Đại Đế Cơ

Một đêm mưa xuân, lúc hừng đông mây tan mưa tạnh, ánh nắng chiếu qua song cửa sổ.

Con mương gần nhà nước chảy ào ào, một đám trẻ con ngồi xổm ở bên cạnh, dùng nhánh cây hoặc lấy tay quấy nước, còn có mấy đứa tinh nghịch cởi quần áo nhảy xuống bơi lội, đánh ra bọt nước rầm rầm.

“Lấy ván gỗ làm thuyền đi.”

“Nhưng thuyền gỗ chạy không được, không bằng lấy giấy làm thuyền.”

“Không có giấy.”

Đám trẻ con không ngừng la hét.

“Huynh có.”

Có tiếng nói từ đằng sau truyền tới, không phải thanh âm trẻ con, chỉ thấy Tiết Thanh không biết từ khi nào ngồi đó, rất vui vẻ nhìn mương nước giống như chúng vậy.

“Tiết Thanh ca ca.” Đám trẻ mừng rỡ kêu lên.

Tiết Thanh nhìn chúng quơ quơ tay, mở giỏ tre đựng sách lấy ra vài tờ giấy, ngồi thẳng người, kê giấy lên đầu gối xếp thuyền, ngón tay nhỏ dài thoăn thoắt, rất nhanh liền gấp xong một chiếc, đưa cho đứa bé đứng ở gần nhất, đứa bé kia vui vẻ nhận lấy, sau đó cẩn thận để xuống nước.

Thuyền giấy đung đưa theo dòng nước trôi đi, đám trẻ con hoan hô vui sướng, thằng nhóc kia vội bơi theo chiếc thuyền giấy, còn mấy đứa khác thì vây quanh Tiết Thanh.

“Tiết Thanh ca ca, đệ cũng muốn một chiếc.”

“Tiết Thanh ca ca, cho đệ một chiếc đi.”

“Đừng vội, đừng vội, ai cũng có cả.”

Tiết mẫu cùng hai nữ nhân trung niên từ trong nhà đi ra, thấy cảnh không khỏi sửng sốt.

“Tiểu Thanh, sao con còn chưa đi?”

Tiết mẫu nói, vừa mới đưa nàng ra cửa, còn tưởng rằng đã ngồi xe đi rồi chứ.

Mà ở trên đường, Noãn Noãn đang chạy vội tới:

“Thiếu gia, thiếu gia.”

Nhìn thấy Tiết Thanh đang xếp thuyền giấy bị đám trẻ con vây quanh, nàng cũng không hỏi vì sao không lên xe mà nói:

“Ta cũng muốn một chiếc.”

Hai phụ nhân cười nói:

“Nha đầu này vẫn còn là trẻ con a.”

Tiết Thanh đưa chiếc thuyền giấy cuối cùng cho tiểu đồng, sau đó xách giỏ tre đứng lên, nhìn Tiết mẫu cười nói:

“Đi ngay đây.”

Ai không muốn chơi đùa, cắm đầu đọc sách rất là nhàm chán, Tiết mẫu lại tới tiễn nàng.

“Đọc sách mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi mấy ngày.”

Tiết mẫu kéo tay nàng, kề sát bên tai nói nhỏ:

“Cũng đâu phải đi thi thật.”

Tiết Thanh cười nhìn mẹ, nói nhỏ:

“Con biết rồi.”

Nàng vẫy vẫy tay.

“Mẹ yên tâm đi.”

Tiết mẫu xoa xoa vai nàng, Noãn Noãn đã nhảy lên xe, đưa tay đón lấy giỏ tre của Tiết Thanh, Quách Tử Khiêm ở trước cửa nhà họ Quách thò đầu ra nói:

“Thật trùng hợp, Thanh Tử ngươi còn chưa đi.”

Hắn rõ ràng đã sớm chờ ở chỗ này, Tiết Thanh nhìn hắn cười cười, vừa rồi Quách Tử Khiêm chạy tới nhà muốn tự mình đi tiễn Tiết Thanh nhưng bị Tiết Thanh nhẹ nhàng từ chối.

“Ngươi không cần chạy theo ta mãi.” Nàng nói.

“Ngươi cũng có chuyện của mình, không thể lười biếng luyện võ, còn phải đọc nhiều sách một chút.”

Quách Tử Khiêm nghe lời rời đi nhưng kỳ thật còn chần chừ ở trước cửa.

Tiết Thanh nhìn hắn cười cười.

“Ta đi đây.”

Lại nhìn người lái xe ngựa nói.

“Tới cửa thành chờ ta, ta tự mình đi qua.”

Mọi người cũng không thấy lạ, Tiết Thanh rất thích đi bộ, lúc trước tới học đường đều là chạy bộ, Tiết mẫu lại nói chuyện với hai phụ nhân, ở bên đường nhìn nàng chậm rãi đi xa, đám trẻ con ở phía sau bởi vì có thuyền giấy nên chơi đùa càng vui vẻ hơn.

Tiết Thanh đi thẳng tới cửa thành, chợt có tiếng chuông vang lên, đây là tiếng chuông gác, từng tiếng du dương không nhanh không chậm, Tiết Thanh quay đầu lại nhìn theo ánh nắng dần sáng, sương mù bao phủ thành Trường An, phảng phất như tiên cảnh, như mộng như ảo.

Noãn Noãn ở trên xe xua tay gọi thiếu gia, Tiết Thanh thu lại ánh mắt ngồi lên xe.

Sau cơn mưa, nước suối trên núi chảy càng xiết hơn, ở trong khe núi bắn ra bọt nước giống như trân châu, rơi ở trên núi đá, cỏ xanh, hoa dại nở rộ. Tiết Thanh xuống xe, vén tay áo lên, cúi người vốc lên một bụm nước suối cho vào miệng, rất lạnh.

“Còn chưa tới mùa hè, cẩn thận kẻo đau bụng.”

Trương Liên Đường ở phía sau nói. Tiết Thanh quay đầu lại cười cười, đứng thẳng người lên lắc lắc tay.

Trương Liên Đường vừa đi vừa nói:

“Chu tiên sinh quyết tâm muốn lấy được thành tích tốt trong kỳ thi phủ, hôm nay không biết còn muốn giày vò chúng ta như thế nào nữa.”

Hắn quay đầu lại, thấy Tiết Thanh còn đứng ở đó chưa đi.

“Sao vậy?”

Tiết Thanh duỗi tay hái một nắm hoa dại quơ quơ đi theo, nói:

“Mấy ngày nay đọc đủ thứ kinh thi, không bằng chúng ta học theo cổ nhân, lấy hoa dại làm ngọc bội, đừng để thi phủ làm tâm phiền ý loạn.”

Trương Liên Đường cười nói:

“Ý kiến hay.”

Hắn duỗi tay, từ trong tay Tiết Thanh rút ra mấy đóa hoa, tùy ý giắt ở trên đai lưng. Tiết Thanh cũng như thế, hai người vừa cười vừa đi về phía trước.

“Từ nơi này tới kinh thành mất bao lâu?”

“Ước chừng nửa tháng là đến, xuân hiểu tâm như tiễn (*), có khi còn nhanh hơn một chút.”

“Còn Hoàng Y kia…”

“Một lòng muốn chết, không cần thương hại hắn.”

Vừa đi vừa tán gẫu, phía trước có học xá thấp thoáng, ở trong rừng trúc như ẩn như hiện, Tiết Thanh đá bay mấy cục đá vụn ở trên đường, bởi vì nhắc tới Hoàng Y, liền thuận miệng nói.

“Vậy sự tình Hoàng Sa Đạo là có điều kỳ lạ đúng không?”

Nói tới cái chết của Hoàng Y, tự nhiên phải nhắc tới Hoàng Sa Đạo, Trương Liên Đường chỉ nói nơi hoàng hậu cùng Bảo Chương Đế Cơ xảy ra chuyện, Tiết Thanh nhớ tới lúc trước khi Dương lão đại phu giới thiệu Tống Nguyên có nhắc tới nơi này, tựa hồ rất kiêng kị, hiện tại đã biết rõ vì sao đối phương kiêng kị rồi.

Sự tình kia nàng sẽ không hỏi vì không có quan hệ gì tới nàng.

Đúng vậy, không liên quan gì.

Trương Liên Đường nhìn thiếu niên kia đá cục đá, trên mặt hơi tươi cười, tựa hồ có chút châm chọc… Kỳ lạ, tất nhiên là có kỳ lạ nhưng cũng không kỳ lạ nha, thiếu niên này thông minh như vậy sao lại không biết, trên đời nào có vô duyên vô cớ ám sát, trong này đương nhiên là có bí ẩn, hắn giơ tay lên môi làm dấu im lặng.

Tiết Thanh nhìn về phía hắn.

Trương Liên Đường nói: “Nói đại khái là giận chó đánh mèo đi.”

Hoàng hậu cùng đế cơ gặp nạn, triều đình đã nhận định đó là tội lỗi của Hoàng Sa Đạo, dù sao chuyện động trời như vậy cũng phải có người chịu tội thay, phải có người gánh lấy lửa giận của một quốc gia đang rung chuyển bất an chứ.

Tiết Thanh gật đầu nói:

“Cho nên người Hoàng Sa Đạo bất hạnh, bọn họ không cam lòng, vì vậy muốn trả thù. Vậy là năm đó Tống đại nhân không phải gặp bất hạnh mà là mượn chuyện này “thuận nước đẩy thuyền.”

Trương Liên Đường lại đưa ngón tay lên miệng ra dấu, nói:

“Đến đây dừng được rồi.”

Xem ra đề tài này là cấm kỵ, không thể nói quá sâu, Tiết Thanh nhìn hắn ra hiệu đã rõ, nhấc chân tiếp tục đi tới, nói:

“Vậy hoàng hậu cùng Bảo Chương đế cơ là gặp nạn thật.”

Theo sau câu hỏi là tiếng thở dài thườn thượt. Có lẽ là gặp nạn thật, nếu không nào có hôm nay, Trương Liên Đường nghĩ, thời điểm đến gần học xá, người cũng càng ngày càng nhiều, có người chào hỏi lướt qua bọn họ, cũng có người đi ở bên cạnh, nói đùa vui vẻ.

Sau khi bài học buổi sáng kết thúc, Tiết Thanh trở về ký túc xá, cùng Noãn Noãn ăn cơm xong liền đi nghỉ ngơi giống như ngày bình thường.

Đóng cửa sổ lại, treo bức màn lên, ánh sáng giảm xuống, Tiết Thanh đắp chăn nằm ở trên giường, hai mắt sáng ngời, nàng đặt tay lên ngực, tim đập như nổi trống, bên tai như có tiếng sấm, đến bây giờ còn chưa tiêu tan.

Sớm biết thân phận của vai chính không bình thường nhưng không nghĩ tới sẽ bất phàm như thế, công chúa đó nha.

Lúc này tất cả nghi vấn đều sáng tỏ.

(*) Xuân hiểu tâm như tiễn: Ý chỉ thời khắc mùa xuân, lòng người hối hả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui