết Thanh.”

Tiết Thanh sao?

“Thủy điệu ca đầu (1)? Có gì đáng xem chứ?”

Đương nhiên không phải nói không hay, mà là quá hay.

“Không phải đã xem rồi sao?”

“Không biết Quách gia mua được ở đâu nữa.”

Mọi người trong sảnh tiếp tục nghị luận. Người nọ lắc đầu nói: “Không, không phải bài thơ đó. Là một bài thơ mới sáng tác.”

Mới sáng tác? Lại làm thơ?

Liễu lão thái gia vẫn trầm lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Đọc lên nghe thử xem.”

Người nọ vâng một tiếng, nói: “Đây là một bài thơ ngũ luật, đêm mười lăm tháng tám ngắm trăng mà tưởng nhớ Lưu Vũ Tích…”

Còn chưa nói xong, trong sảnh đã có người nhịn không được hỏi: “Lưu Vũ Tích là ai?”

“Không biết. Nói tưởng nhớ có lẽ là thân bằng hảo hữu cũng nên… Nghe ta đọc tiếp đây… Thiên tướng kim dạ nguyệt, nhất thứ dục hoàn doanh…” Giọng nam chầm chậm đọc tiếp.

Đọc hết một bài thơ, trong sảnh cũng yên tĩnh không chút thanh âm.

“Tiểu tử này… Nếu đây thật sự là do hắn làm thì quả thật là có vài phần thực tài.” Có người hơi chần chờ nhận xét: “Mới tuổi này đã liên tiếp làm ra được hai bài thơ về trăng…”

Hắn còn chưa nói xong, người đàn ông cầm tờ giấy lại ngẩng đầu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp: “Không phải hai bài, còn một bài nữa.”

Còn một bài nữa? Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn sang.

Liễu lão thái gia ngồi trên ghế thái sư “a” lên một tiếng, giơ tay lên nói: “Đọc lên đi.”

Người đàn ông đáp vâng, ánh mắt nhanh chóng lướt trên tờ giấy trong tay, hắng giọng nói: “Để tôi đứng lên đọc.”

Còn tưởng hắn bắt đầu đọc luôn chứ. Mọi người ngồi đó đều cảm thấy khó hiểu, sao còn phải đứng lên đọc? Trịnh trọng đến vậy sao?

Người đàn ông kia nói xong lập tức đứng lên, vẻ mặt thật sự có một chút trịnh trọng.

“Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh (2)…”

Bài thơ này rất dài, những người ngồi trong sảnh đều cảm thấy đọc mãi vẫn chưa đọc xong. Nhưng khi tiếng đọc của người đàn ông dứt hẳn thì mọi người lại cảm thấy bài thơ này quá ngắn, trong đầu không tự chủ được mà lặp đi lặp lại những câu chữ nghe được trước đó. Cả gian phòng thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

Qua hồi lâu sau, Liễu lão thái gia mới nói: “Không còn lời nào để khen ngợi nữa.”

Xác thực là không còn lời nào để khen ngợi. Cho dù có sử dụng ngôn từ hoa mỹ đến đâu thì vẫn có vẻ nhợt nhạt, không đủ để biểu hiện sự tán thưởng đối với bài thơ này.

Đối với việc Liễu lão thái gia có thể nói ra lời như vậy, mọi người đều không cảm thấy có gì kỳ lạ. Đều là người đọc sách, thơ từ cao thấp hay dở ra sao trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Bọn họ tuy bất mãn với người làm thơ nhưng cũng không cách nào nói ra được những lời trái lương tâm đối với bài thơ này.

“Mới chừng này tuổi…” Trong sảnh có người thì thào.

So với Liễu gia yên tĩnh thì lúc này ở Giới Viên đang náo nhiệt vô cùng. Tiết Thanh bị các thiếu niên vây quanh, mà các thiếu niên thì đều nghe theo người lớn xúi giục.

“Tiết thiếu gia, đến bên này…”

“Tiết thiếu gia, ta muốn hỏi đôi điều về bài thơ này…”

“Tiết thiếu gia, huynh thử xem bài thơ này của tôi…”

Sân khấu vẫn tiếp tục náo nhiệt nhưng ca nữ hát Thủy điệu ca đầu trên sân khấu lại hoàn toàn bị mọi người xem nhẹ. Thủy điệu ca đầu tuy rất hay nhưng dù sao cũng nghe đi nghe lại nhiều lần rồi, sao có thể so bì được với sức hấp dẫn của bài thơ mới ra lò này?

Xuân Hiểu đứng trong phòng nhìn ra bên ngoài, cười đến híp cả mắt.Truyện- được c-ập- nhật nhanh nhất tại i-read.vn“May mắn chúng ta biểu diễn xong rồi! Những người lên đài sau chắc chắn tức giận đến muốn hộc máu!” Nàng cùng với tiểu tỳ nắm tay vui cười, chợt nhìn thấy Nhạc Đình ngồi một bên đang thu dọn đàn. Nàng vội buông tay tiểu tỳ, chỉnh đốn lại quần áo, đi qua trịnh trọng thi lễ: “Nhạc Đình thiếu gia, tôi sai rồi.”

Nhạc Đình ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói: “Bắt đầu tuy sai nhưng kết quả không tồi. Hơn nữa cô làm vậy cũng không sai, lẽ thường tình của con người mà thôi.”

Bởi vì gặp phải tình huống như vậy mà sợ hãi không muốn xuất hiện cũng có thể hiểu được, dù sao cũng chỉ là một kỹ nữ.

Xuân Hiểu nắm tay Nhạc Đình cười cười, lại nghiêng đầu nhìn Nhạc Đình, hỏi: “Vậy Nhạc Đình thiếu gia thì sao?”

Sợ hãi chính là lẽ thường tình của con người, vậy không sợ thì sao? Nhạc Đình vốn không nơi nương tựa, lỡ như chọc giận vị đại nhân trong kinh kia thì càng không xong.

Nhạc Đình ngẫm nghĩ, đáp: “Cũng là lẽ thường tình thôi. Quân tử trọng dạ (3), nếu tôi đã hứa thì phải làm được.”

Xuân Hiểu vẫn luôn kính nể tâm tư của người đọc sách. Nàng cười hì hì, lại chạy về trước cửa sổ xem: “Tiết thiếu gia bị người quấn lấy không thể thoát thân được…”

Tiết Thanh làm người vốn khiêm tốn nên loại chuyện như từ chối cơ hội lấy lòng của người khác chỉ có thể do người nào đó làm.

Trương Liên Đường chắp tay nói với người xung quanh: “Các vị bá bá, các vị huynh trưởng xin thứ lỗi, ta đã đồng ý với mẫu thân hắn sẽ chăm nom hắn cẩn thận, không để cho hắn ở bên ngoài quá lâu. Giờ cũng nên đưa hắn về nhà rồi, nếu không tiểu tử không thể hoàn thành lời hứa hẹn.”

Chuyện giữa Tiết Thanh cùng Liễu Xuân Dương ai ai cũng đều biết. Tính đến nay mới qua đi hơn một tháng, nhìn Tiết Thanh còn chống nạng gỗ, một học trò gầy yếu như vậy có thể đứng lên đi lại đã không dễ rồi, quả thực không tiện ở ngoài  chơi quá lâu. Dù sao sau này vẫn còn cơ hội gặp lại nên mọi người cũng đành cười ha hả khen thưởng quan tâm mấy câu rồi thả cho bọn họ đi.

Vừa rời khỏi vòng vây của người lớn, Tiết Thanh lại bị các thiếu niên vây lấy.

“Ban nãy có nghe nói không? Bùi lão thái gia cũng nói sau ba bài thơ của Thanh Tử thiếu gia ngươi, từ nay về sau không còn ai có thể ngâm nguyệt (4) được nữa.”

“Thanh Tử thiếu gia, cậu thật sự lợi hại! Hóa ra cậu nói muốn thi đậu trạng nguyên cũng không phải là nói chơi.”

Tiết Thanh cười đáp lễ từng người một, miệng liên tục nói không dám, quá khen. Nói giỡn được chừng một lát thì buổi biểu diễn của các kỹ nữ cũng kết thúc. Tuy không có ai chú ý đến buổi diễn nhưng việc bình chọn vẫn phải tiến hành nên đám kỹ nữ ai nấy đều vui mừng khôn xiết.

“Thanh Tử thiếu gia bình chọn cho ai?” Các thiếu niên dồn dập hỏi.

Tiết Thanh đáp: “Đương nhiên là Xuân Hiểu cô nương rồi.”

Các thiếu niên đều cười. Câu nói trên còn có thể hiểu rằng đương nhiên là Nhạc Đình, tuy không biết vì sao Nhạc Đình cũng đến tham gia biểu diễn? Chung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xầm bàn tán.

“Hát cũng rất hay mà…”

“Giai điệu khá mới lạ…”

“Khác không nói, như câu đương nhiên của Thanh Tử thiếu gia… Chúng ta đương nhiên là bình chọn cho bạn học của chúng ta rồi.”

Sự lựa chọn của Thanh Tử thiếu gia nhanh chóng lan truyền ra ngoài, kéo theo một đám các thiếu niên cùng với các gã sai vặt đến hỏi thăm tin tức đều nhất trí bình chọn cho Xuân Hiểu của Lục Ý lâu.

Trương Liên Đường dùng quạt gõ đầu Tiết Thanh, nghiêng người đến gần nói nhỏ: “Ngươi cũng không biết lảng tránh một chút, lại đi bỏ phiếu cho chính mình.”

Tiết Thanh cũng nghiêng người đến gần hắn nói nhỏ: “Ta hao tâm tổn trí như vậy không phải là vì bản thân mình sao?”

Trương Liên Đường bật cười: “Hao tâm tổn trí? Ta còn thật sự cho rằng ngươi đi ba bước có thể làm thơ đó.”

Tiết Thanh nói: “Mới đi ba bước sao có thể làm thơ được? Một phút trên đài cũng phải đánh đổi bằng mười năm khổ luyện đó…”

Trương Liên Đường nói: “Một phút nghĩa là gì? Thôi ngươi có nói ta cũng không hiểu… Mà ngươi khổ luyện gì chứ?”

Tiết Thanh đáp: “Mất ăn mất ngủ đọc hết một lượt các bài thơ từ xưa đến nay có lấy chủ đề là trăng.”

Trương Liên Đường “à” lên: “Cho nên mới tổng kết thành hai bài thơ làm chấn động bốn phương ngày hôm nay?”

Tiết Thanh cũng “a” một tiếng. Nguyên nhân thật sự không phải vậy mà nàng chỉ muốn xác định hai bài thơ đó còn chưa ra lò mà thôi. Cảm ơn trời đất vì Cô thiên phúc mãn đường cùng Xuân giang hoa nguyệt dạ không có trong đó… Quả nhiên là đãi ngộ của nhân vật chính!

***

(1) Thủy điệu ca đầu: Tên một bài thơ của Tô Đông Pha.

(2) Xuân giang triều thuỷ liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh: Triều lên mặt nước sông xuân ngang mặt biển, trên biển trăng cùng thủy triều cùng dâng lên. Hai câu thơ trên trích từ bài thơ Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư.

(3) Quân tử trọng dạ: người quân tử coi trọng lời hứa.

(4) Ngâm nguyệt: ngắm trăng làm thơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui