Đại Đế Cơ

Tiết Thanh nhớ cái tên Đốc đại nhân này. Đêm đó khi Tiết mẫu nói chuyện với Quách Hoài Xuân, có nhắc tới một câu là: “Đốc đại nhân không về, lòng bất an”. Dường như rất ỷ lại và kính trọng vị đại nhân này. Nhìn người phụ nữ bán cá vừa vui mừng vừa thất thố, lại nhìn thợ rèn, ông lão nhặt phân và bán hàng rong, dù không vui mừng tung tăng như chị ta nhưng khó nén vẻ kích động… Vị đại nhân này rất được kính trọng. 

Tiết Thanh nhìn người đàn ông này xoay người xuống ngựa, liếc mắt là nhận ra ngựa mà mấy tên hắc giáp vừa cưỡi… Hắn đi qua nơi mình vừa mới rời khỏi. Trong lúc đang nhìn, hắn liếc qua, hắn bỏ chiếc áo choàng đang trùm đầu ra, trong mớ râu tóc tán loạn là một đôi mắt đầy sắc bén. 

Tiết Thanh không né tránh, cũng không tới gần, chỉ tò mò, sau đó thi lễ, biểu hiện không có gì kỳ quái. Người đàn ông kia không nhìn nàng nữa. Người phụ nữ bán cá đã bắt lấy cánh tay hắn. 

“Đốc đại nhân, quả nhiên ngài tới rồi.” Nàng ta kêu lên. 

Đốc đại nhân nhìn nàng ta, gật đầu, rồi nhìn mấy người kia. Mấy người đó đều gật đầu với hắn, giơ tay ra. Đốc đại nhân cụng tay với bọn họ, kích động, vui mừng, cảm khái… Mọi loại cảm xúc đều nằm trong quyền này. 

“Dẫn người tới nơi này, khiến các ngươi sợ?” Đốc đại nhân hỏi. 

Người phụ nữ bán cá nói: “Nào có!” Lại tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ có đám văn nhân kia mới sợ.” Nói tới đây bỗng kêu một tiếng: “Có năm tên Hắc Giáp vệ…” 

Còn chưa nói xong thì thấy năm con ngựa ô bên người Đốc đại nhân. 

Người bán hàng rong kích động: “Đại nhân giải quyết bọn chúng rồi!” Sắc mắt đầy vui mừng và bái phục. 

Đốc đại nhân thì kinh ngạc nhìn người bán hàng rong, nói: “Không phải ta!” Lại hỏi: “Không phải mấy người à?” 

Bốn người kia nghe thế cũng kinh ngạc, đều hô lên: “Bọn ta chuẩn bị phục kích… nhưng không thấy đâu.” 

Đốc đại nhân nói: “Năm kẻ đó đã bị người ta giết rồi.” 

Bốn người kia kinh ngạc. 

Đốc đại nhân nói: “Nơi này không nên ở lâu, về rồi nói.” 

Người phụ nữ bán cá vâng dạ, rồi gọi người chuẩn bị đi. Thấy Tiết Thanh, nàng ta không nhịn được mà nói: “Đại nhân, ngài thấy…” 

Đốc đại nhân đương nhiên nhìn thấy Tiết Thanh, thế mới nghi hoặc. Đám thuộc hạ của hắn dù nhiều năm không gặp, hắn vẫn nhận ra, chỉ có… 

Người phụ nữ bán cá lại nói: “Đây là…” 

Người bán hàng rong giơ tay ngăn cản, vỗ tay cười nói: “Đây là người cùng thành.” Rồi nháy mắt với người phụ nữ bán cá. 

Nàng ta định thần, nói: “Đúng vậy.” Rồi ngoắc tay với Tiết Thanh, giới thiệu: “Thanh Tử thiếu gia…” 

Đốc đại nhân tiếp lời: “Thiếu gia?” Nhìn thiếu nữ này. 

Bốn người kia lập tức ngạc nhiên, cứ như là giờ mới thấy thiếu gia đã biến thành thiếu nữ. Mà bọn họ còn không tỏ ra khiếp sợ… Giờ làm vậy có phải hơi muộn? 

Không khí lại trở nên xấu hổ. 

Tiết Thanh cười nói: “Có gì về rồi hãy nói.” 

Đốc đại nhân liếc nàng, cũng nói: “Về rồi nói.” 

Tình hình hiện tại quả thực nói gì cũng không đúng. Người phụ nữ bán cá cười ha ha, nói: “Đúng, đúng… Chúng ta có ngựa, Thanh Tử thiếu gia cùng trở về đi. Mẫu thân người sốt ruột lắm rồi.” 

Tiết Thanh thi lễ: “Đa tạ!” 

… 

Đoàn người về nhưng không vào thành mà đi tới trước một ngôi nhà bên ngoài thành. Là nhà của ông lão nhặt phân trâu. 

“Thanh Tử thiếu gia chờ ở đây một chốc, bọn tôi đi gọi mẫu thân người đến. Hôm nay người mặc thế này sợ không tiện vào thành.” Người bán hàng rong nói. 

Tiết Thanh vâng một tiếng, lại thi lễ rồi nói: “Làm phiền đại ca hàng rong.” 

Rồi nàng đi theo người phụ nữ bán cá vào trong một gian phòng và yêu cầu được tắm rửa, thay y phục: “Để mẫu thân ta đỡ thương tâm.” 

Nếu không phải biết đứa bé này trốn nhà bỏ đi, thật sẽ cho rằng nàng rất ngoan hiền, nghe lời. Người phụ nữ bán cá không biết nên cảm thán gì, cũng không dám tỏ ra quá quen thuộc với Tiết Thanh để khỏi bị hoài nghi. Tuy rằng từ lúc gặp được nhau thì đã không chỗ nào là không khả nghi rồi… Thôi, giao hết cho Tiết mẫu, để bà ta tự sắp xếp. 

Bên kia, Tiết mẫu nhận được tin, vội chạy tới. 

“Thanh Tử ở đâu? Sao các người… A…” Còn chưa nói xong, bà đã thấy một người đàn ông cao lớn đứng trong phòng. Dù râu tóc rối loạn gần như che hết khuôn mặt, dù đã bảy năm không gặp, bà vẫn có thể nhận ra dù chỉ một cái liếc mắt. Bà thét lên, đồng thời cũng nhào tới: “Đại nhân ơi!” Rồi ôm cánh tay người đàn ông mà khóc lớn hệt như một đứa trẻ. Vừa kích động, vui mừng, vừa thấy tủi thân và tự trách mình. 

Người đàn ông giơ tay vuốt ve đầu bà, nói: “Đừng khóc, không có việc gì.” 

Tiết mẫu nói: “Không, không khóc… Đại nhân, ngài không biết…” 

Đốc đại nhân nói: “Ta biết mấy năm nay các người vất vả thế nào.” 

Nghe vậy, Tiết mẫu càng khóc to hơn, lòng chua xót nhìn người đàn ông mà vẻ tang thương và mái tóc cùng bộ râu rối bời cũng không che giấu được vết thương trên khuôn mặt, nói: “Các ngài mới vất vả… Chúng ta còn bao nhiêu người?” 

Bà lau nước mắt: “Mấy năm nay bọn ta không khổ cực, chẳng qua… năm nay hơi vất vả…” Lại hận: “Đều là do cái đám đọc sách kia đến, mới xảy ra rất nhiều chuyện.” 

Vì kích động nên lời của bà khá lộn xộn, Đốc đại nhân chăm chú nghe, chỉ nói: “Ừ, cứ từ từ mà kể cho ta nghe.” 

Ở một bên, người bán hàng rong vội kêu: “Qua tỷ, nói chuyện quan trọng trước đã.” Đàn bà chính là vậy đó. Cứ kích động cái là chẳng phân biệt được cái nào quan trọng, cái nào không, cứ lải nhải dài dòng. 

Tiết mẫu lau nước mắt, ừ một tiếng, lại nhìn người bán hàng rong: “Các người tìm được con bé rồi à? Thấy ở đâu?” 

Người bán hàng rong gượng cười: “Ngoài vùng hoang dã, lúc bọn ta đang phục kích đám Hắc Giáp vệ.” 

Tiết mẫu ngẩn ra, nói: “Sao… chẳng phải các người bại lộ rồi?” 

Người bán hàng rong nói: “Đâu chỉ bọn ta… Nàng còn mặc nữ trang kia.” 

Tiết mẫu ngạc nhiên, dường như không biết nên nói cái gì. 

Người bán hàng rong kể lại tình hình khi ấy, nói: “Giờ Diệu Diệu đang trông nàng, để bọn ta tới thương lượng với tỷ xem nên giải thích như thế nào cho nàng khỏi sinh nghi.” 

Tiết mẫu nắm chặt tay, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Không còn cách nào khác, chỉ có thể nói là vì tìm nha đầu đó nên ta đã bảo cho các ngươi rằng nó là nữ nhi. Còn các người tại sao lại xuất hiện ở nơi đó, cứ bảo là đi tìm nó đi.” 

Người bán hàng rong gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy…” Lại thấy khó hiểu: “Sao con bé lại xuất hiện ở chỗ đó? Thì ra không định đi kinh thành. Tiểu tử này… nha đầu này, thật gian xảo.” 

Tiết mẫu vuốt vuốt trán, nói: “Để về rồi ta hỏi.” 

Bọn họ nói chuyện, Đốc đại nhân ngồi một bên, yên lặng nghe, lúc này xen vào: “Các ngươi đang nói ai?” 

Người trong phòng đều quay sang nhìn hắn. Tiết mẫu ngạc nhiên: “Các ngươi còn chưa nói cho Đốc đại nhân?” 

Người bán hàng rong nói: “Khi đó sao dám nói. Con bé đứng một bên nhìn mà. Bọn ta xuất hiện ở đó đã kỳ quái lắm rồi. Đốc đại nhân mà thất thố thì thật không cách nào giải thích được đâu.” 

Tiết mẫu gật đầu: “Ngươi nói đúng. Gạt nó đi, không thể để cho nó nghi ngờ được.” Rồi kích động nhìn Đốc đại nhân: “Đại nhân, nàng là điện hạ đó!” 

Đốc đại nhân ngớ ra, hỏi: “Cô bé kia ấy hả?” 

Tiết mẫu gật đầu, lau nước mắt nói: “Vâng! Ta làm theo lời ngài lúc trước, cho con bé giả làm nam nhi, lấy họ Tiết tên Thanh. Ngài thấy con bé, có… ổn không?” 

Đây là đang hỏi so với quá khứ, là hồi ức. 

Đốc đại nhân trầm ngâm, không hồi tưởng, cũng không kích động: “Sao nó lại ở đó? Mà còn bị thương?” 

… 

“Không phải là ngoài ý muốn…” 

Một tiếng rào vang lên, Tiết Thanh ló mình ra khỏi thùng tắm. Nguyên nhân vì sao nàng xuất hiện ở nơi đó tương tự bọn họ, chỉ có giải thích như vậy mới được. 

Dù không rõ bọn họ với người đàn ông kia đang nói gì nhưng có thể đoán được đại khái là liên quan tới năm tên hắc giáp kia. Cũng như nàng từng cảm thấy kỳ quái, hóa ra ông lão lúc nào cũng xuất hiện trên đường nàng đi đến trường, rồi hàng rèn mở cửa ngày đêm. Quả nhiên có vấn đề. Bọn họ đều biết và còn là người bảo vệ Bảo Chương đế cơ. Người phụ nữ bán cá với người bán hàng rong thì lại hoàn toàn không ngờ. 

Tiết Thanh lấy miếng vải có thảo dược đắp lên miệng vết thương. Đau đớn khiến nàng càng tỉnh táo hơn. 

Nếu bọn họ là người bảo vệ Bảo Chương đế cơ, vậy kẻ sắp bị phục kích chính là kẻ địch. 

“Ta vốn định đi kinh thành, đi được nửa đường thì bị năm người kia bắt.” Tiết Thanh nói, bước ra khỏi thùng tắm, rồi lau khô cơ thể: “Ta không biết đã xảy ra chuyện gì? Vì sao họ muốn bắt ta?” 

Nàng mặc từng lớp y phục vào. Phải giấu bọn họ, mặc kệ lý do này có ổn thỏa không, một mực nói vậy, không thể để họ biết mình có ý định bỏ trốn. Nếu không sẽ không có cơ hội đào tẩu. Mà bọn họ cũng muốn lừa gạt mình. Thế cũng tốt, sẽ không dám truy xét hành vi của mình. 

… 

Không ai trong phòng có thể trả lời Đốc đại nhân. Dường như lúc này mọi người mới nghĩ tới vấn đề này. Chủ yếu là đã xảy ra quá nhiều chuyện. 

Người bán hàng rong cười khổ sở: “Lúc ấy bọn ta còn tưởng đám hắc giáp đến. Ai ngờ nhảy ra lại thấy nàng, sợ tới mức suýt mất hồn… Nên chẳng nghĩ được gì cả.” 

Đốc đại nhân nói: “Nó biết võ công?” 

Tiết mẫu nói: “Đúng vậy! Có học một ít với võ sư của Quách gia.” 

Đốc đại nhân nói: “Võ sư của Quách gia?” 

Tiết mẫu gật đầu, lại hỏi với vẻ bất an: “Nó bị thương à? Chẳng lẽ gặp phải Hắc Giáp vệ? Ta phải mau mau vào xem thế nào.” 

Người bán hàng rong nói: “Nói lại lời giải thích với con bé đã. Mọi người nhất định phải bảo là do tỷ nhờ nên đi tìm kiếm con bé…” Rồi nhìn Đốc đại nhân: “Còn Đốc đại nhân… Thì cứ nói là bạn cũ của Quách đại lão gia, được không?” 

Tiết mẫu nhìn Đốc đại nhân, nói: “Được, được chứ!” Lại long lanh nước mắt: “Đó là sự thật mà!” 

Đốc đại nhân nói: “Nó không biết thân phận của mình? Không nhớ được chuyện trước đây?” 

Tiết mẫu gật đầu, đáp: “Đúng vậy. Vẫn giống dạo đó, không nhớ được gì hết, cho nên mới cứ gạt nó, sợ nó chịu không được… Nó vốn yếu ớt.” Nói tới đây, bà nhịn không được lại lau nước mắt: “Đốc đại nhân không biết chứ, mấy lần còn suýt chết…” 

Đốc đại nhân im lặng một khắc, nói: “Ta đi xem con bé.” 

… 

Tiếng gõ cửa vang lên, tiếng của người phụ nữ bán cá cũng truyền tới. 

“Thanh Tử thiếu gia ơi, cậu đã xong chưa? Mẫu thân cậu tới rồi này.” 

Cùng với đó là tiếng khóc của Tiết mẫu. Ngay trước đó Tiết Thanh đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, nàng cũng chuẩn bị xong, mở cửa liền gọi tiếng mẫu thân. 

Tiết mẫu ôm lấy nàng, khóc to, lại giơ tay đánh: “Con làm gì vậy? Định dọa cho mẫu thân sợ chết khiếp à!” 

Tiết Thanh nói: “Mẫu thân ơi, con sai rồi! Con chỉ tò mò nên muốn định vào kinh…” 

Quả nhiên là muốn vào kinh? Tiết mẫu kinh ngạc: “Vậy làm sao…” 

Còn chưa nói xong, người phụ nữ bán cá đã tiến lên: “Có gì thì vào phòng rồi nói. Thanh Tử thiếu gia đang bị thương đây này.” 

Nghe vậy, Tiết mẫu càng lo. Tiết Thanh liên tục trấn an, bảo là không sao cả. Thế là cùng vào trong phòng. Nhìn người đàn ông cao lớn im lặng vào theo, Tiết mẫu nghĩ tới điều gì đó, lau nước mắt, vui mừng nói: “Thanh Tử à, con chắc không nhận ra, đây là bạn cũ của cha con đó.” 

Tiết Thanh tất nhiên nhìn thấy người đàn ông này từ lúc bước vào chỉ yên lặng nhìn mình. 

Rất tốt, quả nhiên bọn họ vẫn muốn tiếp tục giấu giếm mình. Tiết Thanh à một tiếng, bước lên thi lễ: 

“Bái kiến thúc phụ!” 

Đốc đại nhân nhìn nàng, vén y phục rồi quỳ xuống, nói: “Đốc bái kiến Đế Cơ điện hạ!” 

Ơ!

Mọi người ngạc nhiên. Không khí như ngưng lại. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui